“Là mẹ của Tư Mộ Phong ạ”
Long Long nắm chặt tay, kích động nói: “Cô ta. mắng chúng con là không có ba, còn nói chúng con là, là..”
Long Long cắn răng, không thốt ra được câu sau, khuôn mặt bướng bỉnh đỏ bừng, vành mắt ươn ướt.
“Đừng để ý tới cô ta, cô ta cố ý đấy!”
UV
Thần Thần ra vẻ thành thục nhắc nhở em trai mình, nhưng mắt cậu bé cũng đỏ hoe.
Phong Thiên Tuyết cắn môi không nói một lời, cô biết những lời này đã làm tổn thương bọn trẻ đến nhường nào...
Trước đây bọn họ có đối phó hay bắt nạt cô như thế nào thì cô cũng chịu đựng, nhưng lần này cô tuyệt đối không thể nhẫn nhịn nữa...
“Kẻ xấu sẽ gặp quả báo.”
Thím Chu rất tức giận.
Bao nhiêu độ rồi?” Phong Thiên Tuyết nói sang chuyện khác.
“Ba tám độ năm ạ!” Thần Thần nhìn nhiệt độ, hàng lông mày nhíu lại, “Mẹ ơi, phải cho Tam Bảo uống thuốc hạ sốt rồi”.
“Để em đi lấy thuốc” Long Long chạy đến phòng khách bằng đôi chân ngắn, cậu bé đi lấy hòm thuốc.
Thím Chu tìm được thuốc hạ sốt và đút cho Nguyệt Nguyệt uống.
Nguyệt Nguyệt liên tục ho khan nên sắc thuốc ra rất nhiều, chỉ uống được một chút ít.
Phong Thiên Tuyết rất sốt ruột, từ khi sinh ra sức khỏe của Nguyệt Nguyệt đã yếu hơn hai anh trai, vì vậy Phong Thiên Tuyết luôn chăm sóc cô bé vô cùng cẩn thận.
Trải qua điều trị, nửa năm nay sức khỏe của Nguyệt Nguyệt đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ là do hôm nay khóc nhiều quá nên dẫn tới việc viêm amidan và phát sốt.
Sau khi cho Nguyệt Nguyệt uống thuốc xong thì đã là tám giờ hai mươi phút.
Phong Thiên Tuyết vừa thay quần áo vừa nói với thím Chu: “Thím Chu, tôi phải đi làm đây, tối nay vất vả cho thím rồi, thím hãy cho Tam Bảo uống nhiều nước một chút và dùng khăn ướt lau người cho con bé. Đợi sau khi tôi tan làm, nếu nhiệt độ cơ thể của con bé vẫn chưa giảm thì chúng ta sẽ đưa con
bé đến bệnh viện”
“Cô chủ, đã muộn như vậy rồi mà cố định đi làm ở đâu vậy?” Thím Chu không khỏi lo lắng.
“Tôi đã tìm việc làm thêm, từ tám rưỡi đến mười rưỡi, đã sắp muộn rồi”.
Phong Thiên Tuyết mặc quần áo qua loa, sau đó xách túi rồi vội vã rời đi.
“Mẹ ơi, mẹ chờ đã” Thần Thần đuổi theo ra ngoài và đưa cho cô một túi đồ, “Mẹ vẫn chưa ăn tối, mẹ cầm theo chiếc bánh mì dứa này đi ạ”
“Còn cả cái này nữa ạ” Long Long cầm một hộp sữa chua và chạy đến. “Mẹ yên tâm đi ạ, chúng con sẽ chăm sóc Tam Bảo thật tốt”
“Ừm.” Vành mắt Phong Thiên Tuyết ươn ướt, “Cám ơn Đại Bảo Nhị Bảo, mẹ đi trước đây, các con ngoan nhé!”
“Chúng con biết rồi ạ!”
Phong Thiên Tuyết bắt xe đến quán bar DTT. Trên xe, cô vừa ăn bánh mì vừa uống sữa chua, nghĩ đến ba đứa nhỏ, mắt cô không khỏi đỏ hoe...
Cô có thể chịu mọi khó khăn gian khổ, nhưng cô không thể để con mình bị tổn thương.
Hai mẹ con nhà họ Bạch thật khốn nạn, vừa có tiền lại còn rảnh rỗi, cô hoàn toàn không có tinh thần và sức lực để đối phó với bọn họ.