“Ừm!” Nụ hôn của Dạ Chẩn Đình trở nên dịu dàng, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cánh tay cô rồi tới cằm cô, nâng mặt cô lên: “Nhớ tôi không?”
“Nhớ!” Phong Thiên Tuyết đưa tay ôm cổ anh, chủ động dâng lên nụ hôn nồng cháy.
Bất kể sâu trong lòng cô hoảng sợ và sợ hãi người đàn ông này thế nào, nhưng cơ thể có từ lâu đã quen với anh.
Trước mặt anh, cơ thể cô bắt đầu từ từ trở nên nghe lời.
Hầu như không cần thông qua sự điều khiển của não bộ sẽ tự làm theo thói quen, đón nhận và thậm chí là... hưởng thụ!
Phong Thiên Tuyết ngoan ngoãn nghe lời khiến Dạ Chẩn Đình rất hài lòng.
Lần này họ không còn kịch liệt, cuồng dã và thô bạo như lần trước mà trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng...
Sau đợt triền miên, anh ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên tóc cô rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thức dậy, mặt trời bên ngoài đã sáng rỡ.
Phong Thiên Tuyết vô thức chạm vào gối, bên cạnh đã không còn ai.
Cô định ngồi dậy thì thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất uống cà phê.
Anh nhìn cô thật sâu, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Vừa rồi cô vô thức sờ gối đã khiến anh lay động, cảm giác dựa dẫm theo bản năng ấy không phải giả vờ...
“Tôi muốn về nhà” Phong Thiên Tuyết ngồi dậy, sợ hãi nhìn anh.
Dạ Chấn Đình không nói gì, tiếp tục uống cà phê.
“Tôi cũng không thể sống ở đây mãi được đúng không?” Phong Thiên Tuyết thận trọng nói: “Khi nào anh muốn gặp thì tôi sẽ về”
Cô đã ngầm thừa nhận mối quan hệ này, có lẽ anh cần chỉ là một người bạn giường...
Chỉ cần anh không động đến người nhà và bạn bè cô thì sao cũng được.
Dạ Chấn Đình vẫn không nói gì, chỉ khẽ chau mày.
Phong Thiên Tuyết vén chặn xuống giường, đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng lay vai anh: “Cầu xin anh đó, tôi thật sự phải về.”