Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bệ hạ biết tên Dịch Phong này là Phục Hy chắc chắn sẽ động nộ, không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt hắn!

Phong Vô Kỵ vừa nghĩ tới đây thì hư ảnh của vị hắc bào nam tử kia bình thản nói:

- Ta biết rồi.

Phong Vô Kỵ tưởng rằng nắm được tử huyệt của Chung Nhạc, giống như đánh hụt vào không khí, khó chịu khó tả, ngẩng đầu lên nói:

- Bệ hạ, Dịch Phong chính là Phục Hy, việc này không tầm thường…

- Ta biết hắn là Phục Hy.

Hắc y nam tử bình tĩnh nói:

- Đây là việc tốt mà Tiên Thiên Đế Quân làm ra, còn muốn giấu ta? Mục Tiên Thiên tạo ra Tiên Thiên cấm quân, tên Dịch Phong này chính là đầu não của Tiên Thiên cấm quân. Hắn không đơn giản chỉ là Phục Hy, dưới trướng hắn còn có tám nghìn Phục Hy, đã giải năm phần phong ấn huyết mạch.

Phong Vô Kỵ sững người, kêu lên:

- Tám nghìn Phục Hy?

Hắc bào nam tử bình thản nói:

- Tiên Thiên Đế Quân muốn đoạt ngôi vị của Thiên Đế, không tiếc giải phong ấn cho tám nghìn Phục Hy, việc này hắn qua mắt được ta sao? Bên cạnh hắn và Viêm Hoàng đều có gian tế do ta cài cắm, đã bẩm báo cho ta việc này lâu rồi. Tên Dịch Phong này cùng tám nghìn Phục Hy giải phong ấn, hắn là lãnh tụ của Tiên Thiên cấm quân, hắn là Phục Hy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Phong Vô Kỵ vội nói:

- Bệ hạ người không biết đó thôi. Hắn không phải dựa vào Tiên Thiên Đế Quân để giải phong ấn huyết mạch Phục Hy mà là hắn tự làm…

Hắc bào nam tử bình thản nói:

- Nói bừa, thế gian này căn bản không có ai có thể tự mình giải trừ phong ấn Phục Hy mà vẫn sống được. Mười vạn năm nay không có, sau này cũng không có được.

Phong Vô Kỵ nói:

- Ta tận mắt nhìn thấy…

- Ngươi nghi ngờ phán đoán của ta?

Phong Vô Kỵ cúi người:

- Vô Kỵ không dám.

Hắc bào nam tử cười:

- Tiên Thiên Đế Quân thân phận đặc biệt, giải trừ được huyết mạch Phục Hy là đương nhiên, nhưng đó cũng là điểm yếu của hắn, là vũ khí ta có thể đối phó hắn. Sau này cho dù Tiên Thiên Đế Quân chiến thắng đương kim Thiên Hoàng, ta chỉ cần nắm được cái chuôi này thì có thể khiến hắn không ngồi nổi vị trí Thiên Đế, thậm chí còn thân bại danh liệt!

Tiếng cười của hắn dứt, ngữ khí trở nên nham hiểm:

- Vì thế thân phận Phục Hy của tên Dịch Phong kia, chắc ngươi biết làm thế nào rồi chứ? Sau này, hắn chính là vũ khí cho ta dùng để đối phó Mục Tiên Thiên. Nếu bây giờ làm thân phận bại lộ…

Phong Vô Kỵ trong lòng vô cùng bức bối, cúi người vâng:



- Bệ hạ yên tâm, ta sẽ không tiết lộ thân phận của hắn.

- Vô Kỵ, hình như giữa ngươi và hắn từng có xích mích.

Hắc bào nam tử cười:

- Ta lo ngươi sẽ vì những xích mích đó gây ảnh hưởng tới phán đoán. Việc bắt Dịch Phong không cần ngươi đích thân động tay. Ta sẽ phái Thần Hoàng của Khoa Phụ thần tộc, ngươi giúp họ đi bắt Dịch Phong.

Phong Vô Kỵ trong lòng cực kỳ hụt hẫng, vốn là hắn làm chủ, giờ hắn lại là trợ giúp cho Khoa Phụ, đương nhiên sẽ không thoải mái.

- Nếu thân phận của hắn bị bại lộ, thân phận Phục Hy cả thiên hạ đều biết thì không phải sẽ làm hỏng đại kế của bệ hạ hay sao?

Phong Vô Kỵ đảo mắt.

Hắc bào nam tử thản nhiên nói:

- Trong Tử Vi Đế Tinh còn có Phục Hy, cho dù hắn có bị bại lộ thì cũng có thể nói được.

