Trên Thần kiều, thiên quân vạn mã nhao nhao chen chúc, khắp nơi đều là thanh âm chém giết. Nghịch Hoàng như chiến mã bôn đằng lao tới, lớn tiếng cười nói:
- Nhân Tộc Chung Sơn thị, lần trước ngươi có thể thắng được ta, là do mượn thiên thời địa lợi. Bây giờ không có Thái Dương Xạ Tuyến và Nguyên Từ Thần Quang, ngươi làm sao mượn lực đây?
Hắn nói cũng không sai, trận chiến lần trước, Chung Nhạc quả thật vẫn còn thua hắn một bậc, phải mượn thiên thời địa lợi Tam Dương Xâm Tinh, dẫn tới Thái Dương Xạ Tuyến và Nguyên Từ Thần Quang vô biên, lúc này mới có thể chặt đứt đầu hắn, bắt giữ hắn.
Mà ở chỗ này đã không có thiên thời địa lợi Tam Dương Xâm Tinh, chỉ có thể dùng thực lực bản thân mạnh mẽ chống đỡ, cho nên Nghịch Hoàng mới có át chủ bài như thế, có can đảm ở đây quyết đấu với Chung Nhạc.
Thực lực của hắn quả thật cao tuyệt, dù sao cũng là Ma Hoàng chuyển thế, cho dù là trong những Luyện Khí Sĩ do các Đại Tinh vực tinh chọn tuyển lựa ra, hắn cũng thuộc về tồn tại trung thượng tầng.
- Cấm Nhi, mở đường!
Chung Nhạc quát khẽ một tiếng, Khâu Cấm Nhi lập tức vận chuyển Chân Linh, chân đạp song long, ngàn vạn đạo Kiếm khí bắn thẳng về phía trước.
Chung Nhạc đưa lưng về phía Quân Tư Tà, Bạch Thương Hải, chính diện là huyết phủ của Nghịch Hoàng. Một búa kia hình thành nên dị tượng Ma Đồng, một con huyết nhãn mở ra, phủ quang từ trong huyết nhãn chém ra. Những nơi ánh mắt huyết nhãn có thể nhìn tới, chính là địa phương huyết phủ có thể chém tới.
Táng Hoàng Ma Đồng!
Chung Nhạc một đầu tóc bạc tung bay, vươn tay rút đao. Thái Dương Thần Đao phát ra quang mang chói mắt, đao ý như đại nhật hạ xuống, Nhật Diệu ầm ầm bạo phát. Thái Dương Nhật Diệu giống như khổng tước xòe đuôi thổi quét thẳng ra, ầm ầm va chạm với Táng Hoàng Ma Đồng.
Thân thể hai người giao nhao lao qua, mỗi người đều kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân lảo đảo. Trong lòng Nghịch Hoàng ầm ầm chấn động, cảm thấy uy lực một đao này của Chung Nhạc cực kỳ cường đại, so với tại thời điểm Tam Dương Xâm Tinh càng cường đại hơn một bậc, hoàn toàn tiếp cận uy năng sau khi hắn dẫn động Thái Dương Xạ Tuyến và Nguyên Từ Thần Quang.
- Thực lực tên gia hỏa này sao lại có sự tiến bộ nhảy vọt như vậy?
Trong nháy mắt hai người giao thoa lướt qua, mái tóc bạc trên đầu Chung Nhạc tăng vọt, ngàn vạn sợi tóc như kiếm, xuy xuy phóng vọt về phía sau. Thái Dương Thần Đao trong tay hắn chợt biến thành vỏ đao, tầng tầng đâm về phía hậu tâm Nghịch Hoàng, đồng thời cũng trở tay rút đao.
Uy năng của Nguyệt Tịch nhất thời bạo phát!
Khí huyết Nghịch Hoàng chấn động, trong tay đột nhiên xuất hiện một mặt huyết phiên, vỗ nhanh về phía sau, ngăn cản ngàn vạn sợi tóc bạc của Chung Nhạc. Huyết phiên tung bay phiêu diêu, ngàn vạn Thần thi Ma thi ở trong mặt phiên chìm nổi gào thét, dữ tợn khủng bố. Huyết phiên dẫn động Nguyên thần, khí huyết, nhục thân và tinh thần, muốn thôn phệ hết thảy toàn bộ đám Luyện Khí Sĩ bốn phía.
Chung Nhạc vặn eo xoay người, Nguyên Từ Thần Đao nương theo khí thế của Thái Dương Thần Đao, biến thành Nguyệt Tịch chém xuống, soạt một tiếng đã cắt huyết phiên ra làm đôi. Kiện bảo vật này bị mạnh mẽ chém đứt làm đôi, một phiến huyết hải từ trong mặt phiên tuôn trào ra. Trên cây Thần kiều này nhất thời xuất hiện vô số Thần thi Ma thi, theo huyết hải phun trào mà vũ động, nhao nhao từ trong huyết hải đứng lên.
- Cái gì?
Sắc mặt Nghịch Hoàng kịch biến, thả người nhảy một cái, chân đạp lên trên huyết hải, chạy vòng qua Chung Nhạc, đi tới một mặt khác của Thần kiều, cực nhanh phóng thẳng về phía trước:
- Mấy ngày không gặp, tiểu tử này sao lại mạnh mẽ như vậy. Ta chỉ sợ, chỉ sợ… đã đánh không lại hắn!
Bước chân Chung Nhạc khẽ chuyển, bám sát theo sau lưng hắn, cũng chạy tới một mặt khác của Thần kiều, quát lớn:
- Sư tỷ, Bạch huynh, đi theo sau lưng ta! Cấm Nhi, bọc hậu!
Quân Tư Tà và Bạch Thương Hải vội vàng di chuyển bước chân, đuổi sát theo cước bộ của hắn. Mà Khâu Cấm Nhi vốn dĩ đang đi ở trước nhất, lúc này cố ý chậm lại một chút, biến thành nàng thủ hộ phía sau.
- Nghịch Hoàng, đường hẹp gặp nhau, dũng giả thắng!
Sau lưng Chung Nhạc hiện ra hư ảnh Lục Mục Tinh Thiềm, há miệng rống to một tiếng, chấn cho huyết hải ba động cuồn cuộn. Phiến huyết hải này vừa muốn một lần nữa ngưng tụ thành huyết phiên, lại bị tiếng hống này chấn nát.
- Không biết giết tới điểm cuối cây Thần kiều này, ngươi còn có thể sống sót hay không?
Chung Nhạc phóng nhanh như bay, tay cầm song đao, đao quang không ngừng trút xuống. Mỗi khi bước ra một bước, đao quang liền chém xuống một lần, nhanh như cuồng phong bạo vũ, không rời khỏi hai bên cái đầu Nghịch Hoàng.
Nghịch Hoàng thôi động huyết phủ, tả xung hữu đột, không ngừng lui về phía sau, đồng thời sau lưng lại sinh trưởng ra một cái đầu, bốn cánh tay từ dưới nách chui ra. Mà sau lưng hắn chính là một đám Luyện Khí Sĩ đang điên cuồng trùng kích về phía trước. Đám Luyện Khí Sĩ này cũng đang chiến đấu kịch liệt. Các loại thần thông, các loại Hồn binh Thần binh ầm ầm bùng phát, tràng cảnh vô cùng hoành tráng.
Đây là một con đường ruột dê, một cây cầu độc mộc. Mặc dù có bốn con đường trên dưới trái phải, nhưng cùng một lúc chỉ có thể cho phép bốn gã Luyện Khí Sĩ đồng thời tiến lên hoặc là lui về phía sau. Nghịch Hoàng toàn lực lui về phía sau, nhất thời chặn đường đám Luyện Khí Sĩ đang trùng kích phía trước, tự nhiên sẽ bị đám Luyện Khí Sĩ kia công kích.
Đây cũng là nguyên nhân Chung Nhạc nói hắn còn có thể sống sót đi tới điểm cuối cây cầu hay không. Giữa đường gặp nhau, không có nhượng bộ, chỉ có tiến công, bằng không chính là chết.
Đồng thời đối mặt với thế công của Chung Nhạc, còn cần phải đối mặt với công kích tới từ sau lưng, áp lực của Nghịch Hoàng có thể tưởng tượng.
Trong đám Luyện Khí Sĩ trên cây Thần kiều này cất giấu không biết bao nhiêu cao thủ, đều là tồn tại siêu việt Bán Thần, chiến lực chưa chắc đã thua kém bọn họ. Nghịch Hoàng phải đồng thời đối mặt với Chung Nhạc và những tồn tại bậc này, áp lực của hắn to lớn có thể tưởng tượng.
Thời gian không tới một khắc, Nghịch Hoàng đã bị đánh trọng thương, đột nhiên há miệng gào thét một tiếng:
- Nghĩ muốn ta chết, không dễ dàng như vậy!
Thân hình hắn khẽ lách sang một bên, vậy mà nhường đường cho gã Luyện Khí Sĩ ở sau lưng kia, để cho gã Luyện Khí Sĩ này chạy tới giữa Chung Nhạc và hắn.
Trong lòng gã Luyện Khí Sĩ kia cả kinh, chỉ thấy đao của Chung Nhạc và huyết phủ của Nghịch Hoàng đồng thời công kích tới. Bản thân hắn cũng là không tầm thường, đồng thời chống lại huyết phủ của Nghịch Hoàng và đao của Chung Nhạc. Ba người va chạm với nhau chỉ trong nháy mắt, sau đó phủ lên đao xuống, gã Luyện Khí Sĩ kia kêu thảm một tiếng, cái đầu bay thẳng lên cao, rơi vào trong hắc động, bị nghiền nát thành bột mịn.
Nghịch Hoàng cười ha hả, vươn tay cầm lấy cỗ thi thể không đầu, luyện vào trong huyết hải, thương thế toàn thân nhất thời khỏi hẳn, huyết hải như nước thủy triều ba động, lại biến thành một mặt huyết phiên.
Tu vi thực lực của gã Luyện Khí Sĩ này không thua kém gì bọn họ bao nhiêu, nhiều nhất chỉ là chênh lệch một tia, nhưng đồng thời đối mặt với công kích của hai người bọn họ, lập tức không thể chống đỡ được, trực tiếp bị chém chết.
Nếu là kém một bậc nửa phần ngược lại cũng không có gì, kém một bậc là kém một phần mười, mà kém một tia, đó chính là kém một phần ngàn mà thôi, căn bản là không thua kém bao nhiêu.
- Nhân Tộc Chung Sơn thị, lần trước ngươi có thể thắng được ta, là do mượn thiên thời địa lợi. Bây giờ không có Thái Dương Xạ Tuyến và Nguyên Từ Thần Quang, ngươi làm sao mượn lực đây?
Hắn nói cũng không sai, trận chiến lần trước, Chung Nhạc quả thật vẫn còn thua hắn một bậc, phải mượn thiên thời địa lợi Tam Dương Xâm Tinh, dẫn tới Thái Dương Xạ Tuyến và Nguyên Từ Thần Quang vô biên, lúc này mới có thể chặt đứt đầu hắn, bắt giữ hắn.
Mà ở chỗ này đã không có thiên thời địa lợi Tam Dương Xâm Tinh, chỉ có thể dùng thực lực bản thân mạnh mẽ chống đỡ, cho nên Nghịch Hoàng mới có át chủ bài như thế, có can đảm ở đây quyết đấu với Chung Nhạc.
Thực lực của hắn quả thật cao tuyệt, dù sao cũng là Ma Hoàng chuyển thế, cho dù là trong những Luyện Khí Sĩ do các Đại Tinh vực tinh chọn tuyển lựa ra, hắn cũng thuộc về tồn tại trung thượng tầng.
- Cấm Nhi, mở đường!
Chung Nhạc quát khẽ một tiếng, Khâu Cấm Nhi lập tức vận chuyển Chân Linh, chân đạp song long, ngàn vạn đạo Kiếm khí bắn thẳng về phía trước.
Chung Nhạc đưa lưng về phía Quân Tư Tà, Bạch Thương Hải, chính diện là huyết phủ của Nghịch Hoàng. Một búa kia hình thành nên dị tượng Ma Đồng, một con huyết nhãn mở ra, phủ quang từ trong huyết nhãn chém ra. Những nơi ánh mắt huyết nhãn có thể nhìn tới, chính là địa phương huyết phủ có thể chém tới.
Táng Hoàng Ma Đồng!
