“Em yêu, sao em bất cần thế chứ? Đau lắm đúng không?” Đoạn Thiên Nhai lập tức xuống xe đỡ cô.
“Không sao đâu, đi thôi.” Lòng Phong Thiên Tuyết nóng như lửa đốt: “Ông chủ ác quỷ kia của em tới rồi.”
“Gì cơ? Dạ Chẩn Đình tới?” Anh ta giật mình.
“Đúng vậy, nhanh lên” Phong Thiên Tuyết vội vàng lên xe.
Đoạn Thiên Nhai lập tức nổ máy, phóng xe đi.
“Anh uống rượu sao còn lái xe, tài xế của anh đâu?” Đến lúc này có mới ở ra.
“Đi đã nói sau.”
Đoạn Thiên Nhai đóng mui xe, mở một chai nước suối ra tu ừng ực mấy ngụm mà vẫn thấy khát, anh ta bực bội cởi áo khoác.
“Anh đã uống bao nhiêu thế?” Phong Thiên Tuyết thấy biểu hiện của anh ta khá kỳ lạ.
“Mới có một chai” Tối nay Đoạn Thiên Nhai cũng cảm thấy người mình sao sao: “Quái lạ, mọi khi uống bao nhiêu cũng chẳng bõ mà.”
“Thôi anh tấp vào lề rồi gọi ai qua lái hộ đi” Phong Thiên Tuyết sốt sắng nhắc nhở: “Phải tuân thủ luật giao thông chứ”.
“Giờ mà dừng xe thì bị đuổi kịp mất” Đoạn Thiên Nhai cảnh giác nhìn kính chiếu hậu.
“Sao em thấy anh còn sợ ông chủ hơn cả em ấy nhỉ?” Phong Thiên Tuyết nói bâng quơ.
Anh ta nhìn láo liên, lập tức bào chữa cho mình: “Không phải do em sợ gặp anh ta sao? Anh chỉ không muốn gây rắc rối cho em thôi.”
“Thôi trước tiên đừng nói mấy chuyện đó nữa, anh gọi người đến lái đi” Phong Thiên Tuyết thúc giục.
“Em đừng lo, anh có chừng mực mà”.
Đoạn Thiên Nhai tiếp tục lái xe ra ngoại ô với tốc độ rất nhanh, nhấn hết ga để xe chạy như một cơn gió lốc.
“Anh làm gì vậy? Không được lái nhanh như thế trong thành phố đâu, dừng lại đi.”
Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn Đoàn Thiên Nhai.
Khuôn mặt của anh ta đỏ như gấc, mồ hôi đổ như mưa, tình trạng hết sức không ổn.
“Nhìn anh cứ giống như hôm em bị...” Cô ngộ ra, trợn to mắt kinh ngạc: “Đừng nói anh bị bỏ thuốc đấy nhá?”
“Không thể nào.”
Đoạn Thiên Nhai cẩn thận nhớ lại. Ban nãy bị ba cô gái kia quấn quýt, có một người đã hôn anh ta nhưng đã bị đẩy ra ngay lập tức, sau đó anh ta cầm ly bia trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Chẳng lẽ bị bỏ thuốc lúc đó?
“Anh dừng xe đi”