Làn khói biến thành cánh cửa, hai vị Thần Hoàng bước ra từ cánh cửa, thân hình to lớn, một nam một nữ, nữ còn cao lớn hơn nam nhiều, đó là hai vị Thần Hoàng của Khoa Phụ tộc.

- Khoa Phụ Cẩm, Khoa Vụ Mậu, các ngươi đi bắt tên Dịch Phong đó, Vô Kỵ sẽ giúp các ngươi!

Tiếng của hắc bào nam tử vọng ta xa tới, rồi một tấm phù văn bay xuống tay Khoa Phụ thần nhân, hắn nói:

- Các ngươi cầm sắc lệnh của ta tới Thiên Hà chi châu mời một vị Phục Hy tới giúp.

- Thế gian này vẫn còn Phục Hy khác?

Phong Vô Kỵ trong lòng chấn động mạnh, kêu lên:

- Đồ Úc, sư tôn của ta rõ ràng đã nói Phục Hy thị đã bị tuyệt diệt rồi. Sao có thể vẫn còn Phục Hy?

Nén hương cháy hết, cánh cửa khói tan đi.

Khoa Phụ Cẩm cười:

- Vô Kỵ tiên sinh, làm thế nào bắt được Dịch Phong, vẫn mong tiên sinh giúp đỡ.

- Hai vị khách khí rồi.

Phong Vô Kỵ nhíu mày, nghĩ bụng:

- Từ khi ở Tổ Tinh, Chung Sơn thị đã mở ra huyết mạch Phục Hy, giờ họa đã loạn tới Tử Vi Đế Tinh. Vị kia quá tự phụ, tự cho rằng Tiên Thiên Đế Quân thay đổi huyết mạch của hắn, cũng là hôn quân. Cũng không sao, việc này cũng không ảnh hưởng gì nhiều, sau khi bắt Chung Sơn thị, ta lập công của ta! Chỉ là, lần trước ta ngửi ra khí tức của Chung Sơn thị, như vậy mới bắt được phương vị của hắn, giờ có lẽ hắn thay đổi cả khí tức rồi, không dễ gì tìm được hắn…

Hắn tìm được Chung Nhạc là dựa vào một chút khí tức của Chung Nhạc.

Tuy Chung Nhạc thoát thai hoán cốt, bỏ đi thân thể trước kia, biến thành Tiên Thiên thần thể, nhưng huyết mạch Phục Hy vẫn không thay đổi, cái gọi là khí huyết tương liên, không thay đổi khí huyết thì khí tức vẫn như trước kia.

Nhưng giờ chắc chắn Chung Nhạc sẽ thay đổi khí huyết để hắn không tìm được.

- Nếu đã bảo ta đi tìm sự giúp đỡ của Phục Hy, thì ta cũng đỡ phải nghĩ nhiều, chưa biết chừng còn được Phục Hy coi trọng, trợ giúp ta thành sự.

Phong Vô Kỵ dẫn theo Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu, gọi Thiên Ti nương nương tới, khách khí nói:

- Nương nương, ngươi thần thông quảng đại, có biết Thiên Hà chi châu ở đâu không?

- Thiên Hà chi châu?

Thiên Ti nương nương mỉm cười:

- Ta biết. Chỉ là, đó là cấm địa, cấm địa của Đế Tinh ta! Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ đều không được bước chân vào.

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Bọn ta có thể, ngươi dẫn bọn ta đi.

Chung Nhạc cảm thấy đầu đau như búa bổ, cơn đau do phân tách linh hồn này cứ kéo dài mãi khiến hắn khó lòng tập trung, hắn nghĩ:

- Muốn loại bỏ hoàn toàn yếu điểm này thì cần phải có thời gian.

Hắn tới Tử Vi Đế Tinh, bất giác tới phúc địa, ngẩng lên nhìn, thấy trên không trung sừng sững một tòa thành hào hoa, cánh cổng khổng lồ nuốt nhả các ngôi sao trong Thiên Hà, vô số vì tinh tú như dòng sông, như bụi cát, chảy ra từ cảnh cổng đó.

- Đây là… Thiên Đình của Tử Vi Đế Tinh!

Chung Nhạc ngẩng lên kinh thán.



Phía sau cánh cổng đó chính là Thiên Đình chân chính, vô số thiên binh thiên tướng trấn thủ dưới cánh cổng, số lượng nhiều vô kể, tất cả đều vô cùng cường đại. Dù nhìn từ xa Chung Nhạc cũng cảm thấy cánh cổng đó như tường đồng vách sắt, vững chắc không gì phá nổi.

Dòng tinh hà kia chính là Thiên Hà chân chính, dòng sông lớn đó hùng vĩ thần kỳ, những vì tinh tú đó biến thành nước và cát trong dòng sông, chảy về phía xa.

Cảnh tượng đó vô cùng hùng tráng kỳ vĩ, Thiên Hà mà Thiên Hà thủy sư thi triển là thần thông, còn dòng Thiên Hà này mới là Thiên Hà thật sự.

Chung Nhạc nhìn về phía xa, dòng Thiên Hà chảy đi về nơi xa cùng tận, các tòa đại lục cổ xưa giống như những hòn đảo nổi trên sông, thần sơn trải dài, thánh sơn nguy nga.

Những khe vực sâu dưới sông ẩn hiện trong hư không, nửa lộ nửa ẩn ở Đế Tinh, cổ xưa khó tả.

Thiên Hà chi châu.

Đột nhiên cơn đau nhói truyền tới, Chung Nhạc hự một tiếng, lắc mình, các phân thân Chung Nhạc bắn ra, ai cũng ôm đầu kêu đau, là cơn đau của Chung Nhạc phân ra cho họ.

Nhưng hắn tách phân thân để chịu đựng cơn đau thì việc phân tách nguyên thần càng khiến cơn đau ác liệt hơn. Quanh người Chung Nhạc xuất hiện vô số đồ đằng văn, trấn áp cơn đau nguyên thần, các phân thân cũng thi triển thủ đoạn giúp hắn trấn áp.

Nhưng lúc này, từ xa có một con thuyền hoa lệ bay tới, từ xa nghe thấy tiếng tiêu với âm luật huyền diệu, làm cơn đau của hắn giảm bớt, một lúc sau cơn đau hoàn toàn biến mất.

Chung Nhạc lắc mình, các phân thân quay lại cơ thể, hắn cung tay:

- Đa tạ tương trợ.

Con thuyền đó dừng lại, tiếng tiêu ngừng lại, nhưng vẫn lảng vảng trong thức hải Chung Nhạc, biến thành các đạo đồ đằng văn bay quanh nguyên thần Chung Nhạc để cơn đau không còn nữa.

Một giọng nói dịu dàng vọng từ trong thuyền:

- Thiếp thân vừa rồi thấy huynh đài đau đớn như vậy, mạo muội giúp huynh đài một chút, có chút mạo phạm rồi.

Chung Nhạc ngẩng lên, thấy trên thuyền có rất nhiều thần ma, một vị thần nữ xinh đẹp váy áo tung bay, phong thái phiêu dật, bàn tay thon nhỏ cầm một cây ngọc tiêu.

Những thần ma kia có lẽ là tùy tùng, nhưng có người rất cường đại, thậm chí còn có mấy vị Ma Hoàng.

Chung Nhạc cười nói:

- Ma niệm trong lòng ta làm bừa, thỉnh thoảng lại đau đầu.

Vị thần nữ kia quan sát hắn, lộ vẻ hiếu kỳ, cười:

- Huyền công của huynh đài rất thần kỳ, Phiền Huyên cũng chưa từng thấy, có thể mời huynh đài lên thuyền trò chuyện, giao lưu chút không?

Phía sau nàng, một vị Ma Hoàng vội nói:

- Tiểu thư, đó là nhân tộc, địa vị thấp hèn, lẽ nào lại gọi huynh đài?

- Chỉ cần mạnh đều tôn quý, sao lại là thấp hèn?

Vị thần nữ Phiền Huyên tung ngọc tiêu lên. ngọc tiêu vô cùng huyền diệu thần kỳ, nàng nói:

- Thần minh cường đại như vậy, dù là nhân tộc cũng đáng để giao lưu. Huynh đài, âm luật của ta có thể giúp ngươi trấn áp cơn đau, có thể lên thuyền trò chuyện không?

Nàng mời hai lần, Chung Nhạc bay lên thuyền, cung tay cười nói:

- Vậy làm phiền rồi.

Thần nữ Phiền Huyên cúi người đáp lễ, mời hắn ngồi, cười:

- Trong nhân tộc rất hiếm có ai lại mạnh như huynh đài. Dám hỏi phải xưng hô với huynh đài thế nào?

- Nhân tộc Dịch Phong.

Chung Nhạc ngồi xuống.

- Dịch Phong.

Thần nữ Phiền Huyên suy nghĩ một lúc, dường như chưa nghe thấy tên này bao giờ, cười:

- Dịch huynh vừa rồi một lúc phân ra nhiều phân thân như vậy. Ta cũng từng thấy thuật phân thân nhưng ngay nguyên thần cũng phân thì ta chưa từng thấy. Không thể ngờ thế gian lại có môn huyền công thần kỳ như vậy. Đúng là thế gian không có gì là không có được.

