Ánh mắt Chung Nhạc chớp động. Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn dù sao cũng là địa bàn của Nguyên Nha Thần Vương, ẩn chứa không biết bao nhiêu phong cấm sát trận. Chung Nhạc mở ra Tam Mục Thiên Đồng, sưu tầm bốn phía, tránh né từng đạo từng đạo phong cấm.
- Nguyên Nha Thần Vương thân là Thần Vương Thái Cổ, đã tích lũy không biết bao nhiêu tài phú. Nếu đã tới rồi, liền không thể tay không trở về!
Lúc này, đại đa số cường giả trong tòa Thánh địa này đều đã bị trận ác chiến bên kia núi hấp dẫn tới, thật ra là thời cơ tốt hiếm thấy, không chỉ có thể đi tìm hiểu đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên, cũng có thể cướp đoạt một chút tài phú của Nguyên Nha Thần Vương.
Chung Nhạc hăng hái bừng bừng, trực tiếp điều khiển Cổ thuyền bay về phía một tòa cung điện. Chiếc Cổ thuyền cắt ra tầng tầng không gian, cắt cho tòa cung điện này nghiêng nghiêng ngã ngã.
Trong cung điện có một tòa bảo khố, bên trong cất giữ một khối Bạch Diệu Kim lớn cỡ một khỏa Tinh cầu, tài phú so với Trấn Thiên Quan của hắn còn kinh người hơn. Chung Nhạc thổi quét sạch sẽ đám tài phú này, tiếp tục chạy tới một tòa cung điện kế tiếp.
- Kẻ nào dám xông vào Tiên Thiên Đạo Sơn ta?
Đột nhiên, mấy đạo quang mang từ xa bay tới, rơi xuống đất biến thành mấy con quạ trắng. Đám quạ trắng này dang rộng cặp cánh, biến thành một đám Thần Nhân đầu chim thân người hai cánh, phẫn nộ nói với Chung Nhạc:
- Có biết chữ chết là viết như thế nào không?
- Các ngươi không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Chung Nhạc thôi động Tiên Thiên Bát Quái, quái tượng tung bay toàn thân, bay lượn xung quanh hắn. Đạo âm vang lên mãnh liệt, mười ba đạo đại đạo Tiên Thiên biến thành mười ba thanh Thần đao, chém về phía mấy gã Thần Nhân Bạch Nha kia.
Xuy xuy xuy!
Từng cái từng cái đầu rơi xuống. Trong đó có một gã Bạch Nha Thần Hoàng tu vi thực lực cực cao, vậy mà có thể ngăn cản đao phong của Chung Nhạc, vỗ cánh nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Chung Nhạc thoáng có chút kinh ngạc, vươn một tay ra, dùng năm ngón tay làm đao, theo thứ tự chém xuống. Năm ngón tay chém xuống, đầu gã Bạch Nha Thần Hoàng kia cũng lăn xuống. Trong cái đầu lại có một đạo Nguyên thần quạ trắng bay ra. Bàn tay Chung Nhạc mở ra, biến thành một cái chuông lớn chụp xuống. Tiếng chuông vang lên, chấn cho Nguyên thần quạ trắng vỡ nát.
- Đệ tử của Nguyên Nha Thần Vương, thực lực thật sự mạnh mẽ, không tầm thường!
Chung Nhạc không khỏi tán thán. Trong cảnh giới Thần Hoàng, có thể tiếp được mấy chiêu đại thần thông của hắn tuyệt đối không nhiều lắm. Mà vừa rồi gã Bạch Nha Thần Hoàng kia mặc dù chưa tu thành Bí cảnh thứ bảy, nhưng lại tiếp được sáu bảy đạo thần thông của hắn, đặt ở trên Tương Lai Chư Đế Bảng chỉ sợ cũng có thể bài danh hai mươi hạng đầu.
Hắn tự mình xông vào trong một tòa Thần điện quy mô hoành đại. Trong tòa Thần điện này, khoảng chừng một trăm con quạ đen quạ trắng đang bay lượn quanh một lò lửa thật lớn, miệng phun Hắc Bạch Nhị Hỏa. Trong lò lửa kia truyền ra hương khí đan dược nồng nặc. Đám đệ tử Nguyên Nha Thần Vương này đang lúc luyện đan.
Vừa ngửi được mùi thơm này, Chung Nhạc liền dám khẳng định, lô Thần đan này không tầm thường, hơn nữa đã sắp sửa luyện thành.
