Cảnh này nhìn giống hệt lúc Tiểu Tứ Bảo nuốt phải con chip!
Thôi xong, chip bị kẹt vào yết hầu rồi.
Phong Thiên Tuyết chỉ cảm thấy hối hận muốn chết, nếu như ông ta có chuyện gì bất trắc thì cô sẽ không bao giờ tha thứ nổi cho bản thân nữa.
“Mau gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu!”
Phòng họp lập tức loạn lên.
Mặc dù vẻ mặt Dạ Chẩn Đình vẫn rất nghiêm trọng nhưng anh bình tĩnh như cũ: “Mau gọi Lôi Vũ đến!”
“Vâng!”
“Sao lại như thế chứ?” Các thành viên hội đồng quản trị sợ hãi.
“Sếp Dạ, mặc dù bình thường ông Tưởng làm việc rất cố chấp, nhưng anh không thể cư xử như vậy được” Một thành viên lớn tuổi nọ trong hội đồng quản trị run run nói: “Những người này đều đã đi theo ông nội anh mấy chục năm trời rồi, chúng tôi đã dành cả đời mình cho Da Thị rồi, sao anh lại ra tay chỉ vì không hợp ý kiến với ông ấy chứ!”.
“Đúng đấy, sếp Dạ, cậu không thể đối xử với ông Tưởng như vậy. được, độc ác quá” Hai thành viên lớn tuổi khác của hội đồng quản trị rơm rớm nước mắt lên án: “Bình thường cậu làm việc tàn độc thì thôi không nói làm gì, nhưng không thể làm vậy với người của mình được.”
“Tôi muốn gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị cũ”.
Một thành viên lớn tuổi của hội đồng quản trị kích động gọi điện thoại.
Dạ Chấn Đình tức đến mức tái cả mặt, chuyện quái quỷ gì vậy, anh chỉ ban thưởng cho ông Tưởng một cốc cà phê mà thôi, vậy mà mấy người này lại nghi ngờ là anh muốn hạ độc ông ta?
“Ai pha cà phê vậy?” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng quát lớn.
“Cô ta, cô ta pha đấy” Hùng Mẫn lập tức chỉ vào Phong Thiên Tuyết.
“Tôi?” Phong Thiên Tuyết đang định giải thích, nhưng thấy ông Tưởng đã bắt đầu sùi bọt mép, trợn ngược mắt lên thì cô không nghĩ được quá nhiều, vội vàng xông đến nghĩ cách để cứu ông ta.
“Cô lại muốn làm gì nữa? cút ra!”
Hùng Mẫn định đẩy Phong Thiên Tuyết ra, nhưng lại bị Văn Ly cản lại.
Phong Thiên Tuyết kéo tay ông Tưởng ra, giữ cằm ông ta lại, sau đó thò ngón tay dài nhất của mình vào miệng ông ta để gảy con chip ra ngoài.
“Này, cô đang làm gì thế? Đừng có làm loạn!” Mấy thành viên hội đồng quản trị khác hoảng hốt: “Mau kéo cô ta ra!”
Mấy vệ sĩ đứng nhìn Dạ Chấn Đình.
“Để cô ấy thử đi.” Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.
“Kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút nào.”
Phong Thiên Tuyết đã chạm được tay vào con chip rồi, nhưng cô không dám gảy mạnh, sợ làm xước yết hầu của ông Tưởng.