Hắn đuổi theo không lâu đột nhiên chợt nhớ ra, lập tức dừng lại, tiếp tục tiến về Thiên Đình, truy kích Chung Nhạc rất có khả năng sẽ trúng bẫy của hắn, có thể mãi mãi cũng không đuổi kịp, nhưng tới Thiên Đình đồ sát cường giả dưới trướng Mục Tiên Thiên thì Chung Nhạc sẽ tự chui đầu vào rọ.
Dù gì thực lực của Chung Nhạc hiện tại cũng rất cao, tốc độ của con thuyền cổ nghìn cánh còn nhanh hơn, ngay cả hắn muốn đuổi theo cũng không thể.
Không lâu sau, quả nhiên Chung Nhạc đuổi theo hắn:
- Thanh Hà, có giỏi thì đừng có chạy!
Thanh Hà Đế phẫn nộ, truy sát lại hắn thì Chung Nhạc rút lui, chạy mất tăm mất tích.
- Đường đường là đế mà bị một tên tiểu bối vô lại giữ chân, đúng là mất mặt.
Thanh Hà Đế gần như phát điên, quyết định mặc kệ Chung Nhạc, cứ về Thiên Đình.
Chung Nhạc lại đuổi theo, tìm đủ mọi cách sỉ nhục khiêu khích, Thanh Hà Đế coi như không nghe thấy, tiếp tục đi đường của mình. Họ còn cách Thiên Đình hơn chục ngày đường, trở về Thiên Đình thì Chung Nhạc đừng hòng thoát được.
Thanh Hà Đế hạ quyết tâm, chỉ cần trở về Thiên Đình, Chung Nhạc đánh không lại là chạy, vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội đó đồ sát cao thủ dưới trướng Mục Tiên Thiên, xem Chung Nhạc có còn chạy được không?
Hắn phải ép Chung Nhạc buộc phải tử chiến với hắn, chỉ có như vậy mới giết được Chung Nhạc!
Một đạo đao quang từ sau lưng hắn chém tới, Thanh Hà Đế vội vàng điều khiển dòng sông lớn chặn lại, quay lại nhìn thì thấy Chung Nhạc đứng trên mũi thuyền, vung đao chém liên tiếp về phía hắn.
- Được đằng chân lân đằng đầu!
Thanh Hà Đế tức giận đến run người, dừng lại giết tên tiểu tử này không được, mặc kệ hắn rời khỏi đây cũng không phải, nếu hắn dừng lại thì chắc chắn tên tiểu tử đó sẽ bỏ chạy mất hút, muốn đuổi cũng không đuổi được. Nếu hắn mặc kệ thì chắc chắn lại được đằng chân lân đằng đầu tiếp, không ngừng tấn công sau lưng!
- Ta…
Thanh Hà Đế có cảm giác bất lực, cả đời này hắn đã gặp đủ mọi loại vô sỉ nhưng vẫn chưa từng thấy kẻ nào như Chung Nhạc. Rõ ràng là đánh không lại mà vẫn còn mặt dày tới đánh, khiến hắn đánh không được mà bỏ đi cũng không được.
- Để ta bắt được ta sẽ rút gân lột da ngươi, luyện thịt mỡ ngươi thành dầu đốt đèn trời!
Chung Nhạc liên tục vung đao, đuổi sau Thanh Hà Đế mà chém tới, đúng là không kiêng dè gì. Thanh Hà Đế muốn đi cũng không đi được, thần đao của Chung Nhạc có uy lực có thể gây thương tích cho hắn, nếu lơ là phòng ngự, bị tiểu tử này chém trúng vài đao thì tuy không hại tới tính mạng nhưng cũng không dễ chịu gì, ít nhất cũng là bị thương nhẹ.
Tích tiểu thành đại, thương nhẹ sẽ thành thương nặng, nếu đường đường là một vị đế mà lại bị một Tạo Vật Chủ nhỏ nhoi đánh trọng thương thì sẽ khiến người ta cười vào mặt.
Vì thế hắn đành phải chống đỡ.
Tốc độ của Thanh Hà Đế bị hắn kéo chậm lại, hai tháng cũng không hết chặng đường của hơn chục ngày, vô cùng uất hận nhưng không đi mà cũng không đánh được, hơn nữa cứ chục ngày nửa tháng là Chung Nhạc lại mời sáu vị Phục Hy thần nhân tới bao vây hắn đánh một lúc rồi đi, không ở lại chút nào.
- Mấy Thái Cổ Thần Vương đó đang làm gì vậy?
Thanh Hà Đế tức tới gần thổ huyết, ngửa lên trời hét lớn:
- Một đám Phục Hy chạy ra ngoài, các ngươi đều mắt mù hết rồi hay sao? Tại sao không diệt trừ đám dư nghiệt đó đi?
Hai tháng này đối với hắn đúng là khổ sở, Chung Nhạc căn bản không đánh lại hắn, chỉ khi gọi sáu vị Phục Hy kia tới mới ngang ngửa được với hắn. Nhưng mấy Phục Hy đó rõ ràng rất trân trọng tính mạng, đánh không lại là bỏ chạy, chỉ Chung Nhạc mới bám lấy hắn không buông.
Mỗi khi hắn định hạ sát thủ thì Chung Nhạc lại quay người bỏ chạy, mà Thanh Hà Đế lại đuổi không kịp, điều này khiến Thanh Hà Đế có một thân tu vi vô biên mà không thi triển được.
Lại thêm hơn hai tháng qua đi, cuối cùng Thanh Hà Đế cũng trở về Thiên Đình, thấy bên ngoài Nam Thiên Môn, các quân Thiên Đình và đại quân của Mục Tiên Thiên đều đã tự đóng trận doanh, rõ ràng là trận chiến ác liệt kia đã kết thúc.
Thanh Hà Đế có phần khó hiểu, chiến tranh kết thúc nhanh vậy sao?
Hắn là Đế Cảnh, có thể dẫn thiên địa đại đạo tới trợ chiến, khi chiến đấu sẽ không mệt. Còn Thiên Đình và đại quân chủ lực của Tiên Thiên Cung đều là thần ma các cảnh giới, trải qua vài ngày chiến đấu là đều mệt mỏi, phân thân của Chung Nhạc và bọn Vân Quyển Thư đều thu binh, phái thần ma dọn dẹp chiến trường, thu nhặt thi thể các chiến sĩ chiến tử nơi sa trường.
Thật ra, khi Thanh Hà Đế và Chung Nhạc đánh tới trời long đất lở thì đại chiến giữa Tiên Thiên Cung và Thiên Đình đã trải qua ba trận, mỗi bên điều binh khiển tướng giết tới mức máu chảy thành sông thành biển, Nam Thiên Môn cũng bị nhuộm đỏ.
Còn trận chiến giữa Đế Hậu và Trường Sinh Đế, Trường Sinh Đế đánh không lại bị trọng thương, Ương Tôn Đế thì đánh trọng thương Kim Thiên Đế, tới chi viện, tế ngũ đại Thiên Đế thần binh của Trung Ương thị, cộng với đế binh của mình, buộc Đế Hậu phải rút lui, cứu được Trường Sinh Đế.
Khi Thanh Hà Đế tới, trânh chinh phạt thứ tư vẫn chưa bắt đầu, phòng tuyến của hai bên được xây cao chót vót, vô số thần ma đứng trên tường thành, phòng bị thâm nghiêm.
Đúng lúc này, hai bên địch ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi, Chung Nhạc đứng trên đầu mũi thuyền, đang tấn công Thanh Hà Đế, còn Thanh Hà Đế thì không dám dừng lại đấu với Chung Nhạc, có vẻ khá thảm hại, vừa chống đỡ vừa lui về hướng Thiên Đình.
Trên tường thành, tất cả thần ma đều trố mắt há hốc mồm nhìn Thanh Hà Đế vừa chiến vừa lui, còn Chung Nhạc thì cứ dồn tới, đúng là thần dũng bất phàm.
Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương tọa trấn trong đại quân Thiên Đình, cũng sững sờ nhìn cảnh tượng đó, ba người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Mau đi bẩm báo bệ hạ, Thanh Hà Đế bị Dịch Quân Vương truy sát, mong bệ hạ tới ứng cứu!
Vân Quyển Thư hét lớn.
Lập tức có thần tướng chạy thẳng tới Lăng Tiêu Bảo Điện, chuẩn bị bẩm báo Đế Hậu, mời Đế Hậu tới chi viện.
Thanh Hà Đế vừa ngượng vừa phẫn nộ, nhưng đúng lúc này, có tiếng đập lớn vang lên, không gian biến dạng, đại daonh của Thiên Đình và Tiên Thiên Cung cùng biến mất.
- Luân Hồi Ma Âm? Huyền Kỳ Nhị Tẩu?
Dù gì thực lực của Chung Nhạc hiện tại cũng rất cao, tốc độ của con thuyền cổ nghìn cánh còn nhanh hơn, ngay cả hắn muốn đuổi theo cũng không thể.
Không lâu sau, quả nhiên Chung Nhạc đuổi theo hắn:
- Thanh Hà, có giỏi thì đừng có chạy!
Thanh Hà Đế phẫn nộ, truy sát lại hắn thì Chung Nhạc rút lui, chạy mất tăm mất tích.
- Đường đường là đế mà bị một tên tiểu bối vô lại giữ chân, đúng là mất mặt.
Thanh Hà Đế gần như phát điên, quyết định mặc kệ Chung Nhạc, cứ về Thiên Đình.
Chung Nhạc lại đuổi theo, tìm đủ mọi cách sỉ nhục khiêu khích, Thanh Hà Đế coi như không nghe thấy, tiếp tục đi đường của mình. Họ còn cách Thiên Đình hơn chục ngày đường, trở về Thiên Đình thì Chung Nhạc đừng hòng thoát được.
Thanh Hà Đế hạ quyết tâm, chỉ cần trở về Thiên Đình, Chung Nhạc đánh không lại là chạy, vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội đó đồ sát cao thủ dưới trướng Mục Tiên Thiên, xem Chung Nhạc có còn chạy được không?
Hắn phải ép Chung Nhạc buộc phải tử chiến với hắn, chỉ có như vậy mới giết được Chung Nhạc!
Một đạo đao quang từ sau lưng hắn chém tới, Thanh Hà Đế vội vàng điều khiển dòng sông lớn chặn lại, quay lại nhìn thì thấy Chung Nhạc đứng trên mũi thuyền, vung đao chém liên tiếp về phía hắn.
- Được đằng chân lân đằng đầu!
Thanh Hà Đế tức giận đến run người, dừng lại giết tên tiểu tử này không được, mặc kệ hắn rời khỏi đây cũng không phải, nếu hắn dừng lại thì chắc chắn tên tiểu tử đó sẽ bỏ chạy mất hút, muốn đuổi cũng không đuổi được. Nếu hắn mặc kệ thì chắc chắn lại được đằng chân lân đằng đầu tiếp, không ngừng tấn công sau lưng!
- Ta…
Thanh Hà Đế có cảm giác bất lực, cả đời này hắn đã gặp đủ mọi loại vô sỉ nhưng vẫn chưa từng thấy kẻ nào như Chung Nhạc. Rõ ràng là đánh không lại mà vẫn còn mặt dày tới đánh, khiến hắn đánh không được mà bỏ đi cũng không được.
- Để ta bắt được ta sẽ rút gân lột da ngươi, luyện thịt mỡ ngươi thành dầu đốt đèn trời!
Chung Nhạc liên tục vung đao, đuổi sau Thanh Hà Đế mà chém tới, đúng là không kiêng dè gì. Thanh Hà Đế muốn đi cũng không đi được, thần đao của Chung Nhạc có uy lực có thể gây thương tích cho hắn, nếu lơ là phòng ngự, bị tiểu tử này chém trúng vài đao thì tuy không hại tới tính mạng nhưng cũng không dễ chịu gì, ít nhất cũng là bị thương nhẹ.
Tích tiểu thành đại, thương nhẹ sẽ thành thương nặng, nếu đường đường là một vị đế mà lại bị một Tạo Vật Chủ nhỏ nhoi đánh trọng thương thì sẽ khiến người ta cười vào mặt.
Vì thế hắn đành phải chống đỡ.
Tốc độ của Thanh Hà Đế bị hắn kéo chậm lại, hai tháng cũng không hết chặng đường của hơn chục ngày, vô cùng uất hận nhưng không đi mà cũng không đánh được, hơn nữa cứ chục ngày nửa tháng là Chung Nhạc lại mời sáu vị Phục Hy thần nhân tới bao vây hắn đánh một lúc rồi đi, không ở lại chút nào.
- Mấy Thái Cổ Thần Vương đó đang làm gì vậy?
Thanh Hà Đế tức tới gần thổ huyết, ngửa lên trời hét lớn:
- Một đám Phục Hy chạy ra ngoài, các ngươi đều mắt mù hết rồi hay sao? Tại sao không diệt trừ đám dư nghiệt đó đi?
Hai tháng này đối với hắn đúng là khổ sở, Chung Nhạc căn bản không đánh lại hắn, chỉ khi gọi sáu vị Phục Hy kia tới mới ngang ngửa được với hắn. Nhưng mấy Phục Hy đó rõ ràng rất trân trọng tính mạng, đánh không lại là bỏ chạy, chỉ Chung Nhạc mới bám lấy hắn không buông.
Mỗi khi hắn định hạ sát thủ thì Chung Nhạc lại quay người bỏ chạy, mà Thanh Hà Đế lại đuổi không kịp, điều này khiến Thanh Hà Đế có một thân tu vi vô biên mà không thi triển được.
Lại thêm hơn hai tháng qua đi, cuối cùng Thanh Hà Đế cũng trở về Thiên Đình, thấy bên ngoài Nam Thiên Môn, các quân Thiên Đình và đại quân của Mục Tiên Thiên đều đã tự đóng trận doanh, rõ ràng là trận chiến ác liệt kia đã kết thúc.
Thanh Hà Đế có phần khó hiểu, chiến tranh kết thúc nhanh vậy sao?
Hắn là Đế Cảnh, có thể dẫn thiên địa đại đạo tới trợ chiến, khi chiến đấu sẽ không mệt. Còn Thiên Đình và đại quân chủ lực của Tiên Thiên Cung đều là thần ma các cảnh giới, trải qua vài ngày chiến đấu là đều mệt mỏi, phân thân của Chung Nhạc và bọn Vân Quyển Thư đều thu binh, phái thần ma dọn dẹp chiến trường, thu nhặt thi thể các chiến sĩ chiến tử nơi sa trường.
Thật ra, khi Thanh Hà Đế và Chung Nhạc đánh tới trời long đất lở thì đại chiến giữa Tiên Thiên Cung và Thiên Đình đã trải qua ba trận, mỗi bên điều binh khiển tướng giết tới mức máu chảy thành sông thành biển, Nam Thiên Môn cũng bị nhuộm đỏ.
Còn trận chiến giữa Đế Hậu và Trường Sinh Đế, Trường Sinh Đế đánh không lại bị trọng thương, Ương Tôn Đế thì đánh trọng thương Kim Thiên Đế, tới chi viện, tế ngũ đại Thiên Đế thần binh của Trung Ương thị, cộng với đế binh của mình, buộc Đế Hậu phải rút lui, cứu được Trường Sinh Đế.
Khi Thanh Hà Đế tới, trânh chinh phạt thứ tư vẫn chưa bắt đầu, phòng tuyến của hai bên được xây cao chót vót, vô số thần ma đứng trên tường thành, phòng bị thâm nghiêm.
Đúng lúc này, hai bên địch ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi, Chung Nhạc đứng trên đầu mũi thuyền, đang tấn công Thanh Hà Đế, còn Thanh Hà Đế thì không dám dừng lại đấu với Chung Nhạc, có vẻ khá thảm hại, vừa chống đỡ vừa lui về hướng Thiên Đình.
Trên tường thành, tất cả thần ma đều trố mắt há hốc mồm nhìn Thanh Hà Đế vừa chiến vừa lui, còn Chung Nhạc thì cứ dồn tới, đúng là thần dũng bất phàm.
Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương tọa trấn trong đại quân Thiên Đình, cũng sững sờ nhìn cảnh tượng đó, ba người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Mau đi bẩm báo bệ hạ, Thanh Hà Đế bị Dịch Quân Vương truy sát, mong bệ hạ tới ứng cứu!
Vân Quyển Thư hét lớn.
Lập tức có thần tướng chạy thẳng tới Lăng Tiêu Bảo Điện, chuẩn bị bẩm báo Đế Hậu, mời Đế Hậu tới chi viện.
Thanh Hà Đế vừa ngượng vừa phẫn nộ, nhưng đúng lúc này, có tiếng đập lớn vang lên, không gian biến dạng, đại daonh của Thiên Đình và Tiên Thiên Cung cùng biến mất.
- Luân Hồi Ma Âm? Huyền Kỳ Nhị Tẩu?