- Bí cảnh Trụ Quang, Thất Đạo Luân Hồi!
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, tại thời điểm trên dưới một trăm gã đệ tử Nguyên Nha Thần Vương này còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Thất Đạo Luân Hồi đã từ phía sau đại phóng, càng lúc càng lớn, thu hết thảy trên dưới một trăm con quạ đen quạ trắng này vào trong Thất Đạo Luân Hồi.
Vù vù!
Trong quang luân sau đầu hắn, trên dưới một trăm cỗ bạch cốt nhao nhao rơi ra, tung tóe đầy mặt đất.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong Thất Đạo Luân Hồi của hắn đã trôi qua thời gian trăm vạn năm, mạnh mẽ hao tổn chết trên dưới một trăm gã cường giả này, biến thành từng bộ xương khô, ngay cả Nguyên thần cũng tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Chung Nhạc sãi bước tiến lên, vươn tay ra vỗ một cái, đánh bay nắp lò, ôm lấy lò lửa. Chỉ thấy quỳnh tương ngọc dịch trong lò đang sùng sục sùng sục bốc lên bọt khí, tràn ra mùi thơm ngát thấm người phế phủ, khiến cho người ta vừa ngửi được, tinh thần liền đại chấn.
Trong quỳnh tương ngọc dịch có từng khỏa từng khỏa đan dược đang lúc hình thành. Đợi tới lúc đám đan dược này hấp thu quỳnh tương ngọc dịch hoàn tất, đan dược mới tính là triệt để luyện thành.
Chung Nhạc không nói một lời, mở ra cái miệng lớn, một hơi đổ đám đan dược kể cả quỳnh tương ngọc dịch trong lò vào trong miệng chính mình. Một lúc sau, một lò linh đan quỳnh tương đã bị hắn uống sạch không còn một giọt.
Thân thể Chung Nhạc đại chấn, Nguyên thần cũng không tự chủ được chấn động. Ngàn vạn Bí cảnh trong cơ thể không ngừng nổ vang, phát ra trận trận Đạo âm.
- Uống thật ngon! Không tệ! Kỳ quái! Còn có chút say lòng người! Mỹ tửu do đệ tử Nguyên Nha Thần Vương cất ra không tầm thường a!
Sắc mặt hắn ửng đỏ, bước chân lảo đảo, cười ha hả, giá ngự Thiên Dực Cổ Thuyền ầm một tiếng phá vỡ tòa đại điện này, từ phía sau đại điện phá tường bay ra.
Bước chân hắn bất ổn, thần trí cũng bị một lò đan dược và quỳnh tương kia khiến cho có chút mơ hồ, đạo tâm lúc thì trầm ổn lúc thì lỗ mãng, dục vọng trong nội tâm bị phóng đại, trở nên có chút không chút cố kỵ. Hẳn là lò Linh đan này vẫn chưa luyện thành, trong đó vẫn còn chút độc tính còn chưa bị luyện hóa hết. Đám độc tính này trong lúc bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới phán đoán của hắn, đã tạo thành hiện tượng say rượu.
Lô Linh đan quỳnh tương này không tầm thường, mặc dù không bằng được Thánh dược, nhưng dược lực mạnh mẽ lại khiến cho vô số Bí cảnh lớn lớn nhỏ nhỏ trong cơ thể hắn lắng đọng lại.
Thân thể Chung Nhạc lắc lắc lư lư, ngàn cặp cánh chim của Thiên Dực Cổ Thuyền xẹt qua từng tòa từng tòa cung điện. Phần nóc của đám cung điện kia nhất thời bị cắt bay.
- Có bảo vật gì, hết thảy mang ra đây cho ta!
Chung Nhạc cười ha hả, bộ dáng say lúy túy vươn tay xuống dưới, thăm dò vào trong từng tòa từng tòa cung điện kia, vươn tay trảo loạn.
- Lớn mật!
Trong đám cung điện kia, một đám nữ tử phi thân bay lên, xông lên giữa thiên không, đoàn đoàn vây quanh Chung Nhạc, trên mặt mang theo sát khí, lớn tiếng quát lên:
- Yêu nghiệt phương nào? Lại dám xông vào hậu cung Thần Vương!
Chung Nhạc ngạo nghễ liếc nhìn chúng nữ, mỉm cười nói:
- Các ngươi chính là thê thiếp của Nguyên Nha Thần Vương? Nguyên Nha Thần Vương không tầm thường a! Vậy mà cưới nhiều nữ tử như hoa như ngọc như vậy! Lão tử vẫn luôn không giết nữ nhân, các ngươi tự sát đi!
- Nguyên Nha Thần Vương thân là Thần Vương Thái Cổ, đã tích lũy không biết bao nhiêu tài phú. Nếu đã tới rồi, liền không thể tay không trở về!
Lúc này, đại đa số cường giả trong tòa Thánh địa này đều đã bị trận ác chiến bên kia núi hấp dẫn tới, thật ra là thời cơ tốt hiếm thấy, không chỉ có thể đi tìm hiểu đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên, cũng có thể cướp đoạt một chút tài phú của Nguyên Nha Thần Vương.
Chung Nhạc hăng hái bừng bừng, trực tiếp điều khiển Cổ thuyền bay về phía một tòa cung điện. Chiếc Cổ thuyền cắt ra tầng tầng không gian, cắt cho tòa cung điện này nghiêng nghiêng ngã ngã.
Trong cung điện có một tòa bảo khố, bên trong cất giữ một khối Bạch Diệu Kim lớn cỡ một khỏa Tinh cầu, tài phú so với Trấn Thiên Quan của hắn còn kinh người hơn. Chung Nhạc thổi quét sạch sẽ đám tài phú này, tiếp tục chạy tới một tòa cung điện kế tiếp.
- Kẻ nào dám xông vào Tiên Thiên Đạo Sơn ta?
Đột nhiên, mấy đạo quang mang từ xa bay tới, rơi xuống đất biến thành mấy con quạ trắng. Đám quạ trắng này dang rộng cặp cánh, biến thành một đám Thần Nhân đầu chim thân người hai cánh, phẫn nộ nói với Chung Nhạc:
- Có biết chữ chết là viết như thế nào không?
- Các ngươi không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Chung Nhạc thôi động Tiên Thiên Bát Quái, quái tượng tung bay toàn thân, bay lượn xung quanh hắn. Đạo âm vang lên mãnh liệt, mười ba đạo đại đạo Tiên Thiên biến thành mười ba thanh Thần đao, chém về phía mấy gã Thần Nhân Bạch Nha kia.
Xuy xuy xuy!
Từng cái từng cái đầu rơi xuống. Trong đó có một gã Bạch Nha Thần Hoàng tu vi thực lực cực cao, vậy mà có thể ngăn cản đao phong của Chung Nhạc, vỗ cánh nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Chung Nhạc thoáng có chút kinh ngạc, vươn một tay ra, dùng năm ngón tay làm đao, theo thứ tự chém xuống. Năm ngón tay chém xuống, đầu gã Bạch Nha Thần Hoàng kia cũng lăn xuống. Trong cái đầu lại có một đạo Nguyên thần quạ trắng bay ra. Bàn tay Chung Nhạc mở ra, biến thành một cái chuông lớn chụp xuống. Tiếng chuông vang lên, chấn cho Nguyên thần quạ trắng vỡ nát.
- Đệ tử của Nguyên Nha Thần Vương, thực lực thật sự mạnh mẽ, không tầm thường!
Chung Nhạc không khỏi tán thán. Trong cảnh giới Thần Hoàng, có thể tiếp được mấy chiêu đại thần thông của hắn tuyệt đối không nhiều lắm. Mà vừa rồi gã Bạch Nha Thần Hoàng kia mặc dù chưa tu thành Bí cảnh thứ bảy, nhưng lại tiếp được sáu bảy đạo thần thông của hắn, đặt ở trên Tương Lai Chư Đế Bảng chỉ sợ cũng có thể bài danh hai mươi hạng đầu.
Hắn tự mình xông vào trong một tòa Thần điện quy mô hoành đại. Trong tòa Thần điện này, khoảng chừng một trăm con quạ đen quạ trắng đang bay lượn quanh một lò lửa thật lớn, miệng phun Hắc Bạch Nhị Hỏa. Trong lò lửa kia truyền ra hương khí đan dược nồng nặc. Đám đệ tử Nguyên Nha Thần Vương này đang lúc luyện đan.
Vừa ngửi được mùi thơm này, Chung Nhạc liền dám khẳng định, lô Thần đan này không tầm thường, hơn nữa đã sắp sửa luyện thành.
- Bí cảnh Trụ Quang, Thất Đạo Luân Hồi!
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, tại thời điểm trên dưới một trăm gã đệ tử Nguyên Nha Thần Vương này còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Thất Đạo Luân Hồi đã từ phía sau đại phóng, càng lúc càng lớn, thu hết thảy trên dưới một trăm con quạ đen quạ trắng này vào trong Thất Đạo Luân Hồi.
Vù vù!
Trong quang luân sau đầu hắn, trên dưới một trăm cỗ bạch cốt nhao nhao rơi ra, tung tóe đầy mặt đất.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong Thất Đạo Luân Hồi của hắn đã trôi qua thời gian trăm vạn năm, mạnh mẽ hao tổn chết trên dưới một trăm gã cường giả này, biến thành từng bộ xương khô, ngay cả Nguyên thần cũng tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Chung Nhạc sãi bước tiến lên, vươn tay ra vỗ một cái, đánh bay nắp lò, ôm lấy lò lửa. Chỉ thấy quỳnh tương ngọc dịch trong lò đang sùng sục sùng sục bốc lên bọt khí, tràn ra mùi thơm ngát thấm người phế phủ, khiến cho người ta vừa ngửi được, tinh thần liền đại chấn.
Trong quỳnh tương ngọc dịch có từng khỏa từng khỏa đan dược đang lúc hình thành. Đợi tới lúc đám đan dược này hấp thu quỳnh tương ngọc dịch hoàn tất, đan dược mới tính là triệt để luyện thành.
Chung Nhạc không nói một lời, mở ra cái miệng lớn, một hơi đổ đám đan dược kể cả quỳnh tương ngọc dịch trong lò vào trong miệng chính mình. Một lúc sau, một lò linh đan quỳnh tương đã bị hắn uống sạch không còn một giọt.
Thân thể Chung Nhạc đại chấn, Nguyên thần cũng không tự chủ được chấn động. Ngàn vạn Bí cảnh trong cơ thể không ngừng nổ vang, phát ra trận trận Đạo âm.
- Uống thật ngon! Không tệ! Kỳ quái! Còn có chút say lòng người! Mỹ tửu do đệ tử Nguyên Nha Thần Vương cất ra không tầm thường a!
Sắc mặt hắn ửng đỏ, bước chân lảo đảo, cười ha hả, giá ngự Thiên Dực Cổ Thuyền ầm một tiếng phá vỡ tòa đại điện này, từ phía sau đại điện phá tường bay ra.
Bước chân hắn bất ổn, thần trí cũng bị một lò đan dược và quỳnh tương kia khiến cho có chút mơ hồ, đạo tâm lúc thì trầm ổn lúc thì lỗ mãng, dục vọng trong nội tâm bị phóng đại, trở nên có chút không chút cố kỵ. Hẳn là lò Linh đan này vẫn chưa luyện thành, trong đó vẫn còn chút độc tính còn chưa bị luyện hóa hết. Đám độc tính này trong lúc bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới phán đoán của hắn, đã tạo thành hiện tượng say rượu.
Lô Linh đan quỳnh tương này không tầm thường, mặc dù không bằng được Thánh dược, nhưng dược lực mạnh mẽ lại khiến cho vô số Bí cảnh lớn lớn nhỏ nhỏ trong cơ thể hắn lắng đọng lại.
Thân thể Chung Nhạc lắc lắc lư lư, ngàn cặp cánh chim của Thiên Dực Cổ Thuyền xẹt qua từng tòa từng tòa cung điện. Phần nóc của đám cung điện kia nhất thời bị cắt bay.
- Có bảo vật gì, hết thảy mang ra đây cho ta!
Chung Nhạc cười ha hả, bộ dáng say lúy túy vươn tay xuống dưới, thăm dò vào trong từng tòa từng tòa cung điện kia, vươn tay trảo loạn.
- Lớn mật!
Trong đám cung điện kia, một đám nữ tử phi thân bay lên, xông lên giữa thiên không, đoàn đoàn vây quanh Chung Nhạc, trên mặt mang theo sát khí, lớn tiếng quát lên:
- Yêu nghiệt phương nào? Lại dám xông vào hậu cung Thần Vương!
Chung Nhạc ngạo nghễ liếc nhìn chúng nữ, mỉm cười nói:
- Các ngươi chính là thê thiếp của Nguyên Nha Thần Vương? Nguyên Nha Thần Vương không tầm thường a! Vậy mà cưới nhiều nữ tử như hoa như ngọc như vậy! Lão tử vẫn luôn không giết nữ nhân, các ngươi tự sát đi!