Âm Phiền Huyên bỏ xa mấy người Phong Vô Kỵ, lao vun vút trong không trung, đột nhiên nàng gặp phải vô số không gian và thời gian đồ đằng văn, nàng định tạo truyền tống trận pháp để truyền tống đi.
Đây là lần đầu nàng dùng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh nên vẫn chưa thuần thục, lần đầu chỉ truyền tống được vài dặm, còn suýt nữa thì bị đập vào tinh cầu đang phình to.
Lần thứ hai nàng dùng nhẹ nhàng hơn nhiều, khoảng cách truyền tống dài hơn, sau đó Âm Phiền Huyên liên tục truyền tống, giống như tia sáng không ngừng lóe lên, tốc độ không hề thua kém Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh của Chung Nhạc hay Phong Thanh Vũ.
Điểm cường đại của thiên sinh Thánh Linh Thể được thể hiện rõ ràng!
Bất cứ thần thông nào rơi vào tay nàng dường như đều có thể tự nhiên thi triển, bạo phát được tối đa uy lực.
Đương nhiên, nếu Âm Phiền Huyên không cùng Chung Nhạc khổ tu tham ngộ nhiều năm trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì chắc cũng không thể tham ngộ được thấu triệt môn công pháp này.
Không lâu sau, Âm Phiền Huyên truyền tống tới đám tinh vân có Chung Nhạc. Tinh vân lúc này đã rất lớn, nàng nhìn quanh thì thấy dấu vết chiến đấu của Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ để lại, tìm theo dấu thì thấy được Chung Nhạc bay ra từ một vầng mặt trời.
- Thắng rồi?
Âm Phiền Huyên khựng người, nhìn quanh thì thấy Chung Nhạc bay ra, còn không thấy Phong Thanh Vũ đâu. Chung Nhạc thấy nàng, đột nhiên người loạng choạng, Âm Phiền Huyên vội tới dìu thì thấy hắn bị thương khá nặng.
Chung Nhạc cười:
- Không có gì đáng ngại, chỉ là dùng lực quá mạnh, bị thương tới nguyên thần và nhục thân.
Đúng là hắn dùng lực quá mạnh, lão tộc trưởng Phong thị Phong Thường Dương vì thiếu Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh, không thể dùng Lục Đại Luân Hồi hoàn thiện Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, môn công pháp này truyền thụ cho hắn, hắn mất ba nghìn năm trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tham ngộ và hoàn thiện nó nhưng dù vậy cũng không thể hoàn hảo không tì vết.
Vừa rồi hắn miễn cưỡng dùng môn công pháp này đấu với Phong Thanh Vũ, tạo nên Thời Không Đại Lục Đại Luân Hồi, đúng là có phần miễn cưỡng, cần thôn phệ năng lượng của mặt trời mới làm được.
Nếu muốn làm được Đại Lục Đại Luân Hồi nối liền thượng cổ và tương lai như Phong Thường Dương vẫn mong muốn, thậm chí kéo kẻ tà ác trốn trong thời không vào Lục Đại Luân Hồi, thì càng khó khăn hơn!
Với Chung Nhạc thì đây gần như là việc không thể!
Âm Phiền Huyên kiểm tra thương thế cho hắn, nàng nhíu mày, thương thế của Chung Nhạc có phần nghiêm trọng. Năng lượng mặt trời phá hoại nhục thân và nguyên thần của hắn. Nhục thân đã đành, hồi phục như cũ không khó, quan trọng là vết thương do bỏng của nguyên thần có phần phiền phức, có lẽ không thể hồi phục trong thời gian ngắn được.
- Ta đưa ngươi về Thiên Hà chi châu.
Âm Phiền Huyên tâm niệm khẽ động, Chung Nhạc bay lên, chui vào quầng sáng sau đầu nàng. Nàng thi triển Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh đưa Chung Nhạc đi, giống như một điểm sáng không ngừng di chuyển, giây tiếp theo đã xa tới vài trăm vạn dặm.
Dùng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh tiêu hao rất nhiều pháp lực và tinh thần, không lâu sau cuối cùng Âm Phiền Huyên cũng bay ra khỏi nơi hiểm ác của Thiên Hà và dừng lại. Nàng đáp xuống nghỉ tại một viên tinh sa vừa bay ra khỏi Thiên Hà. Hạt tinh sa đó vù một tiếng biến thành một quả tinh cầu.
Chung Nhạc kinh ngạc:
- Tinh sa trong Thiên Hà nhiều vô kể, những tinh cầu này bay tới đâu?
- Ta nghe các tiền bối nói, sao trong Thiên Hà đều hướng về vũ trụ cổ xưa, nhưng cuối cùng vẫn là rơi trở lại Thiên Hà để luân hồi.
Âm Phiền Huyên điều tức, nhìn những ngôi sao bay xa, nói:
- Ta còn nghe nói thời đại Địa Kỷ có Thiên Đế định chặn các ngôi sao trong Thiên Hà lại, tái tạo một vũ trụ, nghe nói không thành công. Vũ trụ mà họ tái tạo trở thành phế tích, nghe nói ở sâu trong Tử Vi Tinh Vực, nhưng ta chưa từng tới đó.
Chung Nhạc nheo mắt nhìn về phía xa, thấy những ngôi sao bay xa kia bay vào bầu trời Tử Vi Tinh Vực như bức vẽ, càng ngày càng xa, cuối cùng dung hòa làm một với tinh hệ trên bầu trời.
Dòng Thiên Hà này nuốt nhả các vì sao, giúp Tử Vi Tinh Vực và vũ trụ cổ xưa nhả cũ nạp mới, tạo thành một hệ thống luân hồi.
- Tái tạo vũ trụ? Những cường giả thời cổ đại đúng là khí phách lớn, đó mới là Thiên Đế, có ý chí vĩ đại, còn Thiên Đế bây giờ chỉ là “Thiên Tử”. Thiên Tử là con của trời, rụt rụt rè rè, đứng ở vị trí Thiên Đế như không, không có chí hướng của Thiên Đế.
Trong Tử Vi Tinh Vực chứa đựng vô số bí mật, hắn nhìn thấy chỉ là một góc của ngọn núi băng trôi.
Âm Phiền Huyên điều tức xong, tu vi hồi phục trạng thái đỉnh phong, cười nói:
- Có lẽ còn phải nghỉ ngơi trên đường vài lần nữa mới về được Thiên Hà chi châu.
Nàng vừa nói dứt lời, bỗng có tiếng gầm phẫn nộ vọng lại, không gian chấn động, một quả tinh cầu phá vỡ không gian bay tới. Tinh cầu thủng lỗ chỗ, trên đó là hai cự nhân cao lớn.
Chỉ là, hai cự nhân này người cũng rách rưới, thảm không nỡ nhìn, họ vừa thoát ra khỏi một vòng xoáy trong Thiên Hà, miệng vẫn còn vết máu.
Trên vai của một cự nhân là Phong Vô Kỵ, khóe miệng không ngừng rỉ máu, trên người đầy vết thương đang ứa máu.
- Chúng cũng sống mà thoát ra được?
Âm Phiền Huyên ngạc nhiên, tán thưởng:
- Đúng là giỏi thật, không hổ là Thần Hoàng, thoát được nơi hiểm ác như vậy.
Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt đầy hung quang, gầm lên phẫn nộ.
Đột nhiên, hai vị Khoa Phụ Thần Hoàng bay lên cao, vung chân đá mạnh quả tinh cầu này về phía Âm Phiền Huyên.
Hai cự nhân Khoa Phụ tộc gầm thét liên hồi vô cùng phẫn nộ, chân đá tinh vân, tinh vân chấn động, những hạt tinh sa bị họ đá bay về phía Âm Phiền Huyên!
Đây là lần đầu nàng dùng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh nên vẫn chưa thuần thục, lần đầu chỉ truyền tống được vài dặm, còn suýt nữa thì bị đập vào tinh cầu đang phình to.
Lần thứ hai nàng dùng nhẹ nhàng hơn nhiều, khoảng cách truyền tống dài hơn, sau đó Âm Phiền Huyên liên tục truyền tống, giống như tia sáng không ngừng lóe lên, tốc độ không hề thua kém Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh của Chung Nhạc hay Phong Thanh Vũ.
Điểm cường đại của thiên sinh Thánh Linh Thể được thể hiện rõ ràng!
Bất cứ thần thông nào rơi vào tay nàng dường như đều có thể tự nhiên thi triển, bạo phát được tối đa uy lực.
Đương nhiên, nếu Âm Phiền Huyên không cùng Chung Nhạc khổ tu tham ngộ nhiều năm trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì chắc cũng không thể tham ngộ được thấu triệt môn công pháp này.
Không lâu sau, Âm Phiền Huyên truyền tống tới đám tinh vân có Chung Nhạc. Tinh vân lúc này đã rất lớn, nàng nhìn quanh thì thấy dấu vết chiến đấu của Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ để lại, tìm theo dấu thì thấy được Chung Nhạc bay ra từ một vầng mặt trời.
- Thắng rồi?
Âm Phiền Huyên khựng người, nhìn quanh thì thấy Chung