Đại Toại cũng chết trong Thiên Đình!
- Không có khả năng! Không có khả năng…
Chung Nhạc nhanh chóng đi tới một màn hình ảnh kế tiếp. Đó là một phiến chiến trường càng thảm liệt hơn. Thây phơi khắp nơi trên mặt đất, khắp nơi đều là một mảnh Hỗn Độn. Từng cỗ từng cỗ thi thể xuất hiện trong mắt hắn, trường kiếm của Hiên Viên cắm xéo giữa đám thi thể, cây gậy xương của Phù Lê Đế gãy đôi, từng cỗ từng cỗ Đế thi nằm rạp trong chiến trường thảm liệt.
Mộ bia của Chư Đế Phục Hy thị chuyển thế xuất hiện trên di tích của Thiên Đình, các đời Địa Hoàng Thiên Đế chuyển thế cũng đều đã chết trận.
Xa xa là mộ phần của ba mươi hai triều Thiên Đế của Thời đại Hỏa Kỷ, cũng bị mai táng trong Thiên Đình.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ta đang ở đâu? Ta đang ở đâu? Chỉ cần ta có mặt, hết thảy những chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh!
Chung Nhạc không ngừng lắc đầu. Sau đó, hắn đã nhìn thấy thi thể con cái của chính mình, đã nhìn thấy chính mình xuất hiện trong phiến chiến trường thê lương đó. Trên chiến trường vẫn còn có một thân hình đứng sừng sững không ngã, đó là con trai mà hắn yêu thích nhất, Thánh Võ thị!
- Phụ hoàng, các ca ca tỷ tỷ và hài nhi đều không ai bôi nhọ thanh danh của ngài, đều không ai bôi nhọ danh tiếng của Phục Hy! Chúng ta vẫn luôn chiến đấu, không có đầu hàng!
Thánh Võ thị kiêu ngạo nói với hắn, sau đó hồn phi phách tán, ngã xuống.
- Không có khả năng!
Chung Nhạc đánh một quyền về phía màn hình ảnh kia. Thời gian tương lai chấn động, hoàn toàn hấp thu uy năng một kích này của hắn. Màn hình ảnh không có bất kỳ cải biến nào.
- Trẫm tuyệt đối không có khả năng thất bại! Tuyệt đối không có khả năng! Trẫm đã siêu việt hết thảy mọi cường giả! Trẫm không có khả năng thất bại bởi bất luận kẻ nào!
Chung Nhạc tức sùi bọt mép. Thiên Đế phẫn nộ, thời không run rẩy. Nhưng hắn lại không thể động được màn hình ảnh tương lai này, hình ảnh tương lai không có bất kỳ biến hóa nào, căn bản không sợ Đế uy khoáng cổ tuyệt kim của hắn.
Hắn tức giận không kềm nổi, cắn răng tiến về phía trước. Phía trước vẫn còn có hình ảnh. Hắn đứng trước màn hình ảnh kia, thân thể run rẩy. Đó là tình hình hắn tử vong.
Đám người Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần, Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu, Hắc Bạch Nhị Đế và Thiên vây công hắn, hắn đã chiến bại.
- Không có khả năng! Còn có Phong sư huynh a! Đúng vậy! Còn có Phong sư huynh!
Chung Nhạc cuống cuồng sưu tầm khắp nơi, cũng đều không nhìn thấy hình ảnh của Phong Hiếu Trung. Mặc cho hắn từng lần một tới lui sưu tầm trong dòng hồng lưu thời gian, nhưng trong những trận đại chiến tương lai này cũng đều không có thân ảnh của Phong Hiếu Trung. Phong Hiếu Trung phảng phất như đã biến mất khỏi thế gian này vậy.
- Không có Phong sư huynh, vậy tương lai này không phải là sự thật! Tuyệt đối không phải là sự thật!
Ánh mắt Chung Nhạc sáng lên. Nhưng một lúc sau, nhãn mâu của hắn chợt ảm đạm xuống, bước chân cũng dừng lại. Trong trận chiến mà Đại Tư Mệnh vẫn lạc kia, hắn đã nhìn thấy Phong Hiếu Trung! Sát biên giới màn hình ảnh kia xuất hiện cảnh tượng của Đạo Giới Chi Môn, nhìn từ xa là một tòa môn hộ rất nhỏ. Bên trong Đạo Giới Chi Môn xuất hiện bóng lưng của một gã nam tử trung niên.
Trong các hình ảnh tương lai, đây là một lần duy nhất cũng là một lần cuối cùng Phong Hiếu Trung xuất hiện. Hết thảy những đại sự phát sinh phía sau, đều hoàn toàn không có tung tích của hắn.
- Ta thật sự sẽ thua sao?
Chung Nhạc nhất thời mê man. Đám người Khởi Nguyên Đạo Thần sớm đã thúc giục Hỗn Độn Liên không cánh mà bay, không biết đã chạy tới nơi nào. Hắn chỉ mải lo quan sát những hình ảnh tương lai này, vậy mà không hề phát giác.
Những hình ảnh này quá mức chấn động tâm linh của hắn rồi, vì thế cho nên đạo tâm của hắn trong lúc bất giác đã xuất hiện từng tia từng tia vết rách.
- Ta thua rồi! Hoàng Triều của ta, người nhà của ta, bằng hữu của ta, chủng tộc của ta, hết thảy của ta, đều sẽ hôi phi yên diệt hết sao? Tương lai này thật đúng là khiến cho người ta tuyệt vọng a…
Ánh mắt của hắn càng thêm mê man. Từ trước tới nay, lòng tin của hắn đã vững chắc tới trình độ cho rằng chính mình có thể chưởng khống hết thảy mọi thứ. Lòng tin này khiến cho đạo tâm của hắn cũng trở thành cực kỳ vững chắc, có một loại tín niệm vô địch.
Nhưng hiện tại vẫn là đã có chút dao động.
Tương lai thật sự không thể cải biến sao?
Đại Tư Mệnh phá hủy Đế tinh của Chung Nhạc, mong đợi cải biến tương lai. Nhưng Đại Tư Mệnh cuối cùng vẫn là đã chết. Nếu tương lai của Chung Nhạc cũng chưa từng thay đổi thì sao?
Nếu phá hủy Đế tinh cũng không thể cải biến tương lai của hắn thì sao?
Nếu vận mệnh của Phục Hy Thần Tộc vẫn luôn chưa từng thay đổi thì sao?
Hết thảy những chuyện mà hắn đã làm có phải đều là vô dụng, đều là phí công, đều là giãy dụa trước khi chết hay không?
Sắc mặt Chung Nhạc khô bại. Đột nhiên chỉ nghe thanh âm leng keng vang lên, một cây đèn đồng từ trong bảy đạo quang luân sau đầu hắn bay ra, một đốm lửa nhỏ âm u thiêu đốt.
- Chung Sơn thị, ngươi thật sự cho rằng chính mình đã thua rồi sao?
Đốm lửa nhỏ nghiêm giọng hỏi:
- Chung Sơn thị mà ta nhận thức, chưa từng bao giờ chịu thua qua! Nếu ngươi cho rằng chính mình đã thua rồi, có lẽ ngươi hẳn là nên thả ta ra, để cho ta đi tìm một Kẻ thừa kế tiếp theo rồi. Bởi vì ngươi đã không xứng là Kẻ thừa kế Tân Hỏa nữa. Ngươi đã đốt không sáng được cây đèn này, hẳn là nên giao lại cho người có thể thắp sáng nó!
Trong lòng Chung Nhạc chấn động, ngẩng đầu lên, lẩm bẩm:
- Ta chưa từng bao giờ chịu thua qua sao?
- Ngươi từng nhận thua qua, nhưng chưa từng bao giờ chịu thua! Gã Chung Sơn thị mà ta nhận thức này, vĩnh viễn không chịu thua!
Đốm lửa nhỏ lớn tiếng nói:
- Đây là truyền thừa! Truyền thừa quan trọng nhất cũng là truyền thừa cuối cùng mà ta có khả năng dạy cho ngươi! Truyền thừa mà bất luận công pháp Đế cấp gì cũng đều không thể sánh bằng!
- Ta…
Chung Nhạc nhìn về phía từng màn từng màn hình ảnh kia, bảy đạo quang luân sau đầu xoay tròn, đám hình ảnh nhanh chóng trôi đi:
- Tuyệt không chịu thua! Ta không tin cái tương lai này không thể sửa đổi! Cho dù phải đánh phiến vũ trụ này thành hỗn độn, một lần nữa khai thiên, ta cũng muốn cải biến cái tương lai này!
- Không có khả năng! Không có khả năng…
Chung Nhạc nhanh chóng đi tới một màn hình ảnh kế tiếp. Đó là một phiến chiến trường càng thảm liệt hơn. Thây phơi khắp nơi trên mặt đất, khắp nơi đều là một mảnh Hỗn Độn. Từng cỗ từng cỗ thi thể xuất hiện trong mắt hắn, trường kiếm của Hiên Viên cắm xéo giữa đám thi thể, cây gậy xương của Phù Lê Đế gãy đôi, từng cỗ từng cỗ Đế thi nằm rạp trong chiến trường thảm liệt.
Mộ bia của Chư Đế Phục Hy thị chuyển thế xuất hiện trên di tích của Thiên Đình, các đời Địa Hoàng Thiên Đế chuyển thế cũng đều đã chết trận.
Xa xa là mộ phần của ba mươi hai triều Thiên Đế của Thời đại Hỏa Kỷ, cũng bị mai táng trong Thiên Đình.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ta đang ở đâu? Ta đang ở đâu? Chỉ cần ta có mặt, hết thảy những chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh!
Chung Nhạc không ngừng lắc đầu. Sau đó, hắn đã nhìn thấy thi thể con cái của chính mình, đã nhìn thấy chính mình xuất hiện trong phiến chiến trường thê lương đó. Trên chiến trường vẫn còn có một thân hình đứng sừng sững không ngã, đó là con trai mà hắn yêu thích nhất, Thánh Võ thị!
- Phụ hoàng, các ca ca tỷ tỷ và hài nhi đều không ai bôi nhọ thanh danh của ngài, đều không ai bôi nhọ danh tiếng của Phục Hy! Chúng ta vẫn luôn chiến đấu, không có đầu hàng!
Thánh Võ thị kiêu ngạo nói với hắn, sau đó hồn phi phách tán, ngã xuống.
- Không có khả năng!
Chung Nhạc đánh một quyền về phía màn hình ảnh kia. Thời gian tương lai chấn động, hoàn toàn hấp thu uy năng một kích này của hắn. Màn hình ảnh không có bất kỳ cải biến nào.
- Trẫm tuyệt đối không có khả năng thất bại! Tuyệt đối không có khả năng! Trẫm đã siêu việt hết thảy mọi cường giả! Trẫm không có khả năng thất bại bởi bất luận kẻ nào!
Chung Nhạc tức sùi bọt mép. Thiên Đế phẫn nộ, thời không run rẩy. Nhưng hắn lại không thể động được màn hình ảnh tương lai này, hình ảnh tương lai không có bất kỳ biến hóa nào, căn bản không sợ Đế uy khoáng cổ tuyệt kim của hắn.
Hắn tức giận không kềm nổi, cắn răng tiến về phía trước. Phía trước vẫn còn có hình ảnh. Hắn đứng trước màn hình ảnh kia, thân thể run rẩy. Đó là tình hình hắn tử vong.
Đám người Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần, Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu, Hắc Bạch Nhị Đế và Thiên vây công hắn, hắn đã chiến bại.
- Không có khả năng! Còn có Phong sư huynh a! Đúng vậy! Còn có Phong sư huynh!
Chung Nhạc cuống cuồng sưu tầm khắp nơi, cũng đều không nhìn thấy hình ảnh của Phong Hiếu Trung. Mặc cho hắn từng lần một tới lui sưu tầm trong dòng hồng lưu thời gian, nhưng trong những trận đại chiến tương lai này cũng đều không có thân ảnh của Phong Hiếu Trung. Phong Hiếu Trung phảng phất như đã biến mất khỏi thế gian này vậy.
- Không có Phong sư huynh, vậy tương lai này không phải là sự thật! Tuyệt đối không phải là sự thật!
Ánh mắt Chung Nhạc sáng lên. Nhưng một lúc sau, nhãn mâu của hắn chợt ảm đạm xuống, bước chân cũng dừng lại. Trong trận chiến mà Đại Tư Mệnh vẫn lạc kia, hắn đã nhìn thấy Phong Hiếu Trung! Sát biên giới màn hình ảnh kia xuất hiện cảnh tượng của Đạo Giới Chi Môn, nhìn từ xa là một tòa môn hộ rất nhỏ. Bên trong Đạo Giới Chi Môn xuất hiện bóng lưng của một gã nam tử trung niên.
Trong các hình ảnh tương lai, đây là một lần duy nhất cũng là một lần cuối cùng Phong Hiếu Trung xuất hiện. Hết thảy những đại sự phát sinh phía sau, đều hoàn toàn không có tung tích của hắn.
- Ta thật sự sẽ thua sao?
Chung Nhạc nhất thời mê man. Đám người Khởi Nguyên Đạo Thần sớm đã thúc giục Hỗn Độn Liên không cánh mà bay, không biết đã chạy tới nơi nào. Hắn chỉ mải lo quan sát những hình ảnh tương lai này, vậy mà không hề phát giác.
Những hình ảnh này quá mức chấn động tâm linh của hắn rồi, vì thế cho nên đạo tâm của hắn trong lúc bất giác đã xuất hiện từng tia từng tia vết rách.
- Ta thua rồi! Hoàng Triều của ta, người nhà của ta, bằng hữu của ta, chủng tộc của ta, hết thảy của ta, đều sẽ hôi phi yên diệt hết sao? Tương lai này thật đúng là khiến cho người ta tuyệt vọng a…
Ánh mắt của hắn càng thêm mê man. Từ trước tới nay, lòng tin của hắn đã vững chắc tới trình độ cho rằng chính mình có thể chưởng khống hết thảy mọi thứ. Lòng tin này khiến cho đạo tâm của hắn cũng trở thành cực kỳ vững chắc, có một loại tín niệm vô địch.
Nhưng hiện tại vẫn là đã có chút dao động.
Tương lai thật sự không thể cải biến sao?
Đại Tư Mệnh phá hủy Đế tinh của Chung Nhạc, mong đợi cải biến tương lai. Nhưng Đại Tư Mệnh cuối cùng vẫn là đã chết. Nếu tương lai của Chung Nhạc cũng chưa từng thay đổi thì sao?
Nếu phá hủy Đế tinh cũng không thể cải biến tương lai của hắn thì sao?
Nếu vận mệnh của Phục Hy Thần Tộc vẫn luôn chưa từng thay đổi thì sao?
Hết thảy những chuyện mà hắn đã làm có phải đều là vô dụng, đều là phí công, đều là giãy dụa trước khi chết hay không?
Sắc mặt Chung Nhạc khô bại. Đột nhiên chỉ nghe thanh âm leng keng vang lên, một cây đèn đồng từ trong bảy đạo quang luân sau đầu hắn bay ra, một đốm lửa nhỏ âm u thiêu đốt.
- Chung Sơn thị, ngươi thật sự cho rằng chính mình đã thua rồi sao?
Đốm lửa nhỏ nghiêm giọng hỏi:
- Chung Sơn thị mà ta nhận thức, chưa từng bao giờ chịu thua qua! Nếu ngươi cho rằng chính mình đã thua rồi, có lẽ ngươi hẳn là nên thả ta ra, để cho ta đi tìm một Kẻ thừa kế tiếp theo rồi. Bởi vì ngươi đã không xứng là Kẻ thừa kế Tân Hỏa nữa. Ngươi đã đốt không sáng được cây đèn này, hẳn là nên giao lại cho người có thể thắp sáng nó!
Trong lòng Chung Nhạc chấn động, ngẩng đầu lên, lẩm bẩm:
- Ta chưa từng bao giờ chịu thua qua sao?
- Ngươi từng nhận thua qua, nhưng chưa từng bao giờ chịu thua! Gã Chung Sơn thị mà ta nhận thức này, vĩnh viễn không chịu thua!
Đốm lửa nhỏ lớn tiếng nói:
- Đây là truyền thừa! Truyền thừa quan trọng nhất cũng là truyền thừa cuối cùng mà ta có khả năng dạy cho ngươi! Truyền thừa mà bất luận công pháp Đế cấp gì cũng đều không thể sánh bằng!
- Ta…
Chung Nhạc nhìn về phía từng màn từng màn hình ảnh kia, bảy đạo quang luân sau đầu xoay tròn, đám hình ảnh nhanh chóng trôi đi:
- Tuyệt không chịu thua! Ta không tin cái tương lai này không thể sửa đổi! Cho dù phải đánh phiến vũ trụ này thành hỗn độn, một lần nữa khai thiên, ta cũng muốn cải biến cái tương lai này!