“Tôi chưa bao giờ cảm thấy anh thích tôi...” Phong Thiên Tuyết buộc miệng nói: “Người như anh hoàn toàn chẳng thích bất kỳ ai, người anh thích chỉ có bản thân anh thôi”
“Tốt lắm!” Dạ Chấn Đình cười u ám như sự nhận từ của thú hoang trước khi giết mồi.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, cô bắt đầu ý thức được cầu mình vừa nói như một mồi lửa dẫn đến thiếu mình.
“Tôi... tôi nên đi rồi.”
Phong Thiên Tuyết muốn chạy trốn, cơ thể cao lớn của anh như bao trùm lấy cô, thế nên cô cúi người xuống chui ra ngoài từ dưới cánh tay anh.
Dạ Chẩn Đình không ngăn cô mà chỉ búng tay một cái, cảm biến hồng ngoại trên cánh cửa màu nâu đỏ bỗng lóe lên.
Sau đó Phong Thiên Tuyết không mở được cửa nữa.
Cô dùng đủ mọi cách để vặn tay nắm cửa nhưng không thể nào mở được, giọng nhắc nhở vang lên: “Cửa đã khóa, mời nhập vân tay hoặc mật khẩu!”
Phong Thiên Tuyết lòng rối bời, quay đầu chất vấn anh: “Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra ngoài”
Dạ Chẩn Đình không nói gì, nhàn nhã xoay chiếc ghế da màu đen của chủ tịch, đồng thời thong thả châm điếu xì gà...
“Sếp Dạ..” Phong Thiên Tuyết vội đi tới, hạ mình cầu xin: “Tôi xin lỗi vì những lời tôi vừa nói, tôi không nên ăn nói trang tráo, không nên nói lung tung, anh đừng chấp nhân viên quèn như tôi, tha cho tôi đi”
Dạ Chẩn Đình vẫn không nói, chỉ nhàn nhã hút xì gà.
“Đây là công ty, anh không thả tôi ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ thế nào?” Phong Thiên Tuyết lo lắng, mềm không được thì dùng cứng rắn, “Vốn dĩ có người đang lén lút bàn tán quan hệ giữa chúng ta không bình thường rồi, anh còn thế này nữa thì người khác sẽ cho rằng anh dùng quy tắc ngầm với nhân viên nữ đấy.”
“Ha!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng cười: “Tôi mà cần quy tắc ngầm?”
“Anh..”
“Tôi rất tò mò..” Dạ Chẩn Đình nhả ra một ngụm khói: “Là ai đang bàn tán quan hệ giữa chúng ta không bình thường? Bàn tán thế nào?”
“Họ nói.” Phong Thiên Tuyết hỏi thăm dò: “Hôm đó tôi xảy ra chuyện ở Dạ Sắc, là anh cứu tôi?”
Dạ Chấn Đình không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô, khóe môi cong lên.
Thái độ này khiến Phong Thiên Tuyết bối rối.
“Thật sự là anh cứu tôi sao?” Phong Thiên Tuyết cẩn thận dè dặt hỏi.
“Ai cứu cô mà bản thân cô không rõ à?” Dạ Chẩn Đình hỏi lại.
“Tôi...”