“Vâng, tôi đến ngay đây!”.
Sau khi cúp điện thoại, Văn Ly vội vàng nói với Phong Thiên Tuyết: “Tiểu Phong, cô tự xuống dưới đón ông Tưởng đi nhé, cứ xem tình hình mà giải quyết mọi chuyện. Nếu ông Tưởng yên tâm chủ trì đại cục thì tốt, còn nếu như ông ấy có cảm xúc gì đó khác thường thì cô phải khuyên bảo ông ấy đấy nhé. Hiểu chưa?”
“Đã hiểu” Phong Thiên Tuyết liên tục gật đầu.
“Đây là chuyện rất quan trọng, chủ tịch cũng đang đích thân chữa hệ thống đã bị hack, lại còn phải ngồi ở phía sau để chỉ huy mọi chuyện, chúng ta ở tiền tuyến thì phải cẩn thận, tuyệt đối không được để xảy ra chút sơ hở nào.”
Vẻ mặt Văn Ly rất nghiêm trọng, nhưng đồng thời cũng tràn đầy sự tin tưởng vào Phong Thiên Tuyết.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết lại gật đầu lần nữa.
Văn Ly thấy vẻ mặt cô ngây thơ như vậy thì hơi do dự, cô ấy kéo tay Phong Thiên Tuyết rồi nói nhỏ:
“Tiểu Phong, tôi nói thật với cô này, một tiếng trước ông Tưởng còn đang nổi cáu vì chuyện con chip, không chịu đến chủ trì buổi họp báo này. Tôi đoán là sếp Dạ đã cho người đi bắt ông ấy đến”.
“Hả?”
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, ngẩn mặt ra, bảo sao Văn Ly lại sốt ruột như vậy, cô ấy cứ nhấn mạnh để nhấn mạnh lại là có thể sếp Tưởng sẽ khó chịu, hóa ra là vì còn có chuyện như vậy nữa.
“Vậy nên tôi mới tìm cô” Văn Lỵ đè vai Phong Thiên Tuyết lại, trịnh trọng dặn dò: “Dù có thể nào thì cô nhất định phải đưa ông Tưởng đến tầng sáu mươi sáu an toàn đấy, để cho ông ấy đứng ra chủ trì buổi họp báo. Nếu cô hoàn thành xong chuyện này suôn sẻ thì chẳng những sẽ được thăng chức lên làm nhân viên chính thức mà tôi sẽ xin thêm tiền thưởng cho cô nữa”
“Tiền thưởng hả? Bao nhiêu thế ạ?” Phong Thiên Tuyết nghe thấy tiền thì sáng mắt lên.
“Hả?” Văn Ly hơi ngẩn ra, sau đó nhíu mày lại nói: “Ít nhất thì cũng phải hơn một trăm nghìn. Cô cứ làm việc trước đi, sẽ không bị thiệt đi đâu đầu”
được!” “Ừ” Phong Thiên Tuyết vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm
“Cố gắng lên!” Văn Lỵ đẩy cô đến bên thang máy: “Chuyện thăng chức, tăng lương đều trông chờ vào việc hôm nay cả đấy.”
“Đã hiểu!” Phong Thiên Tuyết nắm chặt tay lại, tạo ra tư thế là mình sẽ cố gång.
Công ty gặp phải khó khăn, tất cả mọi người đều có vai trò riêng của mình trong trận chiến thương mại này, chỉ có mỗi cô là người thừa ra. Bây giờ Văn Ly đã sắp xếp công việc cho cô, nên bản thân cô cũng có cảm giác như mình trở nên quan trọng hơn một chút rồi.
Huống chi, sau khi chuyện này thành công, cô sẽ đạt được rất nhiều lợi ích nữa.
Vì tiền thì cô có thể làm bất kỳ điều gì.
Phong Thiên Tuyết vội vàng đi xuống tầng một, Đại Vệ và các bảo vệ khác đều đã đứng thành hai hàng rất chỉnh tề, chuẩn bị ứng phó với mọi tình huống sắp xảy ra.
Phong Thiên Tuyết đi tìm quản lý Trần của bộ phận an ninh rồi hỏi thăm về tình hình của ông Tưởng, lúc này quản lý Trần đang dùng hệ thống máy tính để quan sát bản đồ.
Cuối cùng thì dưới sự hộ tống của đội xe Hummer, chiếc xe Phantom chở ông Tưởng đã thuận lợi đến tòa nhà của tập đoàn.
Mà mấy chiếc xe màu đen được cải trang lúc này đã chặn xe của ông ta lại đã bị đâm tan nát rồi, đồng thời cũng vì thế mà tình hình giao thông ở con đường đó đã bị ùn tắc nghiêm trọng, bây giờ cảnh sát giao thông đang bắt người rồi kéo lên xe, xử lý khẩn cấp.