– Y đi giết Long Nhạc huynh!
Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ đều nhìn chằm chằm lưng Thiên Yêu Lê Quân, Hồ Thất Muội cắn răng nói:
– Thật muốn đâm một đao vào lưng y, đâm cho tim y phát lạnh luôn!
Ngư Huyền Cơ lắc đầu, thở dài:
– Ra ngoài rồi y sẽ thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ, có Thánh thành chủ dạy dỗ, tiến bộ vượt bậc, chúng ta nào còn khả năng đuổi kịp y. Kỳ thật, chúng ta đều tới làm kẻ bồi đọc cho Thái tử, tiếc là khiến nhiều cường giả chết đi như vậy…
Hồ Thất Muội cũng thấy lòng chua xót, nói:
- Ra ngoài rồi, chúng ta phải công bố cho thiên hạ biết hành vi của y, khiến y thân bại danh liệt mới được!
– Muốn làm vậy thì đám Yêu tộc khác phải tin chúng ta mới được.
Ngư Huyền Cơ lắc đầu:
– Chúng ta là hai kẻ thất bại thảm hại, mà Thiên Yêu Lê Quân lại là đệ nhất cao thủ ở thánh thành, có danh vọng và sự ủng hộ cực cao trong Hãm Không thánh thành, được nhiều cường giả ưu ái, được vô số Yêu tộc ủng hộ. Lời của y, nặng hơn lời của chúng ta rất nhiều.
Nghĩ tới thanh danh của Thiên Yêu Lê Quân ở trong Yêu tộc, Hồ Thất Muội cũng cảm thấy vô lực.
Thiên Yêu Lê Quân có thanh danh cực kỳ tốt, là đệ nhất mỹ nam tử của Yêu tộc, lại thích giúp đỡ người khác, giao du rộng rãi, mỗi lần y xuất hiện ở thánh thành đều gây ra náo động, đám nam yêu quái nữ và nữ yêu quái sẽ gào rú la thét gọi tên y, cực kỳ cuồng nhiệt. Kể cả Thánh thành chủ xuất hiện cũng chẳng khiến đám đông xôn xao náo động được tới mức ấy. Thứ Thánh thành chủ gây ra cho Yêu tộc là uy nghiêm, là áp bách, mà đệ tử của Thánh thành chủ thì lại không được như vậy.
Điểm mấu chốt ở đây, y là đệ tử Thánh thành chủ. Khi Thánh thành chủ ra lệnh, ai dám dị nghị?
Hơn nữa nếu Thánh thành chủ biết Chung Nhạc chết trong tay Thiên Yêu Lê Quân, há có thể vì một kẻ đã chết mà trách phạt y?
Hai người nóng lòng nóng ruột không biết phải làm sao, thì đột nhiên cầu treo với bình đài rung chấn dữ dội. Yêu Thần Minh Vương cung đang không ngừng rung chuyển, rồi ngói, gạch, xà nhà, cột… không ngừng bay lên.
Thiên Yêu Lê Quân sắc mặt kịch biến, vội dừng bước lại, căng thẳng đứng im một chỗ. Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội cũng không dám động đậy, nằm úp sấp ở bình đài, chỉ cảm thấy như trời rung đất chuyển. Nhưng tiếng keng keng vang lên, từng chiếc cầu treo tự động tan xã, bình đài cũng va đập vào nhau.
Rồi đột nhiên, chúng biến mất. Cả tòa Yêu Thần Minh Vương cung đều biến mất. Bọn họ lại trở về đứng trước một trăm lẻ tám bậc thềm, đối diện với một tòa đại điện hệt như ban đầu.
– Chẳng lẽ Chung Nhạc kia động phải bố trí nào đó, khiến cả tòa cung điện này trở lại dáng vẻ ban đầu?
Thiên Yêu Lê Quân nhíu mày, cất bước đi lên đại điện. Mặc kệ cho y bước nhanh cỡ nào, khoảng cách với đại điện vẫn là một bước, cho dù có bước ra bao nhiêu bước, thì vẫn cứ đứng ngoài điện, dường như chưa từng di chuyển.
Y toát mồ hôi đầy trán, lập tức đột phá âm thanh lao lên, nhưng y có lao đi nhanh cỡ nào thì khoảng cách với đại điện vẫn là một bước. Y rống lên, vẫn không cách nào bước vào được trong điện.
Sau một lúc lâu, y dừng lại, khóe mắt giật giật, sắc mặt trở lại bình thường, xoay người bước đi.
– Đây là ép ta giết ngươi bên ngoài kia ư?
Y thì thào, bước nhanh khỏi bậc thềm:
– Được thôi, ta sẽ giết ngươi trong thánh thành!
Chung Nhạc bước xuống khỏi mười bậc thang kia, đi chừng nửa dặm thì trước mặt hắn xuất hiện một bãi đá nho nhỏ. Xung quanh bãi đá có dựng những cột đá vững khắc, bên trên có khắc đồ đằng văn giống hệt đồ đằng văn trên bia đá ở truyền tống trận mà Tân Hỏa bố trí.
– Đây là… Một tòa truyền tống trận loại nhỏ?
Tân Hỏa kinh ngạc, bay ra khỏi mi tâm Chung Nhạc:
– Đúng là truyền tống trận rồi, nhưng nhỏ hơn trận thế mà ta bày ra kia nhiều lắm, tối đa chỉ truyền tống được vài dặm.
– Truyền tống mấy dặm, như vậy sẽ đưa ta tới lòng Hắc Sơn ư? Chẳng lẽ bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh Yêu Hoàng canh giữ nằm ở ngay chính giữa lòng đất Hắc Sơn?
Chung Nhạc bèn cất bước đi vào trong truyền tống trận, tức khắc những cột đá vang lên tiếng ong ong, đồ đằng văn sáng lên, hóa thành những chùm sáng hội tụ lại một nơi, tạo nên một cánh cửa ở trung tâm trận pháp, có thể mang máng thấy được một cánh cửa khác xuất hiện bên trong cánh cửa này, hai bên thông với nhau.
Chung Nhạc kinh ngạc a một tiếng, rồi cất bước đi qua cánh cửa, đi tới cánh cửa kia.
Chỉ đi ba bước, hắn đã bước tới cánh cửa kia, mà ở trong cánh cửa ấy, không còn là thế giới dưới lòng đất mỹ lệ kia nữa, thay vào đó là một không gian.
Chung Nhạc quan sát xung quanh, thấy nơi đây trời tròn đất vuông, hắn như đang đứng trong một cái nồi úp ngược, bên dưới là một tế đàn vuông rộng chừng trăm trượng, mà bầu trời bên trên lại chỉ cao có trăm trượng.
Xung quanh tế đàn trong suốt, Chung Nhạc còn nhìn thấy bên dưới tế đàn có một quả cầu vô cùng hoa lệ, được phủ kín đồ đằng văn, có ống dẫn nối với tế đàn.
Mà bên dưới quả cầu lớn này là một cái khung đỉnh rộng lớn ngàn dặm, vô cùng tráng lệ, hệt như bầu trời, được dựng nên chỉ từ đồ đằng văn. Đỉnh này trong suốt, có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên dưới.
– Ma hồn cấm địa!
Hắn chấn động không thôi, không ngờ bên dưới mái trần trong suốt ấy là một tòa ma hồn cấm địa khác, có cấu tạo y hệt ma hồn cấm địa ở Kiếm Môn, đều có một trái tim vô cùng lớn đang đập thình thịch, và những mạch máu khổng lồ hệt như cầu vồng chui đi bốn phương, cùng với đó là những chiếc quan tài đen cao phải tới mấy trăm trượng dựng đứng ở mặt đất.
Ma hồn im lặng ngủ say trong quan tài của mình, để lộ ra những mảnh xương cực lớn. Trên khớp xương đầy những bộ xương thần thú ngồi đó, giám thị động tĩnh của thi ma.
Thi ma bận rộn di chuyển liên tục, nhìn từ xa hệt như những con kiến nhỏ xíu.
Đây là một ma hồn cấm địa hoàn chỉnh. Như ma hồn cấm địa ở Kiếm Môn thì đã xuất hiện nơi lỏng lẻo, còn ở đây thì cấm địa vẫn vận hành vững vàng, phong ấn vẫn ở trạng thái hoàn hảo.
– Trong cấm địa này là một tế đàn tuẫn táng khác!
Tân Hỏa nhìn một lúc, rồi nghi ngờ nói:
– Nơi này là mộ thất tuẫn táng, ở trong lòng đất Kiếm Môn cũng là như vậy, mộ chính tất nhiên sẽ không ở trong những mộ thất này, như vậy nó ở nơi nào? Kẻ được mai táng trong mộ chính là ai?
Chung Nhạc nói:
– Nhưng ma hồn cấm địa ở Kiếm Môn ta có điểm khác biệt, ở Kiếm Môn ta, có một thanh kiếm lớn cắm từ đỉnh núi mà xuyên qua trái tim kia, vì bị thanh kiếm kia trấn áp mà phong ấn mới lơi lỏng. Nhưng trái tim ở nơi này thì không bị kiếm trấn áp.
Hắn có vô số nghi hoặc, những tế đàn tuẫn táng này rốt cuộc là tuẫn táng vì ai? Nhân vật nào tử vong mới khiến nhiều thần ma tuẫn táng như vậy? Trên tinh cầu này rốt cuộc có bao nhiêu tế đàn tuẫn táng? Ngoài Đông Hoang với Đại Hoang ra còn tế đàn nào khác không? Những tàn hồn ma niệm của các thần ma tuẫn táng này đang tìm kiếm cái gì? Linh của bọn họ đã đi đâu hết rồi? Bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh trấn thủ rốt cuộc là thứ gì? Thanh kiếm trong lòng đất Kiếm Môn tới từ đâu? Tại sao lại có một thanh kiếm cắm xuyên qua trái tim trong ma hồn cấm địa ở Kiếm Môn như vậy?
Những nghi vấn của hắn cũng khiến Tân Hỏa hoang mang, mờ mịt không thôi, chẳng rõ thời gian mình ngủ say đã xảy ra những chuyện gì.
Quả cầu to lớn kia là vật gì? Trên nóc ma hồn cấm địa có đồ đằng văn thần cấp, đều kết nối với quả cầu này, hẳn là nó là trung tâm trận pháp duy trì nơi đây. Mà trong quả cầu ấy lại có một ống dẫn trong suốt nối thẳng với tế đàn, giống như đang vận chuyển thứ gì đó.
Sau lưng Chung Nhạc là cánh cửa truyền tống, cánh cửa này dựng sẵn ở trước tế đàn nên chắc chắn là hắn đang ở trong lòng Hắc Sơn, nhưng giờ nhìn xung quanh thì chẳng thấy bùn đất nào, cũng không thấy nham thạch nóng chảy, không giống đang ở trong lòng đất, và như đang ở trong một thời không khác vậy.
Tế đàn khá cao, nên không thể thấy rõ bên trên có những gì.
– Trong ma hồn cấm địa của Kiếm Môn chắc hẳn cũng có một tế đàn như thế này nhỉ? Chỉ là vì sao tới tận bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra tế đàn này? Đúng rồi, nơi đây hẳn là không gian mà thần ma mở ra, ta đi qua truyền tống trận nên mới tới được đây, còn ở Kiếm Môn thì chưa ai phát hiện ra truyền tống trận dẫn tới tế đàn. Nếu dùng tinh thần lực tìm kiếm, chắc chắn chẳng thể nào phát hiện ra nơi này!
Chung Nhạc cẩn thận quan sát quả cầu bên dưới, thứ này phủ kín bởi đồ đằng văn, rất là phức tạp và huyền ảo, không thể nào xem mà hiểu được.
Những đồ đằng văn ấy bao phủ lấy quả cầu, nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy được bên trong quả cầu có thứ gì đó đang hoạt động.
Hắn chăm chú nhìn. Một lúc lâu sau, đồ đằng văn bên ngoài quả cầu để lộ ra một khe hở, khiến hắn nhìn thấy một góc bên trong quả cầu.
Chung Nhạc thét lên, tóc gáy dựng ngược, suýt thì ngã ngồi ra đất.
Vừa rồi hắn thoáng nhìn qua thì thấy trong quả cầu ấy là nhưng thần ma có hình thể vô cùng khổng lồ. Những thần ma ấy vặn vẹo thân mình, dường như vô cùng đau đớn, với những gương mặt méo mó vô cùng đáng sợ. Những dòng tinh khí không ngừng chảy ra khỏi cơ thể bọn họ, theo ống dẫn đưa tới tế đàn.
– Là linh!
Tân Hỏa cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy, dù kiến thức rộng lớn tới mấy thì nhìn cảnh tượng này cũng phải rùng mình mấy cái, thất thanh la to:
– Quả cầu kia phong ấn linh của thần ma! Linh của những thần ma tuẫn táng nơi đây đều bị phong ấn bên trong quả cầu này!
Chung Nhạc khiếp sợ, thứ hắn vừa nhìn thấy chính là linh, không biết bao nhiêu linh của thần ma bị nhốt trong quả cầu ấy, mà đồ đằng văn bên ngoài quả cầu lại đang phân giải những linh này, lấy dưỡng chất không ngừng cung cấp cho tế đàn.
– Tuẫn táng nhiều thần ma ở đây như vậy, tập trung linh của bọn họ lại một chỗ, rốt cuộc là để nuôi dưỡng thứ gì?
Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, rồi cất bước đi lên tế đàn:
– Trên tế đàn có thứ gì, giờ ta có thể biết rồi!
Hắn bước qua từng bậc thang, dần nhìn thấy những bức tượng thần ma, hoàn toàn khác biệt với những thần ma đỉnh thiên lập địa mà hắn từng thấy. Những bức tượng thần ma mà hắn nhặt được đều là đầu đội trời chân đạp đất, uy nghiêm khôn cùng, khí khái vô biên, làm cho người ta phải kính sợ. Còn những bức tượng thần ma ở tế đàn này thì lại quỳ mọp xuống, lễ bái với trung tâm tế đàn.
Thần ma vốn ở trên cao, nay lại như phàm nhân quỳ xuống lễ bái.
Chung Nhạc sững người, rồi hắn lại hít vào thật sâu, tiếp tục bước lên. Tân Hỏa cũng vô cùng khẩn trương.
Tới khi hắn bước lên tế đàn, cả hắn và ngọn lửa nhỏ Tân Hỏa đều sững sờ ra đó.
Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ đều nhìn chằm chằm lưng Thiên Yêu Lê Quân, Hồ Thất Muội cắn răng nói:
– Thật muốn đâm một đao vào lưng y, đâm cho tim y phát lạnh luôn!
Ngư Huyền Cơ lắc đầu, thở dài:
– Ra ngoài rồi y sẽ thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ, có Thánh thành chủ dạy dỗ, tiến bộ vượt bậc, chúng ta nào còn khả năng đuổi kịp y. Kỳ thật, chúng ta đều tới làm kẻ bồi đọc cho Thái tử, tiếc là khiến nhiều cường giả chết đi như vậy…
Hồ Thất Muội cũng thấy lòng chua xót, nói:
- Ra ngoài rồi, chúng ta phải công bố cho thiên hạ biết hành vi của y, khiến y thân bại danh liệt mới được!
– Muốn làm vậy thì đám Yêu tộc khác phải tin chúng ta mới được.
Ngư Huyền Cơ lắc đầu:
– Chúng ta là hai kẻ thất bại thảm hại, mà Thiên Yêu Lê Quân lại là đệ nhất cao thủ ở thánh thành, có danh vọng và sự ủng hộ cực cao trong Hãm Không thánh thành, được nhiều cường giả ưu ái, được vô số Yêu tộc ủng hộ. Lời của y, nặng hơn lời của chúng ta rất nhiều.
Nghĩ tới thanh danh của Thiên Yêu Lê Quân ở trong Yêu tộc, Hồ Thất Muội cũng cảm thấy vô lực.
Thiên Yêu Lê Quân có thanh danh cực kỳ tốt, là đệ nhất mỹ nam tử của Yêu tộc, lại thích giúp đỡ người khác, giao du rộng rãi, mỗi lần y xuất hiện ở thánh thành đều gây ra náo động, đám nam yêu quái nữ và nữ yêu quái sẽ gào rú la thét gọi tên y, cực kỳ cuồng nhiệt. Kể cả Thánh thành chủ xuất hiện cũng chẳng khiến đám đông xôn xao náo động được tới mức ấy. Thứ Thánh thành chủ gây ra cho Yêu tộc là uy nghiêm, là áp bách, mà đệ tử của Thánh thành chủ thì lại không được như vậy.
Điểm mấu chốt ở đây, y là đệ tử Thánh thành chủ. Khi Thánh thành chủ ra lệnh, ai dám dị nghị?
Hơn nữa nếu Thánh thành chủ biết Chung Nhạc chết trong tay Thiên Yêu Lê Quân, há có thể vì một kẻ đã chết mà trách phạt y?
Hai người nóng lòng nóng ruột không biết phải làm sao, thì đột nhiên cầu treo với bình đài rung chấn dữ dội. Yêu Thần Minh Vương cung đang không ngừng rung chuyển, rồi ngói, gạch, xà nhà, cột… không ngừng bay lên.
Thiên Yêu Lê Quân sắc mặt kịch biến, vội dừng bước lại, căng thẳng đứng im một chỗ. Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội cũng không dám động đậy, nằm úp sấp ở bình đài, chỉ cảm thấy như trời rung đất chuyển. Nhưng tiếng keng keng vang lên, từng chiếc cầu treo tự động tan xã, bình đài cũng va đập vào nhau.
Rồi đột nhiên, chúng biến mất. Cả tòa Yêu Thần Minh Vương cung đều biến mất. Bọn họ lại trở về đứng trước một trăm lẻ tám bậc thềm, đối diện với một tòa đại điện hệt như ban đầu.
– Chẳng lẽ Chung Nhạc kia động phải bố trí nào đó, khiến cả tòa cung điện này trở lại dáng vẻ ban đầu?
Thiên Yêu Lê Quân nhíu mày, cất bước đi lên đại điện. Mặc kệ cho y bước nhanh cỡ nào, khoảng cách với đại điện vẫn là một bước, cho dù có bước ra bao nhiêu bước, thì vẫn cứ đứng ngoài điện, dường như chưa từng di chuyển.
Y toát mồ hôi đầy trán, lập tức đột phá âm thanh lao lên, nhưng y có lao đi nhanh cỡ nào thì khoảng cách với đại điện vẫn là một bước. Y rống lên, vẫn không cách nào bước vào được trong điện.
Sau một lúc lâu, y dừng lại, khóe mắt giật giật, sắc mặt trở lại bình thường, xoay người bước đi.
– Đây là ép ta giết ngươi bên ngoài kia ư?
Y thì thào, bước nhanh khỏi bậc thềm:
– Được thôi, ta sẽ giết ngươi trong thánh thành!
Chung Nhạc bước xuống khỏi mười bậc thang kia, đi chừng nửa dặm thì trước mặt hắn xuất hiện một bãi đá nho nhỏ. Xung quanh bãi đá có dựng những cột đá vững khắc, bên trên có khắc đồ đằng văn giống hệt đồ đằng văn trên bia đá ở truyền tống trận mà Tân Hỏa bố trí.
– Đây là… Một tòa truyền tống trận loại nhỏ?
Tân Hỏa kinh ngạc, bay ra khỏi mi tâm Chung Nhạc:
– Đúng là truyền tống trận rồi, nhưng nhỏ hơn trận thế mà ta bày ra kia nhiều lắm, tối đa chỉ truyền tống được vài dặm.
– Truyền tống mấy dặm, như vậy sẽ đưa ta tới lòng Hắc Sơn ư? Chẳng lẽ bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh Yêu Hoàng canh giữ nằm ở ngay chính giữa lòng đất Hắc Sơn?
Chung Nhạc bèn cất bước đi vào trong truyền tống trận, tức khắc những cột đá vang lên tiếng ong ong, đồ đằng văn sáng lên, hóa thành những chùm sáng hội tụ lại một nơi, tạo nên một cánh cửa ở trung tâm trận pháp, có thể mang máng thấy được một cánh cửa khác xuất hiện bên trong cánh cửa này, hai bên thông với nhau.
Chung Nhạc kinh ngạc a một tiếng, rồi cất bước đi qua cánh cửa, đi tới cánh cửa kia.
Chỉ đi ba bước, hắn đã bước tới cánh cửa kia, mà ở trong cánh cửa ấy, không còn là thế giới dưới lòng đất mỹ lệ kia nữa, thay vào đó là một không gian.
Chung Nhạc quan sát xung quanh, thấy nơi đây trời tròn đất vuông, hắn như đang đứng trong một cái nồi úp ngược, bên dưới là một tế đàn vuông rộng chừng trăm trượng, mà bầu trời bên trên lại chỉ cao có trăm trượng.
Xung quanh tế đàn trong suốt, Chung Nhạc còn nhìn thấy bên dưới tế đàn có một quả cầu vô cùng hoa lệ, được phủ kín đồ đằng văn, có ống dẫn nối với tế đàn.
Mà bên dưới quả cầu lớn này là một cái khung đỉnh rộng lớn ngàn dặm, vô cùng tráng lệ, hệt như bầu trời, được dựng nên chỉ từ đồ đằng văn. Đỉnh này trong suốt, có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên dưới.
– Ma hồn cấm địa!
Hắn chấn động không thôi, không ngờ bên dưới mái trần trong suốt ấy là một tòa ma hồn cấm địa khác, có cấu tạo y hệt ma hồn cấm địa ở Kiếm Môn, đều có một trái tim vô cùng lớn đang đập thình thịch, và những mạch máu khổng lồ hệt như cầu vồng chui đi bốn phương, cùng với đó là những chiếc quan tài đen cao phải tới mấy trăm trượng dựng đứng ở mặt đất.
Ma hồn im lặng ngủ say trong quan tài của mình, để lộ ra những mảnh xương cực lớn. Trên khớp xương đầy những bộ xương thần thú ngồi đó, giám thị động tĩnh của thi ma.
Thi ma bận rộn di chuyển liên tục, nhìn từ xa hệt như những con kiến nhỏ xíu.
Đây là một ma hồn cấm địa hoàn chỉnh. Như ma hồn cấm địa ở Kiếm Môn thì đã xuất hiện nơi lỏng lẻo, còn ở đây thì cấm địa vẫn vận hành vững vàng, phong ấn vẫn ở trạng thái hoàn hảo.
– Trong cấm địa này là một tế đàn tuẫn táng khác!
Tân Hỏa nhìn một lúc, rồi nghi ngờ nói:
– Nơi này là mộ thất tuẫn táng, ở trong lòng đất Kiếm Môn cũng là như vậy, mộ chính tất nhiên sẽ không ở trong những mộ thất này, như vậy nó ở nơi nào? Kẻ được mai táng trong mộ chính là ai?
Chung Nhạc nói:
– Nhưng ma hồn cấm địa ở Kiếm Môn ta có điểm khác biệt, ở Kiếm Môn ta, có một thanh kiếm lớn cắm từ đỉnh núi mà xuyên qua trái tim kia, vì bị thanh kiếm kia trấn áp mà phong ấn mới lơi lỏng. Nhưng trái tim ở nơi này thì không bị kiếm trấn áp.
Hắn có vô số nghi hoặc, những tế đàn tuẫn táng này rốt cuộc là tuẫn táng vì ai? Nhân vật nào tử vong mới khiến nhiều thần ma tuẫn táng như vậy? Trên tinh cầu này rốt cuộc có bao nhiêu tế đàn tuẫn táng? Ngoài Đông Hoang với Đại Hoang ra còn tế đàn nào khác không? Những tàn hồn ma niệm của các thần ma tuẫn táng này đang tìm kiếm cái gì? Linh của bọn họ đã đi đâu hết rồi? Bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh trấn thủ rốt cuộc là thứ gì? Thanh kiếm trong lòng đất Kiếm Môn tới từ đâu? Tại sao lại có một thanh kiếm cắm xuyên qua trái tim trong ma hồn cấm địa ở Kiếm Môn như vậy?
Những nghi vấn của hắn cũng khiến Tân Hỏa hoang mang, mờ mịt không thôi, chẳng rõ thời gian mình ngủ say đã xảy ra những chuyện gì.
Quả cầu to lớn kia là vật gì? Trên nóc ma hồn cấm địa có đồ đằng văn thần cấp, đều kết nối với quả cầu này, hẳn là nó là trung tâm trận pháp duy trì nơi đây. Mà trong quả cầu ấy lại có một ống dẫn trong suốt nối thẳng với tế đàn, giống như đang vận chuyển thứ gì đó.
Sau lưng Chung Nhạc là cánh cửa truyền tống, cánh cửa này dựng sẵn ở trước tế đàn nên chắc chắn là hắn đang ở trong lòng Hắc Sơn, nhưng giờ nhìn xung quanh thì chẳng thấy bùn đất nào, cũng không thấy nham thạch nóng chảy, không giống đang ở trong lòng đất, và như đang ở trong một thời không khác vậy.
Tế đàn khá cao, nên không thể thấy rõ bên trên có những gì.
– Trong ma hồn cấm địa của Kiếm Môn chắc hẳn cũng có một tế đàn như thế này nhỉ? Chỉ là vì sao tới tận bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra tế đàn này? Đúng rồi, nơi đây hẳn là không gian mà thần ma mở ra, ta đi qua truyền tống trận nên mới tới được đây, còn ở Kiếm Môn thì chưa ai phát hiện ra truyền tống trận dẫn tới tế đàn. Nếu dùng tinh thần lực tìm kiếm, chắc chắn chẳng thể nào phát hiện ra nơi này!
Chung Nhạc cẩn thận quan sát quả cầu bên dưới, thứ này phủ kín bởi đồ đằng văn, rất là phức tạp và huyền ảo, không thể nào xem mà hiểu được.
Những đồ đằng văn ấy bao phủ lấy quả cầu, nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy được bên trong quả cầu có thứ gì đó đang hoạt động.
Hắn chăm chú nhìn. Một lúc lâu sau, đồ đằng văn bên ngoài quả cầu để lộ ra một khe hở, khiến hắn nhìn thấy một góc bên trong quả cầu.
Chung Nhạc thét lên, tóc gáy dựng ngược, suýt thì ngã ngồi ra đất.
Vừa rồi hắn thoáng nhìn qua thì thấy trong quả cầu ấy là nhưng thần ma có hình thể vô cùng khổng lồ. Những thần ma ấy vặn vẹo thân mình, dường như vô cùng đau đớn, với những gương mặt méo mó vô cùng đáng sợ. Những dòng tinh khí không ngừng chảy ra khỏi cơ thể bọn họ, theo ống dẫn đưa tới tế đàn.
– Là linh!
Tân Hỏa cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy, dù kiến thức rộng lớn tới mấy thì nhìn cảnh tượng này cũng phải rùng mình mấy cái, thất thanh la to:
– Quả cầu kia phong ấn linh của thần ma! Linh của những thần ma tuẫn táng nơi đây đều bị phong ấn bên trong quả cầu này!
Chung Nhạc khiếp sợ, thứ hắn vừa nhìn thấy chính là linh, không biết bao nhiêu linh của thần ma bị nhốt trong quả cầu ấy, mà đồ đằng văn bên ngoài quả cầu lại đang phân giải những linh này, lấy dưỡng chất không ngừng cung cấp cho tế đàn.
– Tuẫn táng nhiều thần ma ở đây như vậy, tập trung linh của bọn họ lại một chỗ, rốt cuộc là để nuôi dưỡng thứ gì?
Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, rồi cất bước đi lên tế đàn:
– Trên tế đàn có thứ gì, giờ ta có thể biết rồi!
Hắn bước qua từng bậc thang, dần nhìn thấy những bức tượng thần ma, hoàn toàn khác biệt với những thần ma đỉnh thiên lập địa mà hắn từng thấy. Những bức tượng thần ma mà hắn nhặt được đều là đầu đội trời chân đạp đất, uy nghiêm khôn cùng, khí khái vô biên, làm cho người ta phải kính sợ. Còn những bức tượng thần ma ở tế đàn này thì lại quỳ mọp xuống, lễ bái với trung tâm tế đàn.
Thần ma vốn ở trên cao, nay lại như phàm nhân quỳ xuống lễ bái.
Chung Nhạc sững người, rồi hắn lại hít vào thật sâu, tiếp tục bước lên. Tân Hỏa cũng vô cùng khẩn trương.
Tới khi hắn bước lên tế đàn, cả hắn và ngọn lửa nhỏ Tân Hỏa đều sững sờ ra đó.