- Hai vị sư huynh, sao các ngươi lại mang theo Thập Đại Hung Binh? Thập Đại Hung Binh này cực kỳ nguy hiểm, đã ăn tươi không ít chủ nhân rồi. Các ngươi…
Tả Tương Sinh nói:
- Thập Đại Hung Binh uẩn sinh ra linh tính, cực kỳ kiêu ngạo, bởi vậy không thể bại, bại liền phệ chủ. Chỉ cần không bại, Thập Đại Hung Binh cũng sẽ không phệ chủ!
Chung Nhạc nhất thời bừng tỉnh. Huyết Diêu Kiếm ăn tươi Lôi Hồng, chính là sau khi Lôi Hồng chiến bại.
- Hai vị sư huynh, thế cục Kiếm Môn hiện tại như thế nào rồi?
- Chúng ta cũng không biết!
Điền Duyên Tông lắc đầu, nói:
- Chúng ta cũng đã rất lâu rồi chưa trở lại Kiếm Môn! Các ngươi có chỗ không biết, thật ra chúng ta cũng không phải là từ trong Kiếm Môn chạy tới cứu viện các ngươi. Sau khi đôi tiểu uyên ương các ngươi rời khỏi Kiếm Môn không bao lâu, chúng ta cũng đã rời khỏi Kiếm Môn. Hai người các ngươi nam nữ phối hợp, vui vẻ biết bao, mà ta cũng chỉ có khúc gỗ Tả sư huynh này bồi tiếp, buồn chán muốn chết!
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Sau khi các ngươi rời khỏi Kiếm Môn không bao lâu, Kiếm Môn đã phát sinh một chuyện đại sự. Kiếm Tâm Điện tại Kiếm Cốc bị mất trộm! Thập Đại Hung Binh cung phụng trong Kiếm Tâm Điện, vậy mà hết thảy không cánh mà bay, bị người ta đánh cắp!
Chung Nhạc nhất thời cả kinh, Khâu Cấm Nhi cũng bị dọa giật mình, thất thanh nói:
- Thập Đại Hung Binh bị trộm? Là kẻ nào to gan như vậy? Không ngờ lại dám đánh cắp mười kiện trọng bảo này? Hai vị sư huynh, các ngươi xuất sơn chính là truy xét việc này sao? Chẳng lẽ, các ngươi đã đoạt lại được hai kiện Hung binh?
Điền Duyên Tông và Tả Tương Sinh liếc nhìn nhau một cái. Trên mặt Tả Tương Sinh bất giác cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Sư đệ sư muội có chỗ không biết, hai người chúng ta hiện tại đang bị Kiếm Môn truy nã…
Điền Duyên Tông thì càng thêm đắc ý, cười hắc hắc nói:
- Hai người chúng ta được Lão gia tử bày mưu đặt kế, thần không biết quỷ không hay đánh cắp Thập Đại Hung Binh. Hiện tại chúng ta đang bị Trưởng Lão Hội Kiếm Môn truy sát, truy đuổi chúng ta không biết bao nhiêu vạn dặm. Các ngươi nhìn xem!
Năm luân sau đầu hắn chấn động, mở ra. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trong mỗi một cái Bí cảnh đều có một kiện Hung binh sừng sững trong đó, lan tỏa hung uy khủng bố.
- Trong tay Tả sư huynh cũng có năm kiện Hung binh!
Điền Duyên Tông dương dương đắc ý, mỉm cười nói:
- Lão gia tử để cho chúng ta mang theo mười kiện Hung binh này, tránh cho bọn chúng rơi vào tay kẻ bại hoại. Bất quá, chúng ta chân trước mới vừa đi, chân sau đã bị truy nã. Thời điểm chúng ta ở bên ngoài hoảng sợ không chịu nổi một ngày, Lão gia tử lại liên lạc với chúng ta, thông báo chúng ta chạy tới cứu các ngươi!
Chung Nhạc nhất thời dở khóc dở cười. Bị Trưởng Lão Hội Kiếm Môn vạn dặm truy sát, không ngờ Điền Duyên Tông còn dương dương đắc ý như vậy, tâm tính thật sự cổ quái. Ngay cả Tả Tương Sinh cũng có chút tự đắc, bởi vì chính mình trong khoảng thời gian này không bị Trưởng Lão Hội bắt giữ mà kiêu ngạo.
- Lão đầu tử để cho hai vị sư huynh đánh cắp Thập Đại Hung Binh, nhất định là lo lắng Thập Đại Hung Binh rơi vào tay kẻ phản bội. Tới thời điểm cuối năm, bọn họ lại mang Thập Đại Hung Binh trở về. Chỉ cần chưởng khống Thập Đại Hung Binh trong tay, sẽ có thể nhất cử bình ổn phản loạn!
Chung Nhạc nhịn không được cảm khái:
- Gừng đúng là càng già sẽ càng cay a!
- Sư đệ sư muội, chúng ta cũng không thể cùng nhau chạy trối chết được. Phía sau hai người chúng ta còn có Trưởng lão Kiếm Môn đuổi theo a!
Điền Duyên Tông cười nói:
- Hai huynh đệ chúng ta còn muốn dẫn theo mấy vị Trưởng lão này đi Tây Hoang lịch lãm một chút. Tả sư huynh muốn đi Thần Nha Tộc gặp tiểu tình nhân Thánh Nữ Thần Nha Tộc của hắn một lần. Bốn người chúng ta hiện tại từ biệt, quãng đường còn lại, các ngươi chỉ có thể tự mình đi rồi! Cáo từ!
Hai người Tả, Điền đang muốn rời đi, Chung Nhạc chợt vội vàng nói:
- Chậm đã! Hai vị sư huynh, còn xin lưu lại Kiếm kén!
Điền Duyên Tông có chút kinh ngạc, không biết vì sao Chung Nhạc lại muốn lưu lại Kiếm kén. Hắn suy tư trong chốc lát, mỉm cười nói:
- Cũng được! Đưa Kiếm kén cho các ngươi, các ngươi ít nhiều cũng có chút sức tự vệ. Bất quá Kiếm kén không thể xuất hiện trước mặt đám người của Kiếm Môn a! Bằng không, hai người các ngươi cũng sẽ rơi vào cái tội danh đồng đảng Tả Điền này!
Kiếm kén đang ở trong Bí cảnh Nguyên thần của Tả Tương Sinh, được hắn lấy ra, giao cho Chung Nhạc. Chung Nhạc thở phào một tiếng, đặt sáu mươi ba khỏa Kiếm kén vào Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, nói:
- Ta ngược lại cũng không phải cầu Kiếm kén cho chính mình, mà có một người khác cần tới nó!
Tả Tương Sinh nhất thời tỉnh ngộ, gật đầu nói:
- Không sai! Hắn quả thật cần tới Kiếm kén! Điền sư huynh, chúng ta đi!
Hai người cùng nhau rời đi. Không bao lâu sau, đột nhiên chợt thấy không trung bị một cỗ khí tức kinh khủng ép tới mức không ngừng chấn động. Chỉ thấy mấy vị Trưởng lão áo bào trắng của Kiếm Môn khí thế hung hăng từ trên thiên không bay qua.
- Kiếm Môn đoán chừng đã vô cùng loạn rồi! Sư muội, chúng ta đi thôi!
Tả Tương Sinh nói:
- Thập Đại Hung Binh uẩn sinh ra linh tính, cực kỳ kiêu ngạo, bởi vậy không thể bại, bại liền phệ chủ. Chỉ cần không bại, Thập Đại Hung Binh cũng sẽ không phệ chủ!
Chung Nhạc nhất thời bừng tỉnh. Huyết Diêu Kiếm ăn tươi Lôi Hồng, chính là sau khi Lôi Hồng chiến bại.
- Hai vị sư huynh, thế cục Kiếm Môn hiện tại như thế nào rồi?
- Chúng ta cũng không biết!
Điền Duyên Tông lắc đầu, nói:
- Chúng ta cũng đã rất lâu rồi chưa trở lại Kiếm Môn! Các ngươi có chỗ không biết, thật ra chúng ta cũng không phải là từ trong Kiếm Môn chạy tới cứu viện các ngươi. Sau khi đôi tiểu uyên ương các ngươi rời khỏi Kiếm Môn không bao lâu, chúng ta cũng đã rời khỏi Kiếm Môn. Hai người các ngươi nam nữ phối hợp, vui vẻ biết bao, mà ta cũng chỉ có khúc gỗ Tả sư huynh này bồi tiếp, buồn chán muốn chết!
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Sau khi các ngươi rời khỏi Kiếm Môn không bao lâu, Kiếm Môn đã phát sinh một chuyện đại sự. Kiếm Tâm Điện tại Kiếm Cốc bị mất trộm! Thập Đại Hung Binh cung phụng trong Kiếm Tâm Điện, vậy mà hết thảy không cánh mà bay, bị người ta đánh cắp!
Chung Nhạc nhất thời cả kinh, Khâu Cấm Nhi cũng bị dọa giật mình, thất thanh nói:
- Thập Đại Hung Binh bị trộm? Là kẻ nào to gan như vậy? Không ngờ lại dám đánh cắp mười kiện trọng bảo này? Hai vị sư huynh, các ngươi xuất sơn chính là truy xét việc này sao? Chẳng lẽ, các ngươi đã đoạt lại được hai kiện Hung binh?
Điền Duyên Tông và Tả Tương Sinh liếc nhìn nhau một cái. Trên mặt Tả Tương Sinh bất giác cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Sư đệ sư muội có chỗ không biết, hai người chúng ta hiện tại đang bị Kiếm Môn truy nã…
Điền Duyên Tông thì càng thêm đắc ý, cười hắc hắc nói:
- Hai người chúng ta được Lão gia tử bày mưu đặt kế, thần không biết quỷ không hay đánh cắp Thập Đại Hung Binh. Hiện tại chúng ta đang bị Trưởng Lão Hội Kiếm Môn truy sát, truy đuổi chúng ta không biết bao nhiêu vạn dặm. Các ngươi nhìn xem!
Năm luân sau đầu hắn chấn động, mở ra. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trong mỗi một cái Bí cảnh đều có một kiện Hung binh sừng sững trong đó, lan tỏa hung uy khủng bố.
- Trong tay Tả sư huynh cũng có năm kiện Hung binh!
Điền Duyên Tông dương dương đắc ý, mỉm cười nói:
- Lão gia tử để cho chúng ta mang theo mười kiện Hung binh này, tránh cho bọn chúng rơi vào tay kẻ bại hoại. Bất quá, chúng ta chân trước mới vừa đi, chân sau đã bị truy nã. Thời điểm chúng ta ở bên ngoài hoảng sợ không chịu nổi một ngày, Lão gia tử lại liên lạc với chúng ta, thông báo chúng ta chạy tới cứu các ngươi!
Chung Nhạc nhất thời dở khóc dở cười. Bị Trưởng Lão Hội Kiếm Môn vạn dặm truy sát, không ngờ Điền Duyên Tông còn dương dương đắc ý như vậy, tâm tính thật sự cổ quái. Ngay cả Tả Tương Sinh cũng có chút tự đắc, bởi vì chính mình trong khoảng thời gian này không bị Trưởng Lão Hội bắt giữ mà kiêu ngạo.
- Lão đầu tử để cho hai vị sư huynh đánh cắp Thập Đại Hung Binh, nhất định là lo lắng Thập Đại Hung Binh rơi vào tay kẻ phản bội. Tới thời điểm cuối năm, bọn họ lại mang Thập Đại Hung Binh trở về. Chỉ cần chưởng khống Thập Đại Hung Binh trong tay, sẽ có thể nhất cử bình ổn phản loạn!
Chung Nhạc nhịn không được cảm khái:
- Gừng đúng là càng già sẽ càng cay a!
- Sư đệ sư muội, chúng ta cũng không thể cùng nhau chạy trối chết được. Phía sau hai người chúng ta còn có Trưởng lão Kiếm Môn đuổi theo a!
Điền Duyên Tông cười nói:
- Hai huynh đệ chúng ta còn muốn dẫn theo mấy vị Trưởng lão này đi Tây Hoang lịch lãm một chút. Tả sư huynh muốn đi Thần Nha Tộc gặp tiểu tình nhân Thánh Nữ Thần Nha Tộc của hắn một lần. Bốn người chúng ta hiện tại từ biệt, quãng đường còn lại, các ngươi chỉ có thể tự mình đi rồi! Cáo từ!
Hai người Tả, Điền đang muốn rời đi, Chung Nhạc chợt vội vàng nói:
- Chậm đã! Hai vị sư huynh, còn xin lưu lại Kiếm kén!
Điền Duyên Tông có chút kinh ngạc, không biết vì sao Chung Nhạc lại muốn lưu lại Kiếm kén. Hắn suy tư trong chốc lát, mỉm cười nói:
- Cũng được! Đưa Kiếm kén cho các ngươi, các ngươi ít nhiều cũng có chút sức tự vệ. Bất quá Kiếm kén không thể xuất hiện trước mặt đám người của Kiếm Môn a! Bằng không, hai người các ngươi cũng sẽ rơi vào cái tội danh đồng đảng Tả Điền này!
Kiếm kén đang ở trong Bí cảnh Nguyên thần của Tả Tương Sinh, được hắn lấy ra, giao cho Chung Nhạc. Chung Nhạc thở phào một tiếng, đặt sáu mươi ba khỏa Kiếm kén vào Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, nói:
- Ta ngược lại cũng không phải cầu Kiếm kén cho chính mình, mà có một người khác cần tới nó!
Tả Tương Sinh nhất thời tỉnh ngộ, gật đầu nói:
- Không sai! Hắn quả thật cần tới Kiếm kén! Điền sư huynh, chúng ta đi!
Hai người cùng nhau rời đi. Không bao lâu sau, đột nhiên chợt thấy không trung bị một cỗ khí tức kinh khủng ép tới mức không ngừng chấn động. Chỉ thấy mấy vị Trưởng lão áo bào trắng của Kiếm Môn khí thế hung hăng từ trên thiên không bay qua.
- Kiếm Môn đoán chừng đã vô cùng loạn rồi! Sư muội, chúng ta đi thôi!