- Ngươi nhớ phải cẩn thận!
Chung Nhạc tế khởi Tạo Hóa Huyền Môn, bước lên sợi dây xích. Mà ở phía trước hắn, thân ảnh trong đạo huyền quang kia đã bắt đầu hành động. Trên đỉnh đầu hắn tế khởi một vật, không ngừng xoay chuyển, bất quá cũng bao phủ trong quang mang, không nhìn ra là loại bảo vật gì. Bất quá, từ Đế uy nồng đậm truyền ra từ trong quang mạc mà xem, đó chỉ sợ cũng là một kiện Đế binh, hơn nữa còn là một kiện Đế binh phòng ngự.
- Lai lịch kẻ này tuyệt đối không nhỏ!
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.
Thân ảnh trong đạo huyền quang kia trước hắn một bước hành động, lao thẳng về phía Trảm Đế Đài.
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Thân ảnh trong đạo huyền quang kia tiến lên không chút do dự, lẽ nào hắn có mười phần nắm chắc có thể thông qua Trảm Đế Đài?
Cũng không lâu lắm, thân ảnh trong đạo huyền quang kia đã đi tới sát biên giới Trảm Đế Đài, cất bước leo lên Trảm Đế Đài. Một tiếng tranh minh vang lên, thanh trát đao giữa không trung biến thành một đạo quang mạc chém xuống. Đó là một đạo đao quang khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Quang mạc trên đỉnh đầu thân ảnh trong đạo huyền quang kia bị cắt ra. Kiện bảo vật trong quang mạc phát ra một tiếng vang thật lớn. Uy năng Đế binh bạo phát, Đế uy khủng bố lan tỏa khắp nơi, ngay cả không gian cũng bị đánh nứt ra, xuất hiện một động khẩu thật lớn.
Răng rắc!
Đó là một đạo thanh âm khiến cho người ta kinh hồn táng đảm. Đạo thanh âm này vừa vang lên, quang mạc phân liệt, bị thanh trát đao kia mạnh mẽ chém ra. Hai mảnh đại đỉnh từ trong quang mạc rơi xuống, rơi thẳng vào trong hạp cốc.
Mà trên đỉnh đầu thân ảnh trong đạo huyền quang kia chợt bay ra một mảnh quang mang, kết xuất ra ba đóa liên hoa. Thanh trát đao chém xuống, trong khoảnh khắc đã chém tới tam hoa trên đỉnh đầu hắn. Trong đạo huyền quang kia truyền ra một tiếng rên khẽ. Mỗi khi tam hoa trên đỉnh đầu người kia bị chém đứt một đóa, sẽ có một cái đầu lăn xuống. Tam hoa bị chém hết, ba cái đầu rơi xuống đất. Khí tức của hắn nhất thời suy sụp, nhưng cũng kịp thời nhân cơ hội lao ra khỏi Trảm Đế Đài, bước lên sợi xích đi thông tới đối diện.
Lúc này, Tạo Hóa Huyền Môn trên đỉnh đầu Chung Nhạc chợt mở ra, hai tiểu hài tử Tả Môn và Hữu Môn mở ra môn hộ, nhô đầu nhìn ra. Bọn họ vừa nhìn thấy một màn này, lập tức bị dọa cho thất thanh kêu lên sợ hãi. Tả Môn thét to:
- Dừng lại! Dừng lại! Chúng ta tuyệt đối không đỡ nổi thanh trát đao kia! Chúng ta sợ nhất chính là thanh trát đao kia, nó ngay cả chúng ta cũng có thể chém chết!
Hữu Môn cũng lớn giọng hét lên:
- Thanh trát đao kia vô cùng yêu tà! Từ sau khi chém chết Đế xong, đã trở nên quỷ dị khó lường. Nó sẽ chém chúng ta trước, sau lại chém Huyền Môn. Nếu nó rời khỏi Trảm Đế Đài, chúng ta cũng không sợ nó, nhưng ở trên đài, chúng ta không đỡ nổi một đao của nó!
Chung Nhạc dừng bước lại, khẽ nhíu mày.
Bên bờ vực, Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ nhìn tới mức kinh hồn bạt vía. Thanh trát đao kia ngay cả Đế binh cũng một đao chém đứt, mà nếu không phải trên đỉnh đầu gã thần bí nhân trong đạo huyền quang kia có tam hoa tụ đỉnh, đã bị thanh trát đao này chém chết rồi. Thạch Âm Cơ cao giọng nói lớn:
- Tướng công, không nên đi a! Ngay cả Tả Môn, Hữu Môn cũng nói nguy hiểm, khẳng định là vô cùng nguy hiểm, vẫn là trở về thôi!
Chung Nhạc trầm ngâm, tiếp tục tiến về phía trước. Sắc mặt hai tiểu hài tử Tả Môn và Hữu Môn như đất, quay sang ôm chặt lấy đối phương. Đã thấy tòa Trảm Đế Đài kia càng lúc càng gần, hai tiểu hài tử ôm chặt đối phương không ngừng gào khóc.
Chung Nhạc leo lên Trảm Đế Đài, giơ tay ném Tạo Hóa Huyền Môn về phía sau. Cánh cửa này gào thét bay trở về, rơi vào trong tay Y Uyển Quân. Y Uyển Quân kinh hô thất thanh, đã thấy Chung Nhạc một thân một mình đi về phía đối diện.
Thanh trát đao trên không trung rơi xuống, Chung Nhạc không làm ra bất luận chống đỡ gì, mặc cho thanh trát đao này chém xuống. Nháy mắt, cái đầu hắn đã rơi xuống đất, nhục thân và Nguyên thần toàn bộ bị chém, chết oan chết uổng.
Bên bờ vực, Y Uyển Quân che miệng, Thạch Âm Cơ cắn chặt hàm răng, Hồn Đôn Vũ cũng ngây người. Nhục thân và Nguyên thần Chung Nhạc đều bị chém chết, cái đầu lăn qua lăn lại trên Trảm Thần Đài.
- Dịch tiên sinh đã chết rồi?
Hồn Đôn Vũ thất thanh nói, vẫn có chút không thể tin nổi. Dịch tiên sinh trí tuệ vô biên, bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngoài ngàn dặm cứ như vậy liền chết rồi?
Đột nhiên, bộ dáng Chung Nhạc trên Trảm Thần Đài biến hóa, biến thành một cây nấm lớn có sáu cái mũ nấm. Đám mũ nấm trên cây nấm lớn kia giống như những cái chảo sắt đen như mực vậy. Y Uyển Quân ánh mắt sắc bén, chỉ thấy trên cây nấm có một vết đao, mà trên mặt đất còn có một cái chảo đen, chính là một cái mũ nấm của cây nấm bị chém đứt.
Một bàn tay vươn tới, cầm cây Cửu Mệnh Hắc Oa Cô này lên, sau khi luyện hóa liền thu vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Kẻ cầm lên cây nấm này, còn có thể là ai ngoài Chung Nhạc?
Lúc này, Chung Nhạc đã đi ra khỏi Trảm Đế Đài. Hắn không sử dụng Tạo Hóa Huyền Môn đi ngăn cản trát đao của Trảm Đế Đài, mà chủ động vươn cổ đợi đao. Cũng tại khoảnh khắc thanh trát đao rơi xuống, hắn cảm giác được nhục thân và Nguyên thần của chính mình đã đổi chỗ với Cửu Mệnh Hắc Oa Cô. Cây Thánh dược này đã thay hắn chịu oan ức một lần, bị thanh trát đao kia chém một đao.
- Thì ra là thế! Bố trí của Phục Mân Đạo Tôn quả đúng là xảo diệu!
Chung Nhạc lâm vào suy tư. Mỗi một quan trên con đường này nhìn như đều là bố trí một cách ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế lại an bài vô cùng xảo diệu. Cửa thứ năm nhất định là phải chết một lần, bất cứ kẻ nào cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng nếu đạt được Cửu Mệnh Hắc Oa Cô ở cửa thứ hai, vậy sẽ có thể bình yên thông qua cửa thứ năm.
Mà Cửu Mệnh Hắc Oa Cô ở cửa thứ hai, chỉ có Tân Hỏa mới có thể thu được vào tay. Hiển nhiên Phục Mân Đạo Tôn sớm đã tính được Chung Nhạc sẽ đi tới nơi này.
- Chỉ là, không ngờ gã thần bí nhân trong đạo huyền quang kia cũng có thể thông qua cửa ải này. Sợ rằng đã nằm ngoài dự liệu của Phục Mân Đạo Tôn rồi!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Khí tức của gã thần bí nhân trong đạo huyền quang kia vẫn luôn mang tới cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ ra được. Hắn bất chấp suy nghĩ nhiều, đi tới bờ bên kia, tiến về phía cửa thứ sáu.
Hắn vừa mới rời khỏi, thân ngoại thân của đám người Tà Đế, Ma Đế đã đi tới. Hồn Đôn Vũ nhìn thấy bọn họ, giống như nhìn thấy quỷ vậy, sắc mặt không khỏi đại biến. Đám người Ma Nguyên Thuật, Cao Âm, Phượng Ngọc Lan rõ ràng là đã chết rồi, lúc này không ngờ đã sống lại, thậm chí còn vừa nói vừa cười đi tới.
Phượng Ngọc Lan nhìn thấy Hồn Đôn Vũ, kinh ngạc nói:
- Đệ tử của Hỗn Độn thị? Hỗn Độn thị trước giờ không tranh với đời, không ngờ lần này cũng phái đệ tử tới đây. Tiểu hữu, giúp ta chuyển lời vấn an tới Lão tổ nhà ngươi a!
Trong đầu Hồn Đôn Vũ ngây ngốc, không chút ý thức gật đầu một cái.
Thân ngoại thân của Tà Đế quan sát tòa Trảm Đế Đài phiêu phù giữa trung tâm hạp cốc kia, khẽ nhíu mày, nói:
- Lẽ nào lại phải chết một lần ở nơi này sao?
Chung Nhạc tế khởi Tạo Hóa Huyền Môn, bước lên sợi dây xích. Mà ở phía trước hắn, thân ảnh trong đạo huyền quang kia đã bắt đầu hành động. Trên đỉnh đầu hắn tế khởi một vật, không ngừng xoay chuyển, bất quá cũng bao phủ trong quang mang, không nhìn ra là loại bảo vật gì. Bất quá, từ Đế uy nồng đậm truyền ra từ trong quang mạc mà xem, đó chỉ sợ cũng là một kiện Đế binh, hơn nữa còn là một kiện Đế binh phòng ngự.
- Lai lịch kẻ này tuyệt đối không nhỏ!
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.
Thân ảnh trong đạo huyền quang kia trước hắn một bước hành động, lao thẳng về phía Trảm Đế Đài.
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Thân ảnh trong đạo huyền quang kia tiến lên không chút do dự, lẽ nào hắn có mười phần nắm chắc có thể thông qua Trảm Đế Đài?
Cũng không lâu lắm, thân ảnh trong đạo huyền quang kia đã đi tới sát biên giới Trảm Đế Đài, cất bước leo lên Trảm Đế Đài. Một tiếng tranh minh vang lên, thanh trát đao giữa không trung biến thành một đạo quang mạc chém xuống. Đó là một đạo đao quang khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Quang mạc trên đỉnh đầu thân ảnh trong đạo huyền quang kia bị cắt ra. Kiện bảo vật trong quang mạc phát ra một tiếng vang thật lớn. Uy năng Đế binh bạo phát, Đế uy khủng bố lan tỏa khắp nơi, ngay cả không gian cũng bị đánh nứt ra, xuất hiện một động khẩu thật lớn.
Răng rắc!
Đó là một đạo thanh âm khiến cho người ta kinh hồn táng đảm. Đạo thanh âm này vừa vang lên, quang mạc phân liệt, bị thanh trát đao kia mạnh mẽ chém ra. Hai mảnh đại đỉnh từ trong quang mạc rơi xuống, rơi thẳng vào trong hạp cốc.
Mà trên đỉnh đầu thân ảnh trong đạo huyền quang kia chợt bay ra một mảnh quang mang, kết xuất ra ba đóa liên hoa. Thanh trát đao chém xuống, trong khoảnh khắc đã chém tới tam hoa trên đỉnh đầu hắn. Trong đạo huyền quang kia truyền ra một tiếng rên khẽ. Mỗi khi tam hoa trên đỉnh đầu người kia bị chém đứt một đóa, sẽ có một cái đầu lăn xuống. Tam hoa bị chém hết, ba cái đầu rơi xuống đất. Khí tức của hắn nhất thời suy sụp, nhưng cũng kịp thời nhân cơ hội lao ra khỏi Trảm Đế Đài, bước lên sợi xích đi thông tới đối diện.
Lúc này, Tạo Hóa Huyền Môn trên đỉnh đầu Chung Nhạc chợt mở ra, hai tiểu hài tử Tả Môn và Hữu Môn mở ra môn hộ, nhô đầu nhìn ra. Bọn họ vừa nhìn thấy một màn này, lập tức bị dọa cho thất thanh kêu lên sợ hãi. Tả Môn thét to:
- Dừng lại! Dừng lại! Chúng ta tuyệt đối không đỡ nổi thanh trát đao kia! Chúng ta sợ nhất chính là thanh trát đao kia, nó ngay cả chúng ta cũng có thể chém chết!
Hữu Môn cũng lớn giọng hét lên:
- Thanh trát đao kia vô cùng yêu tà! Từ sau khi chém chết Đế xong, đã trở nên quỷ dị khó lường. Nó sẽ chém chúng ta trước, sau lại chém Huyền Môn. Nếu nó rời khỏi Trảm Đế Đài, chúng ta cũng không sợ nó, nhưng ở trên đài, chúng ta không đỡ nổi một đao của nó!
Chung Nhạc dừng bước lại, khẽ nhíu mày.
Bên bờ vực, Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ nhìn tới mức kinh hồn bạt vía. Thanh trát đao kia ngay cả Đế binh cũng một đao chém đứt, mà nếu không phải trên đỉnh đầu gã thần bí nhân trong đạo huyền quang kia có tam hoa tụ đỉnh, đã bị thanh trát đao này chém chết rồi. Thạch Âm Cơ cao giọng nói lớn:
- Tướng công, không nên đi a! Ngay cả Tả Môn, Hữu Môn cũng nói nguy hiểm, khẳng định là vô cùng nguy hiểm, vẫn là trở về thôi!
Chung Nhạc trầm ngâm, tiếp tục tiến về phía trước. Sắc mặt hai tiểu hài tử Tả Môn và Hữu Môn như đất, quay sang ôm chặt lấy đối phương. Đã thấy tòa Trảm Đế Đài kia càng lúc càng gần, hai tiểu hài tử ôm chặt đối phương không ngừng gào khóc.
Chung Nhạc leo lên Trảm Đế Đài, giơ tay ném Tạo Hóa Huyền Môn về phía sau. Cánh cửa này gào thét bay trở về, rơi vào trong tay Y Uyển Quân. Y Uyển Quân kinh hô thất thanh, đã thấy Chung Nhạc một thân một mình đi về phía đối diện.
Thanh trát đao trên không trung rơi xuống, Chung Nhạc không làm ra bất luận chống đỡ gì, mặc cho thanh trát đao này chém xuống. Nháy mắt, cái đầu hắn đã rơi xuống đất, nhục thân và Nguyên thần toàn bộ bị chém, chết oan chết uổng.
Bên bờ vực, Y Uyển Quân che miệng, Thạch Âm Cơ cắn chặt hàm răng, Hồn Đôn Vũ cũng ngây người. Nhục thân và Nguyên thần Chung Nhạc đều bị chém chết, cái đầu lăn qua lăn lại trên Trảm Thần Đài.
- Dịch tiên sinh đã chết rồi?
Hồn Đôn Vũ thất thanh nói, vẫn có chút không thể tin nổi. Dịch tiên sinh trí tuệ vô biên, bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngoài ngàn dặm cứ như vậy liền chết rồi?
Đột nhiên, bộ dáng Chung Nhạc trên Trảm Thần Đài biến hóa, biến thành một cây nấm lớn có sáu cái mũ nấm. Đám mũ nấm trên cây nấm lớn kia giống như những cái chảo sắt đen như mực vậy. Y Uyển Quân ánh mắt sắc bén, chỉ thấy trên cây nấm có một vết đao, mà trên mặt đất còn có một cái chảo đen, chính là một cái mũ nấm của cây nấm bị chém đứt.
Một bàn tay vươn tới, cầm cây Cửu Mệnh Hắc Oa Cô này lên, sau khi luyện hóa liền thu vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Kẻ cầm lên cây nấm này, còn có thể là ai ngoài Chung Nhạc?
Lúc này, Chung Nhạc đã đi ra khỏi Trảm Đế Đài. Hắn không sử dụng Tạo Hóa Huyền Môn đi ngăn cản trát đao của Trảm Đế Đài, mà chủ động vươn cổ đợi đao. Cũng tại khoảnh khắc thanh trát đao rơi xuống, hắn cảm giác được nhục thân và Nguyên thần của chính mình đã đổi chỗ với Cửu Mệnh Hắc Oa Cô. Cây Thánh dược này đã thay hắn chịu oan ức một lần, bị thanh trát đao kia chém một đao.
- Thì ra là thế! Bố trí của Phục Mân Đạo Tôn quả đúng là xảo diệu!
Chung Nhạc lâm vào suy tư. Mỗi một quan trên con đường này nhìn như đều là bố trí một cách ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế lại an bài vô cùng xảo diệu. Cửa thứ năm nhất định là phải chết một lần, bất cứ kẻ nào cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng nếu đạt được Cửu Mệnh Hắc Oa Cô ở cửa thứ hai, vậy sẽ có thể bình yên thông qua cửa thứ năm.
Mà Cửu Mệnh Hắc Oa Cô ở cửa thứ hai, chỉ có Tân Hỏa mới có thể thu được vào tay. Hiển nhiên Phục Mân Đạo Tôn sớm đã tính được Chung Nhạc sẽ đi tới nơi này.
- Chỉ là, không ngờ gã thần bí nhân trong đạo huyền quang kia cũng có thể thông qua cửa ải này. Sợ rằng đã nằm ngoài dự liệu của Phục Mân Đạo Tôn rồi!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Khí tức của gã thần bí nhân trong đạo huyền quang kia vẫn luôn mang tới cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ ra được. Hắn bất chấp suy nghĩ nhiều, đi tới bờ bên kia, tiến về phía cửa thứ sáu.
Hắn vừa mới rời khỏi, thân ngoại thân của đám người Tà Đế, Ma Đế đã đi tới. Hồn Đôn Vũ nhìn thấy bọn họ, giống như nhìn thấy quỷ vậy, sắc mặt không khỏi đại biến. Đám người Ma Nguyên Thuật, Cao Âm, Phượng Ngọc Lan rõ ràng là đã chết rồi, lúc này không ngờ đã sống lại, thậm chí còn vừa nói vừa cười đi tới.
Phượng Ngọc Lan nhìn thấy Hồn Đôn Vũ, kinh ngạc nói:
- Đệ tử của Hỗn Độn thị? Hỗn Độn thị trước giờ không tranh với đời, không ngờ lần này cũng phái đệ tử tới đây. Tiểu hữu, giúp ta chuyển lời vấn an tới Lão tổ nhà ngươi a!
Trong đầu Hồn Đôn Vũ ngây ngốc, không chút ý thức gật đầu một cái.
Thân ngoại thân của Tà Đế quan sát tòa Trảm Đế Đài phiêu phù giữa trung tâm hạp cốc kia, khẽ nhíu mày, nói:
- Lẽ nào lại phải chết một lần ở nơi này sao?