Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao Bào Hy thị lại gọi là Bào Hy thị?

Chung Nhạc chợt hỏi Tân Hỏa. Tân Hỏa nói:

- Bào là trù, Hy là hy sinh! Ý của Bào Hy là tiến hành tế tự, tế bái Linh của tiên tổ! Bào Hy thị nói rằng, hắn ở trong năm tháng hỗn loạn đó, là kẻ đầu tiên không tế bái Tiên Thiên Thần Ma, mà là tế tự tổ tiên của chủng tộc chính mình. Hắn xem Tiên Thiên Thần Ma là tế phẩm, tiến hành tế tự liệt tổ liệt tông, cho nên gọi là Phục Hy. Chữ Hy trong Thần văn, trên là dê bò, là tế phẩm, phía dưới chính là đao qua, ý tứ chính là đánh ngã Tiên Thiên Thần, dùng làm tế phẩm hiến tế!

Trong Bình Loạn Đồ lại có một đạo quang mang nữa bắn ra. Hồn Đôn Vũ từ trong đi ra. Chung Nhạc quay đầu lại nhìn về phía bức Bình Loạn Đồ này. Hình ảnh trên Bình Loạn Đồ biến động, lại khôi phục tới hình thái ban đầu, toàn bộ hình ảnh đều được hồi phục.

Hồn Đôn Vũ lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nói:

- Nguy hiểm thật! Nếu không phải gặp được Linh của Bình Loạn Đồ, ta sẽ không thể còn sống đi ra! May mà Đồ linh còn nể tình mặt mũi Lão tổ nhà ta, đưa ta đi ra!

Chung Nhạc có chút kinh ngạc, tiếp tục tiến lên, trong lòng thầm nghĩ:



- Lẽ nào Vũ sư huynh và ta là tiến vào hai cái không gian hai chiều khác nhau? Không biết còn có mấy người còn sống đi ra bức Đế đồ này?

Đám người Cao Âm, Ma Nguyên Thuật tiến vào sớm hơn hắn một chút, có khả năng không ở trong cùng một cái không gian hai chiều. Bất quá, trong cái không gian hai chiều này của Chung Nhạc, toàn bộ cường giả trợ giúp Ma Đế Hắc Đế cũng đều đã bị diệt trừ, biến thành một bộ phận trong bức tranh, trở thành cái xác không hồn, không ngừng Luân Hồi trong bức tranh. Có thể sống sót đi ra Bình Loạn Đồ, sợ rằng cũng không nhiều lắm.

Phía trước, lại có một tấm bia đá nữa di động, đây đã là cửa thứ tư rồi. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ tiến lên phía trước, đã thấy đám người Ma Nguyên Thuật, Thần Thu Sơn vẫn còn sống, chỉ là lần này bọn họ tới đây cao thủ đông đảo, nhưng hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Mà đệ tử của Phượng Thiên Nguyên Quân thì còn lại hai người, Phượng Minh Sơn và Phượng Ngọc Lan. Những người khác cũng đều đã chết trong Bình Loạn Đồ. Phong Vô Kỵ vẫn còn sống, cái này thật ra là nằm ngoài dự liệu của Chung Nhạc.

Ngoại trừ bọn họ, Cao Âm Tà Quân cũng còn sống đi ra Bình Loạn Đồ. Bên cạnh chỉ còn lại một vị Tà Chủ, bốn người còn lại hẳn cũng đã mất mạng trong bức tranh. Độ Nha vẫn còn sống. Gã tiểu đạo đồng lớn tuổi của Hắc Đế cũng còn sống đi ra Bình Loạn Đồ. Dưới tấm bia đá còn có một đạo huyền quang không ngừng chấn động đang đứng trong bóng râm của tấm bia đá, không tụ hợp với mọi người, tựa hồ là đang đợi cửa thứ tư bắt đầu.

Bọn họ đều là đệ tử của những tồn tại gần cảnh giới Đạo Thần nhất trong thế gian đương đại. Không ngờ tiến vào Tổ Đình của Phục Hy thị, mới đi qua ba quan, một trăm người chỉ còn lại mười người bọn họ, khiến cho mỗi người đều có một loại dự cảm xấu.

Tấm bia đá đột nhiên chấn động, phù văn trên bia chiếu rọi xuống, phát ra một tầng quang mang nồng đậm, giống như có ức vạn khỏa thái dương bạo phát vậy.

Qua một lúc sau, quang mang dần dần thu liễm, tụ hợp lại cùng một chỗ. Lại qua một lúc sau, toàn bộ quang mang đều thu liễm hết lại. Chỉ thấy tại địa phương quang mang kia hội tụ đang dựng thẳng một tấm gương thật lớn, chắn ngang đường đi, hoàn toàn cắt đứt sinh lộ duy nhất này. Trung ương tấm gương này còn có một lỗ nhỏ, nhìn từ xa giống như một đồng tiền. Phía dưới lỗ nhỏ là một khe hở thẳng tắp, hẳn là thông đạo duy nhất.

Phong Vô Kỵ nghi hoặc hỏi:

- Đây là muốn để cho chúng ta đi tới sao? Đi tới điểm cuối, xuyên qua khe hở kia, sẽ có thể qua được cửa ải này?



Độ Nha đột nhiên thở dài một tiếng, nói:

- Mời các vị trở về đi! Đây là một mảnh Tiên Thiên Long Lân, là Long lân gỡ xuống trên người Đế của Phục Hy thị luyện thành, có được uy năng phân tích hết thảy. Cửa ải này, ta cũng không nắm chắc có thể đi qua!

Cao Âm mỉm cười, nói:

- Độ Nha Đế Quân, ta và ngươi đều là Đế Quân, cách Đế cảnh cũng không xa. Chỉ là một mảnh Long lân, có thể làm gì được chúng ta? Nói như ngươi vậy, chẳng phải là đã phá hư danh tiếng của Nguyên Nha Thần Vương ân sư ngươi rồi sao?

Độ Nha Đế Quân thoáng chần chờ một chút. Hắn nhận ra Tiên Thiên Long Lân, biết rõ sự lợi hại của Tiên Thiên Long Lân của Phục Hy thị và Lôi Trạch thị. Tiên Thiên Long Lân của hai Thần Tộc này được xưng là không gì không giải. Đặt mảnh Long lân tràn ngập Đế uy này ở cửa thứ tư, nói rõ uy lực của mảnh Long lân còn đáng sợ hơn cả Bình Loạn Đồ, Cửu Mệnh Hắc Oa Cô và Tạo Hóa Huyền Môn. Đây chính là nguyên nhân hắn chần chờ.

Bất quá, lần này hắn tới đây quả thật là phụng mệnh của Nguyên Nha Thần Vương. Nếu Nguyên Nha Thần Vương biết hắn chưa chiến đã lui, hậu quả có thể tưởng tượng. Hơn nữa, Cao Âm Tà Quân quả thật đã nói động hắn. Hắn là đệ tử của một trong những tồn tại cường đại nhất thế gian đương đại, từ chỗ của Nguyên Nha Thần Vương đã học được những tuyệt học mà Thần Ma bên ngoài không thể tưởng tượng, thực lực vượt xa cùng thế hệ. Một mảnh Tiên Thiên Long Lân, cho dù là Tiên Thiên Long Lân của tồn tại Đế cấp, thật sự có thể gây tổn thương cho hắn sao?

Lúc này, Phong Vô Kỵ đột nhiên nói:

- Mảnh Tiên Thiên Long Lân này vẫn còn lưu lại một đường sinh cơ! Các vị, các ngươi nhìn khe hở trên Tiên Thiên Long Lân kia, đó chính là sinh lộ!

Ma Nguyên Thuật cười lạnh một tiếng, nói:



- Cái này còn cần ngươi nói ai? Ai cũng có thể nhìn thấy khe hở này!

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Nhưng Nguyên Thuật huynh có biết, chính vì trên Tiên Thiên Long Lân xuất hiện khe hở, cho nên đã khiến cho năng lực không gì không giải, không đạo không giải của của Tiên Thiên Long Lân đã xuất hiện một tia sơ sót? Thời điểm Long lân chiếu rọi, khe hở này sẽ không thể chiếu rọi được chúng ta, cho nên tia sơ sót này chính là vị trí sinh cơ!

Trong mắt hắn lóe lên quang mang trí tuệ, nói:

- Nói cách khác, nếu mảnh Tiên Thiên Long Lân này tiến hành công kích chúng ta, ánh sáng nó bắn ra, công kích nó chiếu rọi ra, thủy chung cũng có một tia sơ hở! Tia sơ hở này, chính là hy vọng để chúng ta đi tới!

Đám người nhất thời trầm mặc. Một lúc sau, Phượng Ngọc Lan mở miệng tán thưởng:

- Vô Kỵ tiên sinh không hỗ là có xưng hào tiên sinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK