Từ nhỏ cô đã biết ba có một chiếc hộp gỗ lim, trong hộp cất một số tài liệu quan trọng và hình của mẹ cô.
Mặc dù từ lúc hiểu chuyện cô chưa từng gặp mẹ nhưng ba cô luôn nói với cô, mẹ là một thiên sứ, một nữ thần, một người phụ nữ hoàn hảo.
Mẹ sinh ra cô rồi mất tích, những năm đó ba cô chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm bà.
Ông dốc sức làm việc, cố gắng leo lên đỉnh cao của để chế kinh doanh là để có thể nhanh chóng tìm được bà.
Mặc dù lúc đó cô chẳng hiểu gì cả nhưng cô biết ba rất yêu mẹ và mẹ rất xuất sắc.
Vì thế, cho dù mẹ chưa từng chăm sóc cô ngày nào thì trong lòng cô cũng không hề oán hận mẹ, chỉ có nhớ nhung sâu sắc.
Sau khi ba xảy ra chuyện, Phong Thiên Tuyết từng muốn đi tìm chiếc hộp gỗ lim đó nhưng có tìm thế nào cũng không tìm được, cô còn cho rằng đã bị niêm phong rồi, bây giờ mới biết nó được ba cô đặt ở khuôn viên lăng mộ Thu Sơn từ trước.
Có lẽ ông đã nhận thức được mình sẽ xảy ra chuyện từ sớm nên mới lên kế hoạch trước vì cô.
“Chú Chu, tại sao chú không nói với tôi sớm? Bốn năm trước tôi đã tìm chiếc hộp này khắp nơi” Phong Thiên Tuyết nhận lấy chìa khóa, cảm xúc hơi kích động.
“Haiz.” Chu Kiến Sơn nén giọng nói: “Nếu bốn năm trước đưa cho cô thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến cướp, lúc đó có quá nhiều người nhìn chòng chọc vào cô.
Cô như một con cừu non bơ vơ mà ai cũng muốn xâu xé, hoàn toàn không có sức để chống trả.
Ba cô đã đoán trước được điều này nên mới bảo tôi năm năm sau hẵng đưa cho cô, không ngờ cô đến trước một năm.”
“Hóa ra ba đã sắp xếp trước vì tôi” Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, “Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Chú có thể nói với tôi không? Tôi chỉ muốn biết sự thật”
“Cô chủ, cô đừng hỏi” Chu Kiến Sơn cau mày, vô cùng khó xử: “Tôi chỉ có thể nói là chủ tịch có một cô con gái cưng là cô phải chăm sóc, còn có một
người vợ yêu thương chưa tìm thấy, sao ông ấy có thể tự tử được chứ? Ông ấy bị kẻ gian hại”
Lúc nói những lời này, cảm xúc của Chu Kiến Sơn trở nên kích động, tay cầm ly run lẩy bẩy.
“Là ai?” Phong Thiên Tuyết kích động truy hỏi: “Là ai hại chết ba tôi?”
“Thế lực của người đó rất lớn, cô đầu không lại đầu” Chu Kiến Sơn siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế: “Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, cô biết nhiều quá cũng không có lợi gì, vẫn nên bảo vệ tốt bản thân”
“Nhưng...”
“Cô chủ, công ty tôi còn có việc, phải đi trước rồi”
Không đợi Phong Thiên Tuyết hỏi tiếp, Chu Kiển Sơn đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chú Chu..”
Phong Thiên Tuyết muốn gọi ông ấy lại nhưng ông ấy vội vàng đi ra ngoài, đi được mấy bước thì nhớ ra gì đó, quay đầu nói với cô: “Phải rồi cô chủ, cô phải cẩn thận nhà Phong Thế Nguyên đấy!”
Chu Kiến Sơn để lại câu này rồi rời đi.
Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng ông ấy, tâm trạng vô cùng phức tạp, vừa rồi ông ấy nói thế là có ý gì? Đối phương có thế lực to lớn, sau đó lại nhắc nhở cô phải cẩn thận với nhà Phong Thế Nguyên, rõ ràng là nói...
Người hại chết ba cô không phải Phong Thế Nguyên!
Lẽ nào thật sự là Dạ Chấn Đình?
Phong Thiên Tuyết cảm xúc ngổn ngang, cô nhìn chiếc chìa khóa màu đen trong tay, do dự bây giờ có nên đến khuôn viên lăng mộ Thu Sơn tìm chiếc hộp gỗ lim kia không.