Phong Thiên Tuyết đi đến phòng quản lý nhân sự ở tầng mười ba, quản lý phòng nhân sự đích thân đi ra làm thủ tục chuyển công tác cho cô.
Thái độ này, trông khác hẳn với vẻ kênh kiệu vênh váo lần trước!
Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi bồn chồn, chuyện gì vậy? Cháu của rùa đổi tính rồi à?
Quản lý cười rồi đưa quyết định thuyên chuyển cho cô: “Tiểu Phong à, sau này thăng chức rồi thì để ý đến nhau nhiều hơn nhé
“Hả?”
Phong Thiên Tuyết chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, cô đưa tay ra nhận lấy giấy chuyển công tác, khi nhìn đến chức vị mới của mình thì cô trợn ngược mắt lên:
Văn phòng chủ tịch?
Cô bị điều đến văn phòng của chủ tịch?
Chuyện này có thật không vậy?
Hay là cô bị hoa mắt rồi?
“Tiểu Phong” Lúc này Đại Vệ vỗ vai cô: “Quản lý Trần bảo tôi đưa đồ của cô lên, lúc này tôi còn chưa kịp chúc mừng cô thì cô đã đi mất rồi. Chúc mừng cô nhé!”
“Cảm ơn.” Phong Thiên Tuyết đáp lại theo phản xạ, sau đó cô còn hỏi lại: “Có phải là tôi nhìn nhầm rồi không? Tôi bị điều đến văn phòng chủ tịch thật à?"
“Đúng đấy, sếp Huy đã tự mình xuống căn dặn đấy” Quản lý nói với vẻ tha thiết: “Tiểu Phong à, vận may của cô đến rồi, sau này kiểu gì cũng sẽ thăng chức tiếp thôi”.
“Ha ha ha..” Phong Thiên Tuyết cười xấu hổ, sau đó kéo Đại Vệ rời đi.
“Tiểu Phong, vết thương của cô sao rồi? Hình như tay cô vẫn chưa khỏi hẳn đúng không? Tôi thấy trên cổ cô vẫn còn quấn băng kia kìa, cô còn đau không?” Đại Vệ ân cần thăm hỏi.
“Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh Đại Vệ”
Phong Thiên Tuyết cảm thấy Đại Vệ mới là người ngây thơ nhất ở công ty này,
đồng thời anh ta cũng là người bạn đáng tin cậy nhất.
“Không sao là tốt rồi, để tôi chuyển đồ giúp cô. Cô lấy thẻ nhân viên mới ra để quẹt thang máy đi.”
“Vâng.”
Cuối cùng thì cũng không cần phải leo bộ nữa, giờ cô có thể dùng thẻ nhân viên của mình quẹt thang máy rồi lên thẳng tầng thứ sáu mươi tám rồi.
Phong Thiên Tuyết nhìn thang máy từ từ lên từng tầng một, thầm có cảm giác rất vinh dự, dường như việc thang máy đi qua các tầng đang đại diện cho việc cuộc sống của cô được nâng tầm thêm một bước vậy.
Sau khi đến văn phòng của chủ tịch thì có nhân viên đi ra đón Phong Thiên Tuyết, dẫn cô đến chỗ làm việc mới.
Bàn lễ tân để tiếp khách ngay gần cửa thang máy ở tầng sáu mươi tám, trước phòng làm việc của chủ tịch.
Thấy chức vị mới của mình, Phong Thiên Tuyết liền trợn mắt lên.
Cô biết, ở Thịnh Thiện, gần cửa thang máy ở các tầng đều có một bàn lễ tân riêng, công việc của họ thường là kiểm tra danh tính và mục đích của các vị khách đến tập đoàn, sau đó thông báo cho những nhân viên tương ứng ở tầng đó đi ra ngoài để bàn chuyện.
Nói văn vẻ thì đây là thư ký sơ cấp, nói khó nghe thì là bảo vệ của tầng sáu mươi tám.
Hay còn có cách gọi khác nữa là thư ký thấp cấp nhất của chủ tịch.
“Tiểu Phong, chúc mừng cô, tôi xuống trước đây, cô làm việc tốt nhé”
Đại Vệ Vỗ vai Phong Thiên Tuyết rồi mỉm cười rời đi.