Cô sững sờ giây lát, nâng tay lên, nhìn ngón tay cái bị thương của mình, cuối cùng cũng kịp phản ứng: "Dạ Chẩn Đình, anh, cái đồ đểu nhà anh!"
"Đồ đểu, đồ.."
Tiểu Tứ Bảo đang nhại lại lời cô thì Dạ Chấn Đình lia mắt tới, nó sợ hãi rụt lại, khẽ nói, "Mẹ, sợ, sợ"
Dạ Chấn Đình thôi không nhìn Tiểu Tứ Bảo nữa, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh, thong thả ấn nút, ngay lập tức trong phòng vang lên tiếng cầu cứu sợ hãi của Phong Thiên Tuyết...
"Cầu xin anh mau cứu tôi, mau cứu tôi, tôi không muốn chết, hu hu hu."
"Dạ Chấn Đình, chỉ cần anh cứu tôi, anh bảo tôi làm gì tôi cũng làm."
"Chẳng phải anh muốn tôi ký hợp đồng kia sao? Tôi ký, chỉ cần anh cứu tôi, tôi sẽ ký ngay..."
"Cô nói vậy đấy nhé?" Là giọng của Dạ Chẩn Đình, "Cô đừng có bảo là tối ép cô!"
"Không đầu, không đâu, là tôi tự nguyện. Anh cho tôi vào đã, mau lên, sói tới thật rồi!"
"Được, là cô cầu xin tôi đấy nhé"
Đoạn ghi âm tới đến liền dừng lại.
Phong Thiên Tuyết xấu hổ đến mức mặt đỏ tới mang tại, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống...
Dạ Chấn Đình nhướng mày, nhìn cô với vẻ dịu dàng: "Có cả video nữa, cô muốn xem không?"
"Anh.." Bờ môi Phong Thiên Tuyết run rẩy, cô khóc không ra nước mắt.
"Ngoan ngoãn nghe lời đi." Dạ Chẩn Đình lấy lại thỏa thuận trả nợ, gấp lại bỏ vào trong túi, "Nếu thể hiện tốt sẽ được khen thưởng, nếu không nghe lời vẫn phải thực hiện thỏa thuận và còn bị trừng phạt"
Anh đứng dậy, vỗ vỗ gò má cô, "Cô tự suy nghĩ xem cái nào có lợi hơn?"
Phong Thiên Tuyết nhìn anh chằm chằm với vẻ căm hận nhưng không dám nói câu nào.
"Tôi đi trước đây." Dạ Chẩn Đình quay người rời đi, không quay đầu lại, "Hi vọng lúc tôi trở về cô đã nghĩ thông suốt!"
Phong Thiên Tuyết quơ nắm đấm về phía anh, trong lòng thầm mắng anh là đồ súc sinh, cặn bã, cầm thú, khốn kiếp...
Hi vọng ông trời có mắt, sớm ngày thu phục anh ta!
"Tam Bảo, Nhị Bảo, Đại Bảo..." Đột nhiên Tiểu Tứ Bảo kêu to, "Sợ, sợ!"
Dạ Chẩn Đình đang bước ra ngoài bỗng dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Bảo: "Nó nói gì vậy?"