Không biết bao lâu sau, hắn được truyền đi một nơi không biết bao xa, năng lượng truyền tống trận cạn kiệt, tốc độ của Chung Nhạc chậm dần, trong vũ trụ tối đen có một cái tháp đèn xoay chuyển, ánh sáng chiếu xung quanh.
Đột nhiên ánh sáng của tháp đèn chiếu lên người hắn, dẫn hắn lại gần.
Chung Nhạc không kháng cự, mặc cho chùm sáng dẫn vào trong tháp.
Bên trong tháp rất rộng, một cự nhân bốn chân đứng trong đó, chỉ có một con mắt lớn giữa mi tâm, ánh sáng chiếu ra chính là từ con mắt độc nhất đó.
- Đa tạ tiền bối cứu giúp!
Chung Nhạc cúi người thi lễ.
- Mười vạn năm trước là một nhà, không cần đa lễ!
Cự nhân một mắt đó nói:
- Ta đã chuẩn bị xong truyền tống trận cho ngươi, đằng sau có người đang đợi, ngươi lập tức lên đường, để ta xóa dấu vết.
Chung Nhạc bước vào truyền tống trận, quay lại nhìn, tháp đèn tắt ngấm, ngọn tháp và cự nhân trong tháp biến mất.
Hắn lại được truyền tống đi, không biết bao xa, không biết bao lâu sau, khi ánh sáng truyền tống cạn năng lượng, hắn được một quầng sáng đón lấy, đáp xuống một mảnh lục địa bơ vơ.
Lục địa bay trong vũ trụ, chỉ đơn độc một mình, không biết đến từ đâu và bay đi đâu.
Đột nhiên trên bầu trời lục địa xuất hiện ánh sáng, một vầng mặt trời dần hiện ra, mặt trời bay quanh lục địa, là bị người dùng pháp lực ngăn lại, nếu từ bên ngoài nhìn vào thì không thể thấy được lục địa và mặt trời.
Lục địa lập tức trở nên sáng bừng, đầy ánh sáng tưng bừng, Chung Nhạc nhìn thấy rất nhiều thành quách của con người, có tới hàng trăm triệu nhân tộc sinh sống ở đây.
- Phục Hy, ta không thể giữ ngươi.
Phía sau Chung Nhạc vang lên một tiếng nói, hắn quay lại nhìn thì thấy một lão thái bà tóc bạc phơ tay chống gậy, nhưng nhìn dung mạo bà có thể biết được hồi còn trẻ bà là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, không biết khiến bao nhiêu người khuynh đảo.
Không biết tại sao bà lại ở trên lục địa đơn độc này đến khi trở nên già nua như vậy, là để bảo vệ nhân tộc ở đây sao?
- Đa tạ tiền bối cứu giúp!
Chung Nhạc cúi người.
Lão thái bà đó vẻ mặt hiền từ, cười:
- Không dám, chúng ta là người một nhà, không cần đa lễ!
Chung Nhạc hốc mắt cay cay, quay người đi vào truyền tống trận mà lão thái bà chuẩn bị, rời khỏi hòn đảo cô độc giữa vũ trụ.
Hắn trên đường trải qua hơn chục cái truyền tống trận, gặp được vô số các cường giả đủ hình thức, có người gặp hắn với gương mặt thật, nhưng cũng có người che mặt.
- Mười vạn năm trước là người một nhà.
Họ đều nói vậy, xóa dấu vết truyền tống cho hắn.
Chung Nhạc đi đến trạm cuối cùng gặp một lão giả chèo thuyền trong bóng đêm, lão đội nón che mặt, không nói không rằng, chèo thuyền đưa hắn vào một Lục Đạo Giới.
Chung Nhạc xuống thuyền, thấy truyền tống trận phía trước, có lẽ là truyền tống trận đưa hắn tới điểm cuối cùng.
- Phục Hy…
Lão giả nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng, rồi trầm mặc hồi lâu mới lại nói:
- Đừng phụ lòng bọn ta!
Chung Nhạc gật đầu, bước vào truyền tống trận cuối cùng, hắn ngoảnh lại nhìn, mắt nhìn tiễn chiếc thuyền kia đi xa.
Dung mạo Chung Nhạc từ từ biến đổi, huyết mạch thần thông trong cơ thể cũng đang thay đổi, cải trang dịch dung, ánh sáng truyền tống trận lóe sáng đưa hắn rời đi.
- Chủng tộc không phụ ta, ta cũng sẽ không phụ mọi người, kiếp này không phụ moi người!
Ánh sáng truyền tống trận dần tối lại, phía trước là Thiên Giới của Uy Thần Lục Đạo Giới, hắn được truyền tống tới một tòa thánh sơn ở Thiên Giới, rơi xuống đỉnh núi.
Nóc của một tòa thần điện chầm chậm xoay chuyển, lộ ra không gian bên trong, một giọng nói vang lên:
- Lão Tứ, người các ngươi cần đến rồi.
Chung Nhạc đáp xuống trong thần điện, nóc thần điện đóng lại, Bệ và Ngạn đứng trong đại điện, nhìn Chung Nhạc cười.
Trong đại điện còn có một vị thần nhân, rất cao to, đầu rồng thân người, cười:
- Cuối cùng cũng tới rồi. Biểu đệ Phục Hy thị, không ngờ ngươi lại sống được mà ra khỏi đó, đáng mừng đáng mừng!
Chung Nhạc cúi người thi lễ:
- Biểu huynh là?
- Không cần đa lễ, ta là Toan Nghê, biểu huynh của ngươi.
Thần nhân đó cười:
- Đây là hành cung của ta, bình thường ta không ở đây, hôm nay cũng là hóa thân tới đón ngươi.
Chung Nhạc cảm ơn.
Bệ và Ngạn cười:
- Ngươi đã cải trang dịch dung, hẳn là biết chỗ khó của mình, giờ ngươi có thể nói là đệ nhất tội phạm bị truy nã của ba nghìn Lục Đạo Giới rồi, nhưng thiên hạ quá lớn, muốn bắt ngươi cũng không dễ. Có lẽ Uy Thần Lục Đạo Giới ngươi cũng không ở lại được nữa, ngươi định thế nào?
Đột nhiên ánh sáng của tháp đèn chiếu lên người hắn, dẫn hắn lại gần.
Chung Nhạc không kháng cự, mặc cho chùm sáng dẫn vào trong tháp.
Bên trong tháp rất rộng, một cự nhân bốn chân đứng trong đó, chỉ có một con mắt lớn giữa mi tâm, ánh sáng chiếu ra chính là từ con mắt độc nhất đó.
- Đa tạ tiền bối cứu giúp!
Chung Nhạc cúi người thi lễ.
- Mười vạn năm trước là một nhà, không cần đa lễ!
Cự nhân một mắt đó nói:
- Ta đã chuẩn bị xong truyền tống trận cho ngươi, đằng sau có người đang đợi, ngươi lập tức lên đường, để ta xóa dấu vết.
Chung Nhạc bước vào truyền tống trận, quay lại nhìn, tháp đèn tắt ngấm, ngọn tháp và cự nhân trong tháp biến mất.
Hắn lại được truyền tống đi, không biết bao xa, không biết bao lâu sau, khi ánh sáng truyền tống cạn năng lượng, hắn được một quầng sáng đón lấy, đáp xuống một mảnh lục địa bơ vơ.
Lục địa bay trong vũ trụ, chỉ đơn độc một mình, không biết đến từ đâu và bay đi đâu.
Đột nhiên trên bầu trời lục địa xuất hiện ánh sáng, một vầng mặt trời dần hiện ra, mặt trời bay quanh lục địa, là bị người dùng pháp lực ngăn lại, nếu từ bên ngoài nhìn vào thì không thể thấy được lục địa và mặt trời.
Lục địa lập tức trở nên sáng bừng, đầy ánh sáng tưng bừng, Chung Nhạc nhìn thấy rất nhiều thành quách của con người, có tới hàng trăm triệu nhân tộc sinh sống ở đây.
- Phục Hy, ta không thể giữ ngươi.
Phía sau Chung Nhạc vang lên một tiếng nói, hắn quay lại nhìn thì thấy một lão thái bà tóc bạc phơ tay chống gậy, nhưng nhìn dung mạo bà có thể biết được hồi còn trẻ bà là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, không biết khiến bao nhiêu người khuynh đảo.
Không biết tại sao bà lại ở trên lục địa đơn độc này đến khi trở nên già nua như vậy, là để bảo vệ nhân tộc ở đây sao?
- Đa tạ tiền bối cứu giúp!
Chung Nhạc cúi người.
Lão thái bà đó vẻ mặt hiền từ, cười:
- Không dám, chúng ta là người một nhà, không cần đa lễ!
Chung Nhạc hốc mắt cay cay, quay người đi vào truyền tống trận mà lão thái bà chuẩn bị, rời khỏi hòn đảo cô độc giữa vũ trụ.
Hắn trên đường trải qua hơn chục cái truyền tống trận, gặp được vô số các cường giả đủ hình thức, có người gặp hắn với gương mặt thật, nhưng cũng có người che mặt.
- Mười vạn năm trước là người một nhà.
Họ đều nói vậy, xóa dấu vết truyền tống cho hắn.
Chung Nhạc đi đến trạm cuối cùng gặp một lão giả chèo thuyền trong bóng đêm, lão đội nón che mặt, không nói không rằng, chèo thuyền đưa hắn vào một Lục Đạo Giới.
Chung Nhạc xuống thuyền, thấy truyền tống trận phía trước, có lẽ là truyền tống trận đưa hắn tới điểm cuối cùng.
- Phục Hy…
Lão giả nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng, rồi trầm mặc hồi lâu mới lại nói:
- Đừng phụ lòng bọn ta!
Chung Nhạc gật đầu, bước vào truyền tống trận cuối cùng, hắn ngoảnh lại nhìn, mắt nhìn tiễn chiếc thuyền kia đi xa.
Dung mạo Chung Nhạc từ từ biến đổi, huyết mạch thần thông trong cơ thể cũng đang thay đổi, cải trang dịch dung, ánh sáng truyền tống trận lóe sáng đưa hắn rời đi.
- Chủng tộc không phụ ta, ta cũng sẽ không phụ mọi người, kiếp này không phụ moi người!
Ánh sáng truyền tống trận dần tối lại, phía trước là Thiên Giới của Uy Thần Lục Đạo Giới, hắn được truyền tống tới một tòa thánh sơn ở Thiên Giới, rơi xuống đỉnh núi.
Nóc của một tòa thần điện chầm chậm xoay chuyển, lộ ra không gian bên trong, một giọng nói vang lên:
- Lão Tứ, người các ngươi cần đến rồi.
Chung Nhạc đáp xuống trong thần điện, nóc thần điện đóng lại, Bệ và Ngạn đứng trong đại điện, nhìn Chung Nhạc cười.
Trong đại điện còn có một vị thần nhân, rất cao to, đầu rồng thân người, cười:
- Cuối cùng cũng tới rồi. Biểu đệ Phục Hy thị, không ngờ ngươi lại sống được mà ra khỏi đó, đáng mừng đáng mừng!
Chung Nhạc cúi người thi lễ:
- Biểu huynh là?
- Không cần đa lễ, ta là Toan Nghê, biểu huynh của ngươi.
Thần nhân đó cười:
- Đây là hành cung của ta, bình thường ta không ở đây, hôm nay cũng là hóa thân tới đón ngươi.
Chung Nhạc cảm ơn.
Bệ và Ngạn cười:
- Ngươi đã cải trang dịch dung, hẳn là biết chỗ khó của mình, giờ ngươi có thể nói là đệ nhất tội phạm bị truy nã của ba nghìn Lục Đạo Giới rồi, nhưng thiên hạ quá lớn, muốn bắt ngươi cũng không dễ. Có lẽ Uy Thần Lục Đạo Giới ngươi cũng không ở lại được nữa, ngươi định thế nào?