Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã bị Phong Thiên Tuyết gạt bỏ..
Cô tự nhủ trong lòng, Phong Thiên Tuyết không đừng mềm lòng!
Một ngày làm call boy, cả đời là call boy!
Anh đã làm call boy bao nhiêu năm nay, cả đời cũng không thể rửa sạch.
Cho dù cô không để ý quá khứ của anh, nhưng các con thì sao?
Sau này một nhà năm người đi trên đường, lỡ khách hàng của anh nhận ra thì bọn trẻ làm sao chịu nổi?
Nếu chuyện này lại bị vạch trần thì các con sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ, cả đời không ngóc đầu lên được...
Nghĩ đến đây, Phong Thiên Tuyết sợ hãi một lúc, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân dù trai bao này có dịu dàng công kích thế nào cô cũng không được mềm lòng.
Tuyệt đối không được!
“Được rồi!”
Dạ Chẩn Đình tắt máy sấy, vuốt tóc Phong Thiên Tuyết như vuốt ve cún con.
“Đừng nghịch nữa” Phong Thiên Tuyết đẩy tay anh ra, cố ý giữ khoảng cách với anh: “Tôi sẽ tự bắt taxi về, anh
không cần đưa đâu!”
“Cô chắc chắn muốn như vậy?” Dạ Chẩn Đình không ép cô ở lại mà lạnh lùng cảnh cáo: “Bây giờ cô ra khỏi đây, về sau tôi sẽ không quan tâm đến cô nữa!”
“Như vậy là tốt nhất? Phong Thiên Tuyết nói luôn: “Tôi về sẽ chuyển tiền cho anh, sau này chúng ta không còn quan hệ gì, đừng gặp lại nữa!”
Dạ Chấn Đình cau mày nhìn cô, im lặng một lúc mới gật đầu đáp: “Được!”
“Ngoài ra anh phải xoá đoạn video đó.”
“Sáng nay tôi xoá rồi, cô không thấy à?” Dạ Chấn Đình nhíu mày.
“Vậy thì tốt, tạm biệt”
Phong Thiên Tuyết rời đi như trốn chạy...
Nhìn theo bóng lưng cô, Dạ Chẩn Đình tức giận mặt tái xanh. Lần này anh đã hạ quyết tâm phải trừng phạt người phụ nữ này, để cô tự quay lại cầu xin anh!
Phong Thiên Tuyết xuống thang máy, bắt taxi về từ cửa sau khách sạn.
Ngồi trong xe, quay đầu nhìn lại chiếc Aston Martin đang đậu cách đó không xa, cô chợt cảm thấy có chút buồn bã.
Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, lại nhớ đến sự ấm áp
của anh hôm nay, bây giờ nói cắt đứt là cắt đứt.