Phong Thiên Tuyết nôn nóng ra hiệu cho Dạ Chấn Đình, chỉ ra ngoài ý bảo anh mau nghĩ cách xử lý.
Dạ Chấn Đình lườm cô rồi ném khăn tắm đi, lên giường ôm cô ngủ.
Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên mở to mắt, không dám nhúc nhích, sợ người bên ngoài nghe thấy động tĩnh.
Lăng Long vẫn đang gõ cửa gọi ở bên ngoài: “Chấn Đình, em muốn nói chuyện với anh.”
Mà người cô ta gọi đã ôm Phong Thiên Tuyết từ phía sau, theo thói quen đưa tay vào trong áo cô, nhẹ nhàng xoa nắn ngực cô.
Phong Thiên Tuyết che miệng, không dám thở mạnh...
“Chấn Đình..” Lăng Long vẫn gõ cửa.
Dạ Chấn Đình không thèm để ý đến cô ta, đôi môi nóng bỏng hôn lên vai và cổ Phong Thiên Tuyết từ phía sau
Cảm giác như có dòng điện chạy qua khiến toàn thân Phong Thiên Tuyết trở nên căng thẳng, tim đập thình thịch.
“Cô Lăng, hôm nay Dạ Vương rất mệt, chắc bây giờ đang tắm rồi, có chuyện gì chi bằng để ngày mai nói?” Lôi Vũ bước đến giải vây.
“Được rồi.” Lăng Long hiển nhiên không cam tâm, nhưng cũng không tiện làm phiền quá: “Bác sĩ Lôi ngủ ngon!”
“Ngủ ngon”
Cuối cùng bên ngoài cũng trở nên im ắng, đèn hành lang cũng đã tắt.
Trái tim thắt chặt của Phong Thiên Tuyết cuối cùng cũng thả lỏng, cô nhỏ giọng quát Dạ Chấn Đình vẫn còn đang khẽ cắn và hôn lên cổ cô: “Đừng nghịch nữa... ưm..”
Cô còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của Dạ Chấn Đình chặn lại.
Lần này dường như anh đã có kinh nghiệm, không còn quay người cô như lần trước nữa mà để cô nằm nghiêng theo tư thế ban đầu, cẩn thận tránh phần eo bị thương của cô.
Phong Thiên Tuyết vẫn muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại cắn vành tại cô nói nhỏ: “Đừng nhúc nhích, nếu bị đau tôi không chịu trách nhiệm.”
Phong Thiên Tuyết thật sự không dám nhúc nhích nữa, không chỉ vì sợ đau mà còn vì làm ồn quá sẽ bị người ngoài biết.
Cô chỉ đành nhắm mắt lại, mặc cho anh hồn mình.
Ham muốn của anh cực kỳ mãnh liệt, mỗi khi ôm cô lại không kìm lòng được mà muốn cô...
Hơn nữa bây giờ anh càng ngày càng quen với sự tồn tại của cô, nếu không có cô bên cạnh anh sẽ khó ngủ, có khi mệt quá ngủ thiếp đi thì nửa đêm cũng vẫn tỉnh lại vài lần.