"Anh còn có việc!"
"Chỉ ở cùng em mười phút thôi, năm phút, ba phút, ba phút được chưa? Xin anh đó"
"Được rồi, chỉ ba phút thôi."
Lúc Dạ Chấn Đình nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra.
Phong Thiên Tuyết cuống quýt đẩy Sở Tử Mặc ra, nhưng đã không kịp.
Mấy người đứng ngoài cửa nhìn thấy Phong Thiên Tuyết và Sở Tử Mặc trong phòng thì đều sững sờ!
Giờ phút này, Phong Thiên Tuyết ăn mặc hở hang ngồi trên ghế sofa, còn Sở Tử Mặc hai tay chống hai bên thành ghế, cơ thể bao phủ có giống như cây cung...
Tư thế này, động tác này, vô cùng mập mờ!
Nhất là khi cửa phòng mở ra, một cơn gió thổi vào, chiếc váy hở hang của Phong Thiên Tuyết bị tốc lên đến tận đùi.
Cả đôi gò bồng đảo trước ngực cũng vô cùng sống động...
Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, không khí dường như cũng đóng băng...
Phong Thiên Tuyết gần như có thể cảm nhận được sát khí trong mắt Dạ Chấn Đình đánh úp về phía cô một cách dồn dập.
Trái tim cô gần như sắp lao ra khỏi lồng ngực, cô luống cuống chỉnh lại váy...
"Ai da, tôi không biết hai người ở đây, xin lỗi đã quấy rầy, hai người tiếp tục, tiếp tục đi!"
Vào thời khắc quan trọng, Lăng Long thốt ra một câu.
Câu này càng khiến người ta suy nghĩ sâu xa, bầu không khí bỗng chốc lại được hâm nóng.
Đôi mắt Dạ Chấn Đình gần như sắp phun ra lửa...
"Chấn Đình, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy chuyện tốt của hai người họ!"
Lăng Long cười hì hì kéo Dạ Chấn Đình.
Dạ Chấn Đình lạnh lùng hất tay cô ta ra, cất bước đi vào...
Phong Thiên Tuyết cảm giác như có một con thú dữ ăn thịt người đang tiến lại gần cô, cô cuống quýt đứng dậy, nhưng giày cao gót bị trật, suýt nữa ngã sấp xuống.
"Cẩn thận!" Sở Tử Mặc kịp thời để lấy cô.
Phong Thiên Tuyết hoảng hốt vội rút tay lại, lui về phía sau một bước, ấp a ấp úng giải thích: "Chúng tôi, tôi."
"Đừng hiểu lầm, tôi và Thiên Tuyết chỉ ở đây nói chuyện thôi."
Sở Tử Mặc nhận ra sự bối rối của Phong Thiên Tuyết, tuy trong lòng khó chịu nhưng anh ta vẫn mở miệng giải thích.