Cho đến khi Tư Hạo Hiên vào thang máy cô cũng không có bất cứ động tác gì khác, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đầy tơ máu có nỗi đau phức tạp.
Trái tim cô run rẩy, mắt không kiềm được đỏ lên.
cửa thang máy đóng lại, cuối cùng Tư Hạo Hiên rời đi.
Phong Thiên Tuyết cúi đầu, trong lòng khó chịu như sông biển đảo lộn...
“Tiểu Phong, cô với Thiển Thiển đi dọn dẹp trong phòng chủ tịch đi” Văn Ly ra lệnh.
“Hả? Tôi..” Lý Thiến sợ hãi run lẩy bẩy: “Chị Văn, tôi sợ..”
“Sợ cái gì?” Văn Ly thấp giọng mắng: “Chăm chỉ làm việc, đừng nói lung tung, đừng liếc ngang ngó dọc, chủ tịch sẽ ăn thịt các cô hay sao?”
“Tôi biết rồi” Phong Thiên Tuyết lập tức cầm lấy dụng cụ đi đến phòng làm việc của chủ tịch.
Lý Thiến chỉ đành đi theo, còn kéo cô lại, thấp giọng nói: “Tiểu Phong, lát nữa tôi dọn ở cửa còn cô dọn bên trong được không?”
“Được.”
Phong Thiên Tuyết không hề sợ hãi, thậm chí cô còn muốn hỏi Dạ Chấn Đình tại sao lại đánh người, anh thích dùng bạo lực đến thế sao?
Gõ cửa rồi đi vào phòng làm việc của chủ tịch, Dạ Chẩn Đình đang ra lệnh: “Ra thông báo, sau này không có lệnh của tôi thì không được để Tư Hạo Hiên bước chân vào tòa nhà Thịnh Thiên!”
“Rõ!” Dạ Huy lập tức đi thực hiện.
Lý Thiến cúi đầu, dọn mảnh vỡ thủy tinh ở cửa trong nơm nớp lo sợ.
Phong Thiên Tuyết đi tới trước bàn làm việc, ngồi xổm xuống dọn tài liệu rơi dưới đất, cô phát hiện máu của Tư Hạo Hiên nhỏ trên đất từ đây ra đến cửa.
Trái tim cô lại bị thắt chặt, và cả một cơn giận đang bùng cháy.
LP
“Không cần dọn, ra ngoài trước đi” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.
“Vâng.”
“Sếp Dạ không sợ mùi máu tanh bám vào mình sao?” Phong Thiên Tuyết bông lạnh lùng hỏi, “Hay là đã quen với kiểu bạo lực này rồi?”
Dạ Huy giật mình, rất muốn nhắc nhở Phong Thiên Tuyết, lúc này đừng đối nghịch với sếp Dạ nhưng anh ta lại không dám lên tiếng.
Lý Thiến há hốc mồm, Phong Thiên Tuyết điên rồi hay sao mà dám cãi sếp Dạ như vậy?
Cô không muốn sống thì cũng đừng liên lụy đến tôi chứ!
“Cô đang chất vấn tôi?” Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết với ánh mắt rét lạnh.
Lý Thiến rùng mình, sợ đến nỗi hai chân mềm oặt.
“Cút ra ngoài” Da Chấn Đình ra lệnh cho Lý Thiên nhưng mắt anh lại nhìn chằm chằm Phong Thiên Tuyết.
Lý Thiến sợ hãi, hoảng loạn chạy ra ngoài.
Dạ Huy cũng biết điều rời đi.