- Cơ hội lần này mặc dù hiếm thấy, nhưng tư liệu liên quan tới Bí cảnh thứ bảy do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại càng quan trọng hơn!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:
- Chân thân ta lưu lại Trấn Thiên Quan ý nghĩa đã không lớn, phân thân lưu lại nơi này, cũng có thể nhìn thấy đạo pháp thần thông của Vạn Tộc, đề thăng nhãn giới kiến thức của ta. Khuyết điểm duy nhất chính là, ta không thể đích thân xuất trận giao thủ với cường giả các tộc. Bất quá, hiện tại Tử Quang Quân Vương đã hoài nghi ta, Tiên Thiên Đế Quân cũng có năng lực nhìn thấu thân phận chân chính của ta, nguy cơ đã lửa xém ngang mày. Cho nên ta nhất định phải tìm được tư liệu của Phục Mân Đạo Tôn, lưu lại một đường lui!
Tân Hỏa từ trong Thức hải của hắn bay ra, đứng trên đầu vai hắn, nói:
- Ngươi định đi đâu?
- Thiên Hoàng Đế Đạo!
Trong mắt Chung Nhạc chớp động tinh quang, thấp giọng nói:
- Phong sư huynh từng nói qua, trong Thiên Hoàng Đế Đạo có đồ vật mà ta cần, cho nên ta nhất định phải đi một chuyến, bất luận nơi đó có di lưu của Phục Mân Đạo Tôn hay không cũng vậy! Nếu ta đi đủ nhanh, sẽ có thể trước khi cuộc chiến đoạt Đế kết thúc kịp trở về!
Thiên Dực Cổ Thuyền gào thét bay đi, tiến vào tinh không mịt mù. Tân Hỏa đảo mắt quan sát bốn phía, lắc đầu nói:
- Đây không phải là đường đi đi Thiên Hoàng Đế Đạo!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:
- Ta đi mời Phong sư huynh xuất sơn, nhờ hắn đi Trấn Thiên Quan hỗ trợ!
Tân Hỏa bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Ngươi muốn mời tên điên kia xuất sơn sao? Ngươi điên rồi! Tên điên kia chạy tới, sẽ có không biết bao nhiêu Thần Ma bị hại a!
Chung Nhạc bật cười, nói:
- Tân Hỏa, thời điểm Phong sư huynh không điên, sẽ rất ôn nhu, là một nam nhân tốt!
Tân Hỏa cả giận nói:
- Phi! Đám Thần Ma bị hắn giải phẫu kia chưa từng bao giờ cảm thấy hắn ôn nhu cả! Mỗi lần ngươi đi tới chỗ của hắn, ta đều kinh hồn bạt vía, không thể không ẩn tàng xuống!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Thời điểm hắn giải phẫu Thần Ma cũng rất là ôn nhu, cẩn cẩn thận thận, lo lắng sẽ làm hư đám Thần Ma kia!
Tân Hỏa không ngừng phi phi mấy cái.
Hồn Đôn Vũ nhìn chằm chằm đốm lửa nhỏ trên bả vai Chung Nhạc, vội vàng lấy ra Thần kính, ghi chép lại hình ảnh đốm lửa nhỏ này, trong lòng thầm nghĩ:
- Trước đây cũng chưa từng thấy qua đốm lửa nhỏ này! Quả nhiên trên người Dịch tiên sinh còn cất giấu rất nhiều bí mật!
Hai tháng sau, Thiên Dực Cổ Thuyền đã đi tới Loại Tinh Trạch. Chung Nhạc dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, nhìn ra bên ngoài, khẽ nhíu mày. Chỉ thấy ngoài Loại Tinh Trạch có đại quân Thần Ma đồn trú, hẳn là dự định chiếm lĩnh Loại Tinh Trạch làm căn cứ địa.
- Đây là quân đội của Cát Thiên thị!
Chung Nhạc có chút kinh ngạc. Cát Thiên thị hẳn cũng dự định tham dự vào trận tranh đoạt Đế vị này. Bất quá, Đế tộc này cực kỳ cẩn thận, hành động này hiển nhiên là chưa tính thắng đã tính bại trước, trước tuyển chọn một địa phương an toàn, tiến hành ẩn tàng một bộ phận tộc nhân của chính mình. Nếu Cát Thiên thị chiến bại, cũng có thể lưu lại một bộ phận tộc nhân tiếp tục sinh tồn, cũng không tới mức khiến cho Cát Thiên thị cứ như vậy diệt vong.
Đột nhiên, một vị Đế Quân Cát Thiên thị chợt ngẩng đầu nhìn về phía phiến hư không nơi Thiên Dực Cổ Thuyền đang ẩn nấp. Ánh mắt của hắn sắc bén tới cực điểm, trong hư không nhất thời lóe lên lôi đình, ầm ầm đánh về phía Thiên Dực Cổ Thuyền.
Cảm nhận của hắn cực kỳ nhạy cảm. Mặc dù Thiên Dực Cổ Thuyền ẩn núp trong tầng tầng không gian, nhưng ánh mắt của Chung Nhạc rơi xuống trên người hắn, cũng bị hắn cảm ứng được.
Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền né tránh đám lôi đình đánh tới, bay xuyên qua hư không Loại Tinh Trạch, không dây dưa với hắn, trong lòng thầm nghĩ:
- Cuộc chiến đoạt Đế, ngay cả Đế tộc cũng cảm thấy không an toàn. Cát Thiên thị cũng là thỏ khôn có ba hang, đã sớm có chuẩn bị cho tương lai!
Vị Đế Quân Cát Thiên thị kia khẽ di một tiếng, mất đi cảm ứng đối với Chung Nhạc, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là vị Đại năng nào đó đi ngang qua? Cỗ khí tức kia giống như tiến vào Loại Tinh Trạch. Chẳng lẽ hắn cư trú ở trong sao? Như vậy ngược lại có chút không dễ làm rồi! Cát Thiên thị ta còn có nên tiến vào Loại Tinh Trạch nữa hay không? Có thể khi nào sẽ chọc giận hắn không?
Thiên Dực Cổ Thuyền nhanh chóng lái vào Loại Tinh Trạch. Sau một hồi, Chung Nhạc đi ra Cổ thuyền, để Hồn Đôn Vũ lưu lại trên thuyền, một mình đi tới trước Linh Ngọc Cung. Trước cửa cung, Tiên Thiên Ma Long đang cao giọng ca hát, nhìn thấy Chung Nhạc đi tới, liền khom người nói:
- Nhị lão gia mới tới!
Chung Nhạc mỉm cười, hỏi:
- Hôm nay Ma Long không phải bị lên bàn nghiên cứu sao?
Tiên Thiên Ma Long thành thành thật thật nói:
- Đại lão gia nói hôm nay muốn hóng mát, cho phép ta được nghỉ ngơi một chút!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hôm nay ta tới, là muốn mời Đại lão gia nhà ngươi xuất sơn. Sau này ngươi có thể tự do tự tại rồi, có thể đi theo Đại lão gia kiến thức một chút sự phồn hoa bên ngoài. Trấn Thiên Quan của ta đang có đánh nhau, sẽ có thời điểm cho ngươi thi thố tài năng!
Tiên Thiên Ma Long thoáng giật mình, sắc mặt có chút nhăn nhó, mặt ủ mày chau, than thở nói:
- Nói như vậy, sau khi bị Đại lão gia nghiên cứu, còn phải ra ngoài giúp Nhị lão gia đánh nhau nữa sao? Mệnh của ta như thế nào lại khổ như vậy?
Chung Nhạc một trận không nói gì, mặc kệ tôn Tiên Thiên Ma Thần này ở trước cửa tự than tự oán, tiến vào Linh Ngọc Cung. Hình Thiên và Sư Đà vội vàng ra đón. Hình Thiên khom người chào hắn, sau đó mới cười hắc hắc, nói:
- Vừa rồi ta và Sư Đà nghe Chung thúc thúc nói muốn mời lão gia xuất sơn đánh nhau sao? Thúc thúc, ta ở nơi này sắp sửa buồn bực tới nhức cả trứng rồi đây!
- Ngươi học ai nói lời thô tục như vậy?
Chung Nhạc trừng mắt nhìn gã thiếu niên đầu to này. Hình Thiên liếc nhìn Sư Đà một cái, Sư Đà vội vàng ủy khuất nói:
- Lão tử cũng không có dạy hắn những lời thô tục đó a!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nói:
- Nếu hai người các ngươi muốn xuất sơn, cũng không được đi Trấn Thiên Quan của ta. Các ngươi hãy đi tìm Nhân Hoàng Khương Y Kỳ, hắn sẽ an bài tốt các ngươi!
Hai người nhất thời vạn phần thất vọng.
Lúc này, Phong Hiếu Trung từ trong đi ra, nghi hoặc hỏi:
- Sư đệ muốn mời ta xuất sơn!
Chung Nhạc gật đầu một cái, đang định nói ra những lý do giải thích mà chính mình trên đường đã chuẩn bị sẵn, khuyên Phong Hiếu Trung xuất sơn, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng, Phong Hiếu Trung đã gật đầu, nói:
- Được!
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, mỉm cười hỏi:
- Sao sư huynh lại đáp ứng sảng khoái như vậy?
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:
- Chân thân ta lưu lại Trấn Thiên Quan ý nghĩa đã không lớn, phân thân lưu lại nơi này, cũng có thể nhìn thấy đạo pháp thần thông của Vạn Tộc, đề thăng nhãn giới kiến thức của ta. Khuyết điểm duy nhất chính là, ta không thể đích thân xuất trận giao thủ với cường giả các tộc. Bất quá, hiện tại Tử Quang Quân Vương đã hoài nghi ta, Tiên Thiên Đế Quân cũng có năng lực nhìn thấu thân phận chân chính của ta, nguy cơ đã lửa xém ngang mày. Cho nên ta nhất định phải tìm được tư liệu của Phục Mân Đạo Tôn, lưu lại một đường lui!
Tân Hỏa từ trong Thức hải của hắn bay ra, đứng trên đầu vai hắn, nói:
- Ngươi định đi đâu?
- Thiên Hoàng Đế Đạo!
Trong mắt Chung Nhạc chớp động tinh quang, thấp giọng nói:
- Phong sư huynh từng nói qua, trong Thiên Hoàng Đế Đạo có đồ vật mà ta cần, cho nên ta nhất định phải đi một chuyến, bất luận nơi đó có di lưu của Phục Mân Đạo Tôn hay không cũng vậy! Nếu ta đi đủ nhanh, sẽ có thể trước khi cuộc chiến đoạt Đế kết thúc kịp trở về!
Thiên Dực Cổ Thuyền gào thét bay đi, tiến vào tinh không mịt mù. Tân Hỏa đảo mắt quan sát bốn phía, lắc đầu nói:
- Đây không phải là đường đi đi Thiên Hoàng Đế Đạo!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:
- Ta đi mời Phong sư huynh xuất sơn, nhờ hắn đi Trấn Thiên Quan hỗ trợ!
Tân Hỏa bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Ngươi muốn mời tên điên kia xuất sơn sao? Ngươi điên rồi! Tên điên kia chạy tới, sẽ có không biết bao nhiêu Thần Ma bị hại a!
Chung Nhạc bật cười, nói:
- Tân Hỏa, thời điểm Phong sư huynh không điên, sẽ rất ôn nhu, là một nam nhân tốt!
Tân Hỏa cả giận nói:
- Phi! Đám Thần Ma bị hắn giải phẫu kia chưa từng bao giờ cảm thấy hắn ôn nhu cả! Mỗi lần ngươi đi tới chỗ của hắn, ta đều kinh hồn bạt vía, không thể không ẩn tàng xuống!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Thời điểm hắn giải phẫu Thần Ma cũng rất là ôn nhu, cẩn cẩn thận thận, lo lắng sẽ làm hư đám Thần Ma kia!
Tân Hỏa không ngừng phi phi mấy cái.
Hồn Đôn Vũ nhìn chằm chằm đốm lửa nhỏ trên bả vai Chung Nhạc, vội vàng lấy ra Thần kính, ghi chép lại hình ảnh đốm lửa nhỏ này, trong lòng thầm nghĩ:
- Trước đây cũng chưa từng thấy qua đốm lửa nhỏ này! Quả nhiên trên người Dịch tiên sinh còn cất giấu rất nhiều bí mật!
Hai tháng sau, Thiên Dực Cổ Thuyền đã đi tới Loại Tinh Trạch. Chung Nhạc dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, nhìn ra bên ngoài, khẽ nhíu mày. Chỉ thấy ngoài Loại Tinh Trạch có đại quân Thần Ma đồn trú, hẳn là dự định chiếm lĩnh Loại Tinh Trạch làm căn cứ địa.
- Đây là quân đội của Cát Thiên thị!
Chung Nhạc có chút kinh ngạc. Cát Thiên thị hẳn cũng dự định tham dự vào trận tranh đoạt Đế vị này. Bất quá, Đế tộc này cực kỳ cẩn thận, hành động này hiển nhiên là chưa tính thắng đã tính bại trước, trước tuyển chọn một địa phương an toàn, tiến hành ẩn tàng một bộ phận tộc nhân của chính mình. Nếu Cát Thiên thị chiến bại, cũng có thể lưu lại một bộ phận tộc nhân tiếp tục sinh tồn, cũng không tới mức khiến cho Cát Thiên thị cứ như vậy diệt vong.
Đột nhiên, một vị Đế Quân Cát Thiên thị chợt ngẩng đầu nhìn về phía phiến hư không nơi Thiên Dực Cổ Thuyền đang ẩn nấp. Ánh mắt của hắn sắc bén tới cực điểm, trong hư không nhất thời lóe lên lôi đình, ầm ầm đánh về phía Thiên Dực Cổ Thuyền.
Cảm nhận của hắn cực kỳ nhạy cảm. Mặc dù Thiên Dực Cổ Thuyền ẩn núp trong tầng tầng không gian, nhưng ánh mắt của Chung Nhạc rơi xuống trên người hắn, cũng bị hắn cảm ứng được.
Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền né tránh đám lôi đình đánh tới, bay xuyên qua hư không Loại Tinh Trạch, không dây dưa với hắn, trong lòng thầm nghĩ:
- Cuộc chiến đoạt Đế, ngay cả Đế tộc cũng cảm thấy không an toàn. Cát Thiên thị cũng là thỏ khôn có ba hang, đã sớm có chuẩn bị cho tương lai!
Vị Đế Quân Cát Thiên thị kia khẽ di một tiếng, mất đi cảm ứng đối với Chung Nhạc, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là vị Đại năng nào đó đi ngang qua? Cỗ khí tức kia giống như tiến vào Loại Tinh Trạch. Chẳng lẽ hắn cư trú ở trong sao? Như vậy ngược lại có chút không dễ làm rồi! Cát Thiên thị ta còn có nên tiến vào Loại Tinh Trạch nữa hay không? Có thể khi nào sẽ chọc giận hắn không?
Thiên Dực Cổ Thuyền nhanh chóng lái vào Loại Tinh Trạch. Sau một hồi, Chung Nhạc đi ra Cổ thuyền, để Hồn Đôn Vũ lưu lại trên thuyền, một mình đi tới trước Linh Ngọc Cung. Trước cửa cung, Tiên Thiên Ma Long đang cao giọng ca hát, nhìn thấy Chung Nhạc đi tới, liền khom người nói:
- Nhị lão gia mới tới!
Chung Nhạc mỉm cười, hỏi:
- Hôm nay Ma Long không phải bị lên bàn nghiên cứu sao?
Tiên Thiên Ma Long thành thành thật thật nói:
- Đại lão gia nói hôm nay muốn hóng mát, cho phép ta được nghỉ ngơi một chút!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hôm nay ta tới, là muốn mời Đại lão gia nhà ngươi xuất sơn. Sau này ngươi có thể tự do tự tại rồi, có thể đi theo Đại lão gia kiến thức một chút sự phồn hoa bên ngoài. Trấn Thiên Quan của ta đang có đánh nhau, sẽ có thời điểm cho ngươi thi thố tài năng!
Tiên Thiên Ma Long thoáng giật mình, sắc mặt có chút nhăn nhó, mặt ủ mày chau, than thở nói:
- Nói như vậy, sau khi bị Đại lão gia nghiên cứu, còn phải ra ngoài giúp Nhị lão gia đánh nhau nữa sao? Mệnh của ta như thế nào lại khổ như vậy?
Chung Nhạc một trận không nói gì, mặc kệ tôn Tiên Thiên Ma Thần này ở trước cửa tự than tự oán, tiến vào Linh Ngọc Cung. Hình Thiên và Sư Đà vội vàng ra đón. Hình Thiên khom người chào hắn, sau đó mới cười hắc hắc, nói:
- Vừa rồi ta và Sư Đà nghe Chung thúc thúc nói muốn mời lão gia xuất sơn đánh nhau sao? Thúc thúc, ta ở nơi này sắp sửa buồn bực tới nhức cả trứng rồi đây!
- Ngươi học ai nói lời thô tục như vậy?
Chung Nhạc trừng mắt nhìn gã thiếu niên đầu to này. Hình Thiên liếc nhìn Sư Đà một cái, Sư Đà vội vàng ủy khuất nói:
- Lão tử cũng không có dạy hắn những lời thô tục đó a!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nói:
- Nếu hai người các ngươi muốn xuất sơn, cũng không được đi Trấn Thiên Quan của ta. Các ngươi hãy đi tìm Nhân Hoàng Khương Y Kỳ, hắn sẽ an bài tốt các ngươi!
Hai người nhất thời vạn phần thất vọng.
Lúc này, Phong Hiếu Trung từ trong đi ra, nghi hoặc hỏi:
- Sư đệ muốn mời ta xuất sơn!
Chung Nhạc gật đầu một cái, đang định nói ra những lý do giải thích mà chính mình trên đường đã chuẩn bị sẵn, khuyên Phong Hiếu Trung xuất sơn, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng, Phong Hiếu Trung đã gật đầu, nói:
- Được!
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, mỉm cười hỏi:
- Sao sư huynh lại đáp ứng sảng khoái như vậy?