Câu nói này đã thuyết phục được Sở Tử Mặc.
Sở Tử Mặc ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Dạ Chấn
Đình: "Dạ Chẩn Đình, chúng ta cứ chờ xem!"
"Đi thôi.." Dạ Huy kéo Sở Tử Mặc đi ra ngoài.
Dạ Chẩn Đình còn đang nhìn chằm chằm Phong Thiên Tuyết, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng như băng, nhưng lại sâu thẳm không thấy đáy...
"Chẩn Đình." Lăng Long khẽ khuyên nhủ, "Đừng tức giận vì loại phụ nữ này."
"Ra ngoài!" Dạ Chẩn Đình cất giọng trầm thấp lạnh lùng.
"Chẩn Đình.." Lăng Long còn muốn nói nữa, nhưng bắt gặp ánh mắt hung dữ của anh, cô ta cuống quýt rời đi.
Văn Ly há hốc mồm định khuyên một câu, nhưng rồi vẫn không dám mở miệng, đi theo sau Lăng Long bước nhanh ra khỏi phòng.
Dạ Chẩn Đình chậm rãi tiến lại gần Phong Thiên Tuyết, nhìn xuống với tư thái của một tên ma quỷ.
Phong Thiên Tuyết sợ hãi lui lại, muốn bò dậy nhưng sau lưng nhói lên đau đớn dữ dội khiến cô không thể động đậy...
Cuối cùng Dạ Chẩn Đình cũng dừng bước, ngồi xổm xuống cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt đó thấp thoáng vẻ lạnh lẽo sâu thẳm...
Phong Thiên Tuyết cúi đầu không dám nhìn anh, dè dặt giải thích: "Tôi và Tử Mặc thật sự không có gì cả, anh ấy chỉ nói với tôi mấy câu thôi."
Dạ Chấn Đình nắm cằm cô, nâng mặt cô lên rồi cười khẩy: "Cô thật sự yêu cậu ta, vì cậu ta mà chẳng màng tính mạng!".
"Tôi chỉ không muốn liên lụy đến anh ấy" Phong Thiên Tuyết đau đến mức mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi thấm ướt cả váy cô, "Anh ấy vô tội.."
"Vô tội mà có ba đứa con với cô? Vô tội mà phủ lên người cô?" Dạ Chẩn Đình như thể đang nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, "Cô tưởng tôi là kẻ ngu à? Hả?"
"Không phải... Phong Thiên Tuyết nôn nóng, "Ban nãy anh ấy chỉ.."