Bây giờ cô cực kỳ sợ hãi, trong lòng do dự không biết có nên nói cho Dạ Chấn Đình biết sự thật hay không, nếu như anh biết bọn nhỏ là con anh thì Sở Tử Mặc và bọn nhỏ sẽ an toàn chăng?
Thế nhưng, thế nhưng...
Bọn nhỏ đi theo người ba bạo lực như vậy liệu có trưởng thành khỏe mạnh được không?
"Cốc cốc!"
cửa bên ngoài, Lôi Vũ đẩy cửa bước vào ngay sau đó,
trong tay cô ấy cầm theo hòm thuốc, "Cô Phong, cô bị thương à?"
"Bác sĩ Lôi... Á.."
Phong Thiên Tuyết đang định ngồi dậy thì sau lưng lại nhói lên đau đớn khiến cô không thể động đậy.
"Đừng cử động, để tôi xem nào" Lôi Vũ tiến lên kiểm tra cho cô, "Chắc không bị thương xương cốt, nhưng vẫn phải chụp X quang để kiểm tra, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."
"Bác sĩ Lôi, cô có thấy Tử Mặc không? Anh ấy có sao không?"
Phong Thiên Tuyết lo cho vết thương của Sở Tử Mặc, từ nhỏ sức khỏe anh ta đã yếu, ban nãy bị đấm không biết có nghiêm trọng không.
"Tôi vừa qua bên đó rồi, anh ta không có gì đáng lo" Lôi Vũ khẽ nói, "Cô Phong, cô cần gì phải như vậy, vì sao cô cứ đối đầu với Dạ Vương mại thế? Như vậy không tốt cho cô và bạn cô đâu".
"Tôi đâu muốn chọc anh ta, là anh ta tự lên cơn ấy chứ." Phong Thiên Tuyết vô cùng bất lực.
"Haizz.." Lôi Vũ thở dài một hơi, gọi điện thoại sai người tới đón Phong Thiên Tuyết đến bệnh viện.
Chẳng mấy chốc, có mấy nhân viên y tá đẩy xe lăn tới, cẩn thận đỡ Phong Thiên Tuyết ngồi lên rồi đẩy cô rời đi từ cửa sau.
Bên ngoài đang mưa nhỏ, thời tiết chuyển mát.
Phong Thiên Tuyết khoác áo khoác của Dạ Chấn Đình, cô có người lại, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy.
Khi lên xe, Phong Thiên Tuyết tình cờ nhìn thấy Dạ Chấn Đình dẫn theo vô số thuộc hạ vội vàng chạy ra, hình như đang đón nhân vật quan trọng nào đó.
Một chiếc xe đi tới, tất cả khách mời đứng nghiêm chỉnh
Dạ Chấn Đình tự mình mở cửa xe, khom người đỡ người ngồi sau xuống xe, thái độ của anh vô cùng cung kính!
"Đó là ai vậy?"
Phong Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, không ngờ trên đời này còn có người khiến Dạ Chấn Đình phải khom người cúi đầu.
"Ông cụ Dạ!" Lôi Vũ khẽ nói, "Ông nội của Dạ Vương!"