Một vị lão Ma Hoàng ở bên cạnh nói:

- Môn công pháp này tách nguyên thần sẽ gây nên cơn đau đớn tột cùng, hơn nữa còn có nguy cơ tạp niệm phản khách vi chủ, thôn phệ bản thể, không thể tính là công pháp thành thục. Vị Dịch tiên sinh đây cưỡng ép phân ra nhiều phân thân như vậy, có lẽ muốn mượn phân thân tu luyện để tu vi tăng mạnh. Nhưng như vậy quá nguy hiểm. Ngoài việc có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào còn có thể bị phân thân phản phệ, hơn nữa còn phải chịu đau đớn, được không bằng mất.

Vị lão Ma Hoàng kia kiến thức bất phàm, vừa nhìn là thấy điểm thiếu xót của môn công pháp này. Chung Nhạc gật đầu cười:

- Đúng là vậy, bình thường ta phong ấn cảm quan, có thể chịu được, nhưng khi giải ấn là sẽ đau đớn.



Thần nữ Phiền Huyên cười:

- Ta từ nhỏ đã học âm luật, khúc nhạc vừa rồi là Đại Thiên Ma Trấn Tâm Chú, nếu Dịch huynh không chê, ta có thể giúp huynh trấn áp cơn đau, coi như kết thiện duyên.

Chung Nhạc cảm ơn:

- Ta còn chưa biết lai lịch cô nương?

Vị lão Ma Hoàng nói:

- Tiểu thư nhà ta Âm Khang thị, một trong hai mươi tư đế tộc, huyết thống cao quý nhất ma tộc.

Âm Phiền Huyên cười:

- Âm Khang thị ta lấy âm làm chủ, sống trong Thiên Hà chi châu, nay đi thuyền vô tình gặp Dịch huynh, cũng coi như có duyên.

Đột nhiên từ trong Nam Thiên Môn của Tử Vi Thiên Đình có một con thuyền lớn đi ra, trên thuyền một vị thần ma nói lớn:

- Âm Khang thị muốn lên bờ hay sao? Lẽ nào quên giao hẹn sáu vạn năm trước rồi?

Thần ma Âm Khang thị trên thuyền đều hừ giọng phẫn nộ, lão Ma Hoàng kia cười khảy:

- Mắt chó của các ngươi mù rồi à, bọn ta lên bờ khi nào?

Vị thần ma thủy sư kia cười khảy:

- Âm Khang thị cả đời không được lên bờ, đó là quy tắc Thiên Đế đã đặt ra, không tuân thủ các ngươi tự biết hậu quả!

- Đúng là tạo phản rồi, một thiên tướng nhỏ nhoi dám nói năng như vậy với ta!

Lão Ma Hoàng đại nộ.

Âm Phiền Huyền nhẹ nhàng nói:

- Thúc phụ đừng tức giận với hắn, nhường ba phần là được. Lần này ta ra ngoài chơi, chúng phòng bị cũng là đương nhiên.

Chung Nhạc ngạc nhiên:

- Âm Khang thị là một trong hai mươi tư đế tộc, tại sao lại bị Thiên Hà thủy sư ràng buộc?

Các vị ma thần Âm Khang thị trầm mặc, Âm Phiền Huyên thở dài:

- Sáu vạn năm trước tiên tổ Âm Khang thị bọn ta muốn đoạt đế vị của Thiên Nguyên Thiên Đế hồi đó. Tiên tổ, Thiên Nguyên Thiên Đế huyết tế tiên tổ bọn ta, dùng huyết tế tạo lời nguyền với Âm Khang thị, nguyền rủa mọi con dân Âm Khang thị không được rời khỏi Thiên Hà. Nếu rời khỏi Thiên Hà hai chân sẽ thành đuôi cá, không đi lại được. Thiên Hà thủy sư cũng là phụng lệnh trấn thủ giám sát Âm Khang thị bọn ta.

Lão Ma Hoàng kia cười khảy:

- Đó là chuyện từ sáu vạn năm trước, Thiên Nguyên Thiên Đế đã chết, trừng phạt theo lý mà nói thì phải hết hiệu lực rồi. Nhưng đương kim Thiên Đế đề phòng Âm Khang thị ta, vẫn kéo dài quy tắc đó, đúng là ức hiếp người quá đáng!

Âm Phiền Huyên nói:

- Thế lực của hắn cường đại, chúng ta làm được gì? Cũng may Thiên Hà chi châu có một phần lãnh địa của chúng ta, còn có thể tiếp nối chủng tộc, không đến mức diệt vong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK