Nghĩ đến đây, Phong Thiên Tuyết buông tay, không đẩy anh ra mà trả đũa cắn mạnh vào vai Dạ Chấn Đình...
Cô dùng hết sức tựa muốn cắn đứt một miếng thịt.
Nhưng Dạ Chấn Đình như không hề thấy đau, không phản kháng, cũng không đẩy cô ra mà mặc kệ cô cắn mình...
Đến khi trong miệng cảm nhận được vị máu tươi, Phong Thiên Tuyết mới dừng lại, không hề yếu thế mà trừng mắt nhìn Dạ Chẩn Đình.
“Được đấy...”
Dạ Chẩn Đình thích sức mạnh ngang bướng này của cô, véo má và dùng ngón tay cái xoa nhẹ khoé môi cô - trên đó có máu của anh.
Trong mắt anh có dục vọng đen tối, cổ họng khẽ động, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Đêm nay sẽ trừng trị em thật tốt...”.
Ngay lập tức, anh sẵn sàng rút lui...
Dù gì cũng có chuyện phải làm, anh không phải loại người ham mê chuyện trai gái mà quên mất việc chính.
Nhưng Phong Thiên Tuyết không thể đánh mất cơ hội như vậy, vội vàng ôm lấy cổ anh rồi chủ động hôn môi nồng nhiệt...
Dạ Chấn Đình sửng sốt, thân thể căng cứng như một pho tượng.
Nụ hôn của Phong Thiên Tuyết như lửa như mây lại vừa giống như mưa, ngây ngô vụng về, nhưng lại mang theo sự can đảm và nhiệt tình.
Cô gần như sử dụng hết tất cả vốn liếng, học dáng vẻ của anh để hôn anh, chỉ muốn cố gắng ngăn cản anh bằng cách này...
Để anh từ bỏ cuộc điều tra thẩm vấn.
Giữ được bí mật về bọn trẻ...
Nhưng cô không biết rằng mình đang đùa với lửa.
Chẳng mấy chốc, dục vọng bị đè nén của Dạ Chấn Đình đã hoàn toàn bị cố gợi lên, không còn khống chế được bản thân, một lần nữa chiếm lấy thân thể cô, đè cô dưới thân. Một bên ngang ngược hôn cô, một bên giở trò...
Dù Phong Thiên Tuyết run lên vì sợ nhưng cô vẫn phối hợp nhiệt tình.
Chẳng mấy chốc hai người đã hoà vào nhau như một bản giao hưởng của định mệnh, hỗn loạn giữa tình yêu và thù hận...