Chung Nhạc một đầu tóc bạc tung bay, vươn tay rút đao. Thái Dương Thần Đao phát ra quang mang chói mắt, đao ý như đại nhật hạ xuống, Nhật Diệu ầm ầm bạo phát. Thái Dương Nhật Diệu giống như khổng tước xòe đuôi thổi quét thẳng ra, ầm ầm va chạm với Táng Hoàng Ma Đồng.
Thân thể hai người giao nhao lao qua, mỗi người đều kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân lảo đảo. Trong lòng Nghịch Hoàng ầm ầm chấn động, cảm thấy uy lực một đao này của Chung Nhạc cực kỳ cường đại, so với tại thời điểm Tam Dương Xâm Tinh càng cường đại hơn một bậc, hoàn toàn tiếp cận uy năng sau khi hắn dẫn động Thái Dương Xạ Tuyến và Nguyên Từ Thần Quang.
- Thực lực tên gia hỏa này sao lại có sự tiến bộ nhảy vọt như vậy?
Trong nháy mắt hai người giao thoa lướt qua, mái tóc bạc trên đầu Chung Nhạc tăng vọt, ngàn vạn sợi tóc như kiếm, xuy xuy phóng vọt về phía sau. Thái Dương Thần Đao trong tay hắn chợt biến thành vỏ đao, tầng tầng đâm về phía hậu tâm Nghịch Hoàng, đồng thời cũng trở tay rút đao.
Uy năng của Nguyệt Tịch nhất thời bạo phát!
Khí huyết Nghịch Hoàng chấn động, trong tay đột nhiên xuất hiện một mặt huyết phiên, vỗ nhanh về phía sau, ngăn cản ngàn vạn sợi tóc bạc của Chung Nhạc. Huyết phiên tung bay phiêu diêu, ngàn vạn Thần thi Ma thi ở trong mặt phiên chìm nổi gào thét, dữ tợn khủng bố. Huyết phiên dẫn động Nguyên thần, khí huyết, nhục thân và tinh thần, muốn thôn phệ hết thảy toàn bộ đám Luyện Khí Sĩ bốn phía.
Chung Nhạc vặn eo xoay người, Nguyên Từ Thần Đao nương theo khí thế của Thái Dương Thần Đao, biến thành Nguyệt Tịch chém xuống, soạt một tiếng đã cắt huyết phiên ra làm đôi. Kiện bảo vật này bị mạnh mẽ chém đứt làm đôi, một phiến huyết hải từ trong mặt phiên tuôn trào ra. Trên cây Thần kiều này nhất thời xuất hiện vô số Thần thi Ma thi, theo huyết hải phun trào mà vũ động, nhao nhao từ trong huyết hải đứng lên.
- Cái gì?
Sắc mặt Nghịch Hoàng kịch biến, thả người nhảy một cái, chân đạp lên trên huyết hải, chạy vòng qua Chung Nhạc, đi tới một mặt khác của Thần kiều, cực nhanh phóng thẳng về phía trước:
- Mấy ngày không gặp, tiểu tử này sao lại mạnh mẽ như vậy. Ta chỉ sợ, chỉ sợ… đã đánh không lại hắn!
Bước chân Chung Nhạc khẽ chuyển, bám sát theo sau lưng hắn, cũng chạy tới một mặt khác của Thần kiều, quát lớn:
- Sư tỷ, Bạch huynh, đi theo sau lưng ta! Cấm Nhi, bọc hậu!
Quân Tư Tà và Bạch Thương Hải vội vàng di chuyển bước chân, đuổi sát theo cước bộ của hắn. Mà Khâu Cấm Nhi vốn dĩ đang đi ở trước nhất, lúc này cố ý chậm lại một chút, biến thành nàng thủ hộ phía sau.
- Nghịch Hoàng, đường hẹp gặp nhau, dũng giả thắng!
Sau lưng Chung Nhạc hiện ra hư ảnh Lục Mục Tinh Thiềm, há miệng rống to một tiếng, chấn cho huyết hải ba động cuồn cuộn. Phiến huyết hải này vừa muốn một lần nữa ngưng tụ thành huyết phiên, lại bị tiếng hống này chấn nát.
- Không biết giết tới điểm cuối cây Thần kiều này, ngươi còn có thể sống sót hay không?
Chung Nhạc phóng nhanh như bay, tay cầm song đao, đao quang không ngừng trút xuống. Mỗi khi bước ra một bước, đao quang liền chém xuống một lần, nhanh như cuồng phong bạo vũ, không rời khỏi hai bên cái đầu Nghịch Hoàng.
Nghịch Hoàng thôi động huyết phủ, tả xung hữu đột, không ngừng lui về phía sau, đồng thời sau lưng lại sinh trưởng ra một cái đầu, bốn cánh tay từ dưới nách chui ra. Mà sau lưng hắn chính là một đám Luyện Khí Sĩ đang điên cuồng trùng kích về phía trước. Đám Luyện Khí Sĩ này cũng đang chiến đấu kịch liệt. Các loại thần thông, các loại Hồn binh Thần binh ầm ầm bùng phát, tràng cảnh vô cùng hoành tráng.
Đây là một con đường ruột dê, một cây cầu độc mộc. Mặc dù có bốn con đường trên dưới trái phải, nhưng cùng một lúc chỉ có thể cho phép bốn gã Luyện Khí Sĩ đồng thời tiến lên hoặc là lui về phía sau. Nghịch Hoàng toàn lực lui về phía sau, nhất thời chặn đường đám Luyện Khí Sĩ đang trùng kích phía trước, tự nhiên sẽ bị đám Luyện Khí Sĩ kia công kích.
Đây cũng là nguyên nhân Chung Nhạc nói hắn còn có thể sống sót đi tới điểm cuối cây cầu hay không. Giữa đường gặp nhau, không có nhượng bộ, chỉ có tiến công, bằng không chính là chết.
Đồng thời đối mặt với thế công của Chung Nhạc, còn cần phải đối mặt với công kích tới từ sau lưng, áp lực của Nghịch Hoàng có thể tưởng tượng.
Trong đám Luyện Khí Sĩ trên cây Thần kiều này cất giấu không biết bao nhiêu cao thủ, đều là tồn tại siêu việt Bán Thần, chiến lực chưa chắc đã thua kém bọn họ. Nghịch Hoàng phải đồng thời đối mặt với Chung Nhạc và những tồn tại bậc này, áp lực của hắn to lớn có thể tưởng tượng.
Thời gian không tới một khắc, Nghịch Hoàng đã bị đánh trọng thương, đột nhiên há miệng gào thét một tiếng:
- Nghĩ muốn ta chết, không dễ dàng như vậy!
Thân hình hắn khẽ lách sang một bên, vậy mà nhường đường cho gã Luyện Khí Sĩ ở sau lưng kia, để cho gã Luyện Khí Sĩ này chạy tới giữa Chung Nhạc và hắn.
Trong lòng gã Luyện Khí Sĩ kia cả kinh, chỉ thấy đao của Chung Nhạc và huyết phủ của Nghịch Hoàng đồng thời công kích tới. Bản thân hắn cũng là không tầm thường, đồng thời chống lại huyết phủ của Nghịch Hoàng và đao của Chung Nhạc. Ba người va chạm với nhau chỉ trong nháy mắt, sau đó phủ lên đao xuống, gã Luyện Khí Sĩ kia kêu thảm một tiếng, cái đầu bay thẳng lên cao, rơi vào trong hắc động, bị nghiền nát thành bột mịn.
Nghịch Hoàng cười ha hả, vươn tay cầm lấy cỗ thi thể không đầu, luyện vào trong huyết hải, thương thế toàn thân nhất thời khỏi hẳn, huyết hải như nước thủy triều ba động, lại biến thành một mặt huyết phiên.
Tu vi thực lực của gã Luyện Khí Sĩ này không thua kém gì bọn họ bao nhiêu, nhiều nhất chỉ là chênh lệch một tia, nhưng đồng thời đối mặt với công kích của hai người bọn họ, lập tức không thể chống đỡ được, trực tiếp bị chém chết.
Nếu là kém một bậc nửa phần ngược lại cũng không có gì, kém một bậc là kém một phần mười, mà kém một tia, đó chính là kém một phần ngàn mà thôi, căn bản là không thua kém bao nhiêu.