Anh ta vội vàng chạy ra cánh gà tìm cô.
Phong Thiên Tuyết ra khỏi nhà vệ sinh, đang định thu dọn đồ đạc đi về thì bị Đoạn Thiên Nhai kéo lại dỗ dành: “Em yêu, em giận à?”
“Lâu nay hay nghe người ta nói anh Đoạn rất phong lưu, tối nay tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi.”
Giọng điệu của Phong Thiên Tuyết đậm mùi thuốc súng.
“Do mấy đứa con gái kia cứ quấn lấy anh mãi, anh cố lắm mới thoát thân được đấy” Đoạn Thiên Nhai vội vàng giải thích: “Sau này anh sẽ không để ý tới họ đâu. Anh thề!”
“Thề thốt mà có tác dụng ý thì cần cảnh sát làm gì?” Phong Thiên Tuyết nhíu mày: “Sao dạo này anh trẻ con thế?”
Nói xong cô bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đúng vậy, Đoàn Thiên Nhai hiện tại và trước kia cứ như hai người khác nhau.
Trước đây, Đoàn Thiên Nhai là một người có trách nhiệm, Phong
Thiên Tuyết chưa bao giờ thấy anh ta có hành động thân mật với một cô gái nào. Nhưng mới có mấy ngày thôi mà hai lần gặp nhau cô đều bắt gặp xung quanh anh ta toàn là bươm bướm...
Ngày trước Đoạn Thiên Nhai là một người đàn ông điềm tĩnh, vững vàng, hành động dứt khoát quyết đoán, chưa từng lằng nhằng dây dưa. Giờ thì ngoài việc xuất hiện với những lời lẽ đầy sắc son thì chẳng có hành động thực tế nào...
“Được rồi, được rồi, lỗi của anh” Đoạn Thiên Nhai dỗ dành Phong Thiên Tuyết: “Anh sẽ dùng hành động để chứng minh mình sẽ tuyệt đối không tái phạm”.
Dù trong lòng không vui nhưng nghĩ đến cái tốt của anh ta nên cô cũng không tranh cãi nữa.
“Thôi, em đi lấy túi xách đây, anh ra cửa sau chờ em nhé!
“Ừ, để anh lái xe tới.”
Phong Thiên Tuyết ra quầy thu ngân lấy túi xách thì chợt thấy một người quen thuộc... Dạ Chấn Đình!
Sao anh ta lại tới đây?
Da Chấn Đình rảo bước vào quán bar DTT như một ông vua đầy quyền thế, phá vỡ không khí hỗn loạn trụy lạc nơi đây.
Dạ Huy và bốn thuộc hạ khác mở đường, đuổi những người cản trở đi.
Tất cả mọi người đều yên lặng lại, nghiêm chỉnh ngồi một chỗ, không dám ồn ào nữa.
Anh Đông hớt hải chạy ra đón, thái độ nom rất khúm núm.
Dạ Chấn Đình liếc mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì.
“Đưa túi xách cho tôi đi, nhanh lên”
Phong Thiên Tuyết dùng áo khoác che mặt lại, lo lắng thúc giục.
“Tìm thấy rồi, của cô đây.” Thu ngân đưa túi xách cho cô tiện trêu ghẹo: “Sao vội thế? Muốn đi đâu chơi với cậu Đoạn à?”
Phong Thiên Tuyết không trả lời mà nhanh chân chuồn đi như đang chạy trốn.
Nếu tên ma quỷ Dạ thấy cô làm thêm ở đây thì rắc rối to...
Vì chạy quá nhanh nên Phong Thiên Tuyết và vào cửa, đầu gối đau đến mức tê rần nhưng vẫn nhảy lò cò ra ngoài.