Sắc mặt đám Nhân Tộc khôi ngô bốn phía Thánh điện Bạch cốt kia nhất tề âm trầm xuống. Phù Lê cũng lộ ra thần sắc không thể tin nổi, giọng nói như chuông đồng:
- Ngươi không mang theo bất kỳ tài bảo nào? Không có bất kỳ bảo bối gì, ngươi liền muốn chuộc Mục Tam Thái tử sao?
Chung Nhạc gật đầu, thản nhiên nói:
- Lần này ta tới đây, chẳng những muốn chuộc về Mục Tam Thái tử, hơn nữa còn muốn chiêu an các vị, để các vị quy hàng Tiên Thiên Cung nữa!
Sắc mặt Mục Tô Ca tái nhợt, trong lòng thầm nhủ:
- Chết chắc! Lần này chết chắc rồi! Dịch tiên sinh sao lại lỗ mãng như thế? Trong người không mang theo xu nào lại còn muốn chuộc ta về, hơn nữa lại còn muốn chiêu an đám mãng phu sơn dã này! Lần này cả hai chúng ta đều phải chết ở chỗ này rồi!
Phù Lê giận quá hóa cười. Đám Dã nhân còn lại cũng là giận tím mặt. Phù Sơn vung lên kim đao, chỉ về phía một cái chảo ở một bên, cười lạnh nói:
- Dịch tiểu nhi khẩu xuất cuồng ngôn, xem ra hôm nay hẳn phải quăng ngươi xuống chảo dầu chiên một chút rồi!
Chung Nhạc khẽ a một tiếng, mỉm cười nói:
- Ta chính là thân thể Thiên Thần, chỉ là một chảo dầu, còn không chiên được ta a?
Sắc mặt Phù Sơn dữ tợn, cười lạnh nói:
- Chảo dầu này của Nhân Tộc ta, dầu trong chảo cũng không phải dầu bình thường, chính là bắt giữ một tôn Đế Quân Ma Tộc, từ trên nhục thân hắn cạo xuống lớp mỡ, luyện thành Thần du (dầu). Đống lửa phía dưới này cũng không phải là phàm hỏa, chính là Thiên hỏa thu thập tại trung tâm Vũ trụ Cổ lão! Đừng nói là ngươi, cho dù là Tạo Vật Chủ, quăng vào chiên một chút cũng sẽ không chịu nổi! Tới đây! Khiêng Mục Tam Thái tử tới đây cho ta! Chúng ta chiên hắn trước một chút, để Dịch tiểu nhi nhìn một chút uy lực của chảo dầu nhà ta!
Hai gã Dã nhân tiến lên, xốc Mục Tô Ca lên, đi tới bên cạnh chảo dầu, quăng hắn vào trong chảo.
Mục Tô Ca kêu la thảm thiết, tê tâm liệt phế. Một hồi lâu sau, hai gã Dã nhân kia mới vớt vị Tam Thái tử này ra. Chỉ thấy Mục Tô Ca vẫn như cũ kêu la thảm thiết không dứt, toàn thân bị chiên tới mức khô vàng xốp giòn. Hắn dù sao cũng là Tạo Vật Chủ, vẫn chưa chết được, sinh cơ nhục thân cường đại khiến cho hắn lột đi một lớp da, tái sinh lại nhục thân.
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, tán thưởng:
- Chảo dầu không tệ a!
Lại có một vị phụ nhân hùng tráng cười lạnh, nói:
- Chỉ cần chảo dầu này thôi đã khiến ngươi chịu không nổi rồi! Ngoại trừ xuống chảo dầu ra, trong Nhân Tộc ta còn có thuật lột da nữa. Lột đi một lớp da thịt của ngươi, rút hết gân cốt, đầu lâu làm thành chậu tiểu, nhưng vẫn không khiến cho ngươi chết được! Kéo Mục Tam Thái tử qua đây, để Dịch tiểu nhi kiến thức một chút thuật lột da của Nhân Tộc ta!
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, mỉm cười nói:
- Các vị cần gì phải như vậy? Dịch mỗ đã kiến thức chảo dầu, biết rõ sự lợi hại của Nhân Tộc, không cần lại sử dụng những thủ đoạn khác rồi!
Mục Tô Ca còn đang hãi hùng khiếp vía, nghe hắn nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Phù Lê hừ lạnh một tiếng, nhấc cây gậy xương lớn lên:
- Vậy Dịch tiên sinh là muốn chết như thế nào? Tuyển chọn một con đường a!
Chung Nhạc cười ha hả, cất cao giọng nói:
- Nhân Tộc, một đám mãng phu mà thôi! Không biết chính mình đã tai vạ tới nơi, vẫn còn không biết sống chết! Ta chết ở nơi này, nếu có thể được toàn thể Nhân Tộc chôn cùng, cũng là một phen vinh quang a! Chỉ tiếc tương lai của Phục Hy thị cũng bị các vị làm mất, đáng tiếc một thân bản lĩnh của chư quân không chỗ phát huy, đáng tiếc chư quân đã hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Phục Hy thị! Các ngươi còn có mặt mũi đi gặp hồn thiêng anh linh liệt tổ liệt tông Phục Hy thị trên trời nữa sao?
Trái tim Mục Tô Ca lại nhảy lên tới cổ họng, hận không thể lập tức nhảy dựng lên, bịt miệng Chung Nhạc lại, không cho hắn nói tiếp nữa.
Sắc mặt Phù Lê dữ tợn, cười lạnh nói:
- Dịch tiểu nhi, không biết là Nhân Tộc chúng ta đại họa lâm đầu, hay là bản thân ngươi đại họa lâm đầu đâu! Người đâu! Ném hắn vào chảo dầu chiên một chút cho ta!
Lập tức liền có hai gã Dã nhân tiến lên, lôi Chung Nhạc đi về phía chảo dầu. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta có kế sách thông thiên, có thể để cho Nhân Tộc tránh thoát đại kiếp nạn tương lai. Không chỉ là có thể tránh thoát trận đại kiếp nạn này, còn có thể khiến cho Nhân Tộc khôi phục vinh quang của tổ tông. Các ngươi một đám mãng phu, có đầu không não a! Thôi được! Nhân Tộc bị diệt tuyệt cũng là đáng đời!
- Chiên hắn!
Một gã Dã nhân giơ cao cốt thuẫn hét lớn. Một đám Dã nhân nhao nhao giơ cao các loại vũ khí thô sơ đơn giản, hét lớn:
- Chiên hắn! Chiên hắn!
Đột nhiên, một đạo thanh âm già nua vang vọng:
- Chậm đã! Thả hắn xuống!
Hai gã Dã nhân liền thả hắn xuống. Chung Nhạc phất phất y phục, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy là một lão giả tóc bạc như cước, thân khoác một tấm da báo, buộc lại ở ngực, đang ngồi trên bảo tọa bạch cốt. Mấy ngón tay khô gầy như que củi chụp vào hốc mắt của cái đầu lâu trên tay vịn. Khuôn mặt lão giả kia uy nghiêm, không giận tự uy, lạnh nhạt nói:
- Trước nghe hắn nói một chút, sau đó mới lại chiên hắn cũng không muộn!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Nhân Tộc cuối cùng cũng có người biết nói lý lẽ!
- Ngươi có lời gì muốn nói?
Lão giả kia nhàn nhạt hỏi.
Chung Nhạc cất bước tiến lên phía trước, cười hắc hắc, nói:
- Ta tự nhiên có nhiều lời muốn nói! Nhân Tộc, di tộc Phục Hy thị năm xưa, kẻ thù khắp thiên hạ, trốn Đông trốn Tây, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, sau khi chạy trốn tới Vũ trụ Cổ lão, trở thành Nhân Tộc. Nhân Tộc còn lại tán lạc khắp ba ngàn Lục Đạo Giới, trở thành lương thực của Thần Ma các tộc, cảnh ngộ thê thảm, địa vị hèn mọn, thật sự đê tiện!
Đám Nhân Tộc bốn phía nhao nhao tức giận hừ lạnh. Mục Tô Ca cũng kinh hồn bạt vía, âm thầm khẩn cầu Chung Nhạc ngàn vạn lần không nên tiếp tục chọc giận đám Dã nhân này. Chung Nhạc lại cất cao giọng nói:
- Ta, kiếp trước chính là Tiên Thiên Thần, đã chuyển thế tới Nhân Tộc, được Tiên Thiên Đế Quân ưu ái, hiện tại thân là Tả Quân Vương Tiên Thiên Cung Tinh vực Tử Vi, Thần Ma dưới trướng trăm vạn, thống ngự tám ngàn Phục Hy, phụ tá Đế Quân đăng lâm Đế vị. Nếu đại nghiệp thành tựu, Đế Quân cho phép ta trở thành Thiên phụ Thiên thừa, chỉ dưới Thiên Đế, đứng trên chúng sinh!
- Có quan hệ gì với Nhân Tộc chúng ta chứ?
Đám Dã nhân cười lạnh, nói. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Sao ánh mắt chư quân lại thiển cận như vậy? Các ngươi ngẫm nghĩ một chút, ta cũng là Nhân Tộc, tương lai ta trở thành Thiên phụ Thiên thừa, sẽ có thể bảo vệ Nhân Tộc các ngươi không còn làm nô! Hơn nữa, Tiên Thiên Đế Quân anh minh thần võ, chính là Thiên Đế đã định trước. Tương lai hắn sẽ cho phép Nhân Tộc giải phong, trở lại thành Phục Hy cũng chưa chắc đã không thể. Quan trọng là, Nhân Tộc hiện tại muốn giết Tam Thái tử của hắn, giết Tả Quân Vương của hắn, tương lai nếu hắn trở thành Thiên Đế, còn làm sao chịu giải phong phong ấn huyết mạch của Nhân Tộc?
Đám Thủ lĩnh Dã nhân hai mặt nhìn nhau. Phù Lê lạnh lùng nói:
- Ngươi không mang theo bất kỳ tài bảo nào? Không có bất kỳ bảo bối gì, ngươi liền muốn chuộc Mục Tam Thái tử sao?
Chung Nhạc gật đầu, thản nhiên nói:
- Lần này ta tới đây, chẳng những muốn chuộc về Mục Tam Thái tử, hơn nữa còn muốn chiêu an các vị, để các vị quy hàng Tiên Thiên Cung nữa!
Sắc mặt Mục Tô Ca tái nhợt, trong lòng thầm nhủ:
- Chết chắc! Lần này chết chắc rồi! Dịch tiên sinh sao lại lỗ mãng như thế? Trong người không mang theo xu nào lại còn muốn chuộc ta về, hơn nữa lại còn muốn chiêu an đám mãng phu sơn dã này! Lần này cả hai chúng ta đều phải chết ở chỗ này rồi!
Phù Lê giận quá hóa cười. Đám Dã nhân còn lại cũng là giận tím mặt. Phù Sơn vung lên kim đao, chỉ về phía một cái chảo ở một bên, cười lạnh nói:
- Dịch tiểu nhi khẩu xuất cuồng ngôn, xem ra hôm nay hẳn phải quăng ngươi xuống chảo dầu chiên một chút rồi!
Chung Nhạc khẽ a một tiếng, mỉm cười nói:
- Ta chính là thân thể Thiên Thần, chỉ là một chảo dầu, còn không chiên được ta a?
Sắc mặt Phù Sơn dữ tợn, cười lạnh nói:
- Chảo dầu này của Nhân Tộc ta, dầu trong chảo cũng không phải dầu bình thường, chính là bắt giữ một tôn Đế Quân Ma Tộc, từ trên nhục thân hắn cạo xuống lớp mỡ, luyện thành Thần du (dầu). Đống lửa phía dưới này cũng không phải là phàm hỏa, chính là Thiên hỏa thu thập tại trung tâm Vũ trụ Cổ lão! Đừng nói là ngươi, cho dù là Tạo Vật Chủ, quăng vào chiên một chút cũng sẽ không chịu nổi! Tới đây! Khiêng Mục Tam Thái tử tới đây cho ta! Chúng ta chiên hắn trước một chút, để Dịch tiểu nhi nhìn một chút uy lực của chảo dầu nhà ta!
Hai gã Dã nhân tiến lên, xốc Mục Tô Ca lên, đi tới bên cạnh chảo dầu, quăng hắn vào trong chảo.
Mục Tô Ca kêu la thảm thiết, tê tâm liệt phế. Một hồi lâu sau, hai gã Dã nhân kia mới vớt vị Tam Thái tử này ra. Chỉ thấy Mục Tô Ca vẫn như cũ kêu la thảm thiết không dứt, toàn thân bị chiên tới mức khô vàng xốp giòn. Hắn dù sao cũng là Tạo Vật Chủ, vẫn chưa chết được, sinh cơ nhục thân cường đại khiến cho hắn lột đi một lớp da, tái sinh lại nhục thân.
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, tán thưởng:
- Chảo dầu không tệ a!
Lại có một vị phụ nhân hùng tráng cười lạnh, nói:
- Chỉ cần chảo dầu này thôi đã khiến ngươi chịu không nổi rồi! Ngoại trừ xuống chảo dầu ra, trong Nhân Tộc ta còn có thuật lột da nữa. Lột đi một lớp da thịt của ngươi, rút hết gân cốt, đầu lâu làm thành chậu tiểu, nhưng vẫn không khiến cho ngươi chết được! Kéo Mục Tam Thái tử qua đây, để Dịch tiểu nhi kiến thức một chút thuật lột da của Nhân Tộc ta!
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, mỉm cười nói:
- Các vị cần gì phải như vậy? Dịch mỗ đã kiến thức chảo dầu, biết rõ sự lợi hại của Nhân Tộc, không cần lại sử dụng những thủ đoạn khác rồi!
Mục Tô Ca còn đang hãi hùng khiếp vía, nghe hắn nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Phù Lê hừ lạnh một tiếng, nhấc cây gậy xương lớn lên:
- Vậy Dịch tiên sinh là muốn chết như thế nào? Tuyển chọn một con đường a!
Chung Nhạc cười ha hả, cất cao giọng nói:
- Nhân Tộc, một đám mãng phu mà thôi! Không biết chính mình đã tai vạ tới nơi, vẫn còn không biết sống chết! Ta chết ở nơi này, nếu có thể được toàn thể Nhân Tộc chôn cùng, cũng là một phen vinh quang a! Chỉ tiếc tương lai của Phục Hy thị cũng bị các vị làm mất, đáng tiếc một thân bản lĩnh của chư quân không chỗ phát huy, đáng tiếc chư quân đã hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Phục Hy thị! Các ngươi còn có mặt mũi đi gặp hồn thiêng anh linh liệt tổ liệt tông Phục Hy thị trên trời nữa sao?
Trái tim Mục Tô Ca lại nhảy lên tới cổ họng, hận không thể lập tức nhảy dựng lên, bịt miệng Chung Nhạc lại, không cho hắn nói tiếp nữa.
Sắc mặt Phù Lê dữ tợn, cười lạnh nói:
- Dịch tiểu nhi, không biết là Nhân Tộc chúng ta đại họa lâm đầu, hay là bản thân ngươi đại họa lâm đầu đâu! Người đâu! Ném hắn vào chảo dầu chiên một chút cho ta!
Lập tức liền có hai gã Dã nhân tiến lên, lôi Chung Nhạc đi về phía chảo dầu. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta có kế sách thông thiên, có thể để cho Nhân Tộc tránh thoát đại kiếp nạn tương lai. Không chỉ là có thể tránh thoát trận đại kiếp nạn này, còn có thể khiến cho Nhân Tộc khôi phục vinh quang của tổ tông. Các ngươi một đám mãng phu, có đầu không não a! Thôi được! Nhân Tộc bị diệt tuyệt cũng là đáng đời!
- Chiên hắn!
Một gã Dã nhân giơ cao cốt thuẫn hét lớn. Một đám Dã nhân nhao nhao giơ cao các loại vũ khí thô sơ đơn giản, hét lớn:
- Chiên hắn! Chiên hắn!
Đột nhiên, một đạo thanh âm già nua vang vọng:
- Chậm đã! Thả hắn xuống!
Hai gã Dã nhân liền thả hắn xuống. Chung Nhạc phất phất y phục, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy là một lão giả tóc bạc như cước, thân khoác một tấm da báo, buộc lại ở ngực, đang ngồi trên bảo tọa bạch cốt. Mấy ngón tay khô gầy như que củi chụp vào hốc mắt của cái đầu lâu trên tay vịn. Khuôn mặt lão giả kia uy nghiêm, không giận tự uy, lạnh nhạt nói:
- Trước nghe hắn nói một chút, sau đó mới lại chiên hắn cũng không muộn!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Nhân Tộc cuối cùng cũng có người biết nói lý lẽ!
- Ngươi có lời gì muốn nói?
Lão giả kia nhàn nhạt hỏi.
Chung Nhạc cất bước tiến lên phía trước, cười hắc hắc, nói:
- Ta tự nhiên có nhiều lời muốn nói! Nhân Tộc, di tộc Phục Hy thị năm xưa, kẻ thù khắp thiên hạ, trốn Đông trốn Tây, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, sau khi chạy trốn tới Vũ trụ Cổ lão, trở thành Nhân Tộc. Nhân Tộc còn lại tán lạc khắp ba ngàn Lục Đạo Giới, trở thành lương thực của Thần Ma các tộc, cảnh ngộ thê thảm, địa vị hèn mọn, thật sự đê tiện!
Đám Nhân Tộc bốn phía nhao nhao tức giận hừ lạnh. Mục Tô Ca cũng kinh hồn bạt vía, âm thầm khẩn cầu Chung Nhạc ngàn vạn lần không nên tiếp tục chọc giận đám Dã nhân này. Chung Nhạc lại cất cao giọng nói:
- Ta, kiếp trước chính là Tiên Thiên Thần, đã chuyển thế tới Nhân Tộc, được Tiên Thiên Đế Quân ưu ái, hiện tại thân là Tả Quân Vương Tiên Thiên Cung Tinh vực Tử Vi, Thần Ma dưới trướng trăm vạn, thống ngự tám ngàn Phục Hy, phụ tá Đế Quân đăng lâm Đế vị. Nếu đại nghiệp thành tựu, Đế Quân cho phép ta trở thành Thiên phụ Thiên thừa, chỉ dưới Thiên Đế, đứng trên chúng sinh!
- Có quan hệ gì với Nhân Tộc chúng ta chứ?
Đám Dã nhân cười lạnh, nói. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Sao ánh mắt chư quân lại thiển cận như vậy? Các ngươi ngẫm nghĩ một chút, ta cũng là Nhân Tộc, tương lai ta trở thành Thiên phụ Thiên thừa, sẽ có thể bảo vệ Nhân Tộc các ngươi không còn làm nô! Hơn nữa, Tiên Thiên Đế Quân anh minh thần võ, chính là Thiên Đế đã định trước. Tương lai hắn sẽ cho phép Nhân Tộc giải phong, trở lại thành Phục Hy cũng chưa chắc đã không thể. Quan trọng là, Nhân Tộc hiện tại muốn giết Tam Thái tử của hắn, giết Tả Quân Vương của hắn, tương lai nếu hắn trở thành Thiên Đế, còn làm sao chịu giải phong phong ấn huyết mạch của Nhân Tộc?
Đám Thủ lĩnh Dã nhân hai mặt nhìn nhau. Phù Lê lạnh lùng nói: