“Tại sao sa thải tôi?” Phong Thiên Tuyết hỏi lại.
“Ban nãy cố cãi anh ấy như vậy mà không sao à?” Lý Thiên nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: “Tôi thấy sắc mặt anh ấy như muốn ăn thịt người, tôi sợ như sắp chết đến nơi”
“Ừm, quả thực anh ta rất tức giận” Phong Thiên Tuyết vờ như đau buồn: “Mắng tôi thậm tệ một trận rồi đuổi tôi ra ngoài.”
“Chỉ mắng một trận?” Lý Thiến không tưởng tượng nổi.
“Không thì sao?” Phong Thiên Tuyết cười khổ.
“Được rồi, cô may mắn thật...”
Lý Thiến không nói thêm nữa mà xoay người về vị trí của mình.
Phong Thiên Tuyết thầm nghĩ, sau này vẫn nên cách xa tên ma quỷ kia một chút, nếu không công ty lại bịa đặt tin đồn.
Lúc tan làm, vài đồng nghiệp hẹn nhau đi ăn cơm, Phong Thiên Tuyết khéo léo từ chối.
Cô muốn về nhà ở bên các con, tám giờ còn phải đến quán bar làm thêm.
Phong Thiên Tuyết ra khỏi thang máy, chuẩn bị chen chúc trên tàu điện ngầm thì nhận được điện thoại của thím Chu: “Cô chủ, lại xảy ra chuyện rồi, cô mau đến nhà trẻ đi”
Phong Thiên Tuyết vội chạy đến nhà trẻ Trái Táo Nhỏ, cảnh tượng giống như lần trước.
Bạch Lộ với Bạch Thu Vũ khí thế hừng hực ngồi trên sofa, hiệu trưởng Lưu mới đến và cô giáo Trần sợ hãi lo lắng đứng trước mặt họ như thể người giúp việc làm
sai.
Thím Chu che chở cho Nguyệt Nguyệt đứng ở bên cạnh.
Thần Thần, Long Long và Tư Mộ Phong đều không ở đây.
“Thời gian của chúng tôi có hạn, không rảnh để dây dưa
đây, nếu phụ huynh của đối phương không đến thì dứt khoát báo cảnh sát đi” Bạch Thu Vũ ra lệnh cho luật sư
phía sau.
“Vâng, bà Bạch...”
Luật sư lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.
Nguyệt Nguyệt òa lên khóc, đong đưa cánh tay mũm
mĩm, lắc đầu sợ hãi: “Cháu không muốn ngồi tù, cháu không muốn ngồi tù...”
“Tam Bảo đừng sợ, mẹ sắp đến rồi” Thím Chu vội dỗ Nguyệt Nguyệt.
“Bạn nhỏ, đừng sợ” Bạch Lộ cười xấu xa, nói: “Cháu mới ba tuổi rưỡi, cho dù làm sai thì cũng không cần ngồi tù, người ngồi tù là người giám hộ của cháu, chính là mẹ cháu đấy!”
“Cháu không muốn, cháu không muốn mẹ ngồi tù...”
Nguyệt Nguyệt khóc càng đau lòng hơn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên khiến người ta trông mà thương.
“Tam Bảo!”
Phong Thiên Tuyết lao nhanh tới, đau lòng ôm lấy Nguyệt Nguyệt.
“Mẹ!” Nguyệt Nguyệt ôm cổ Phong Thiên Tuyết, khóc đến nỗi không kịp thở: “Mẹ, con xin lỗi...”
“Tam Bảo đừng sợ, có mẹ đây rồi, sẽ không sao đâu? Phong Thiên Tuyết vỗ lưng Nguyệt Nguyệt, an ủi: “Nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì nào?”
“Mẹ, con... con làm... mất vòng tay rồi.”
Nguyệt Nguyệt khóc rất đau buồn, giọng nói mơ hồ không rõ ràng.
“Chi bằng để tạo nói nhé” Bạch Thu Vũ cười tươi như hoa nhìn Phong Thiên Tuyết: “Chiếc vòng tay kim cương của cháu ngoại tao trị giá hơn ba mươi triệu bị con gái mày làm mất, mày nói xem có nên đến không?”
“Mẹ, mẹ nói khách sáo thể làm gì?” Bạch Lộ kích động nói: “Rõ ràng là trộm!”