Mục lục
Truyện: Thiên tài tam bảo - Phong Thiên Tuyết (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi khóa chặt cửa lại, Hổ Đen cởi băng dính dán ngoài miệng Long Long ra, uy hiếp: “Nếu cháu ngoan 

ngoãn dẫn chú đi tìm con vẹt đó thì chú sẽ tha cho hai đứa, nếu không thì chú sẽ ném em gái cháu xuống biển cho cá mập ăn thịt đấy.” 

“Chú..” Long Long tức giận, nghiến răng nghiến lợi, nhưng đến khi nhìn sang Nguyệt Nguyệt, thấy cô bé đang nước mắt lưng tròng thì cậu bé đành gật đầu: “Được rồi, cháu dẫn chú đi tìm Tiểu Tứ Bảo” 

Tập đoàn Thịnh Thiên, bộ phận an ninh. 

Sau khi đi tuần tra với Đại Vệ về thì cuối cùng Phong Thiên Tuyết cũng khởi động điện thoại lên. 

Cô vừa mở ra xem thì thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ nhà trẻ, cô hoảng sợ, vội vàng gọi điện 

lại. 

“Alo?” 

“Chào cô, đây là nhà trẻ Trái Táo Nhỏ phải không? Tôi là mẹ của Phong Thiên Thần, Phong Thiên Long và Phong Thiên Nguyệt, bên cô đã gọi cho tôi rất nhiều lần, đã có chuyện gì vậy?” 

“Chào mẹ của bé, chuyện là thế này.” 

“Thôi xong, không ổn rồi!” 

Hiệu trưởng Lưu còn chưa nói hết câu, thì cô giáo Trần đã vội vã chạy vào, nói: “Long Long và Nguyệt Nguyệt bị người ta bắt mất rồi.” 

“Gì cơ?” Hiệu trưởng Lưu hoảng sợ. 

Phong Thiên Tuyết ở đầu dây bên kia nghe thấy câu đó thì hoảng sợ, cô vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Con của tôi làm sao!”. 

“Một người đàn ông mặc đồ đen, dáng người rất cao, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đã bắt mắt hai đứa bé rồi chạy ra từ cửa sau, bảo vệ đã đuổi theo họ rồi.” 

“Mau đuổi theo!” Dạ Chấn Đình lạnh lùng quát. 

“Vâng!” Dạ Huy vội vàng dẫn người đuổi theo. 

Phong Thiên Tuyết chỉ cảm thấy đầu mình như trống rỗng, tay cầm điện thoại của cô run lên, cô lo lắng nói với điện thoại: “Alo, alo, cô giáo, rốt cuộc thì con của tôi làm sao vậy?” 

“Mẹ bé, cô đừng vội, nghe tôi nói đã” 

Hiệu trưởng Lưu vội vàng giải thích mọi chuyện với Phong Thiên Tuyết. 

Phong Thiên Tuyết nghe xong thì nhũn cả chân ra, ngồi phịch xuống đất. 

Cuộc điện thoại cũng đã kết thúc tự bao giờ, Phong Thiên Tuyết ôm lấy ngực, tự nhắc bản thân phải tỉnh táo, nhất định phải thật tỉnh táo. 

Sau đó Phong Thiên Tuyết vừa chạy về nhà, vừa gọi điện cho thím Chu. 

Nhưng điện thoại của thím Chu lại không có ai nghe máy cả, cô rất muốn báo cảnh sát, nhưng lại không rõ người kia là ai, nếu báo cảnh sát thì biết đâu lại chọc giận đến đám bắt cóc, khiến họ giết con tin thì sao? 

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ miên man thì thím Chu đã gọi điện lại: “Alo, cô chủ.” 

“Thím Chu, thím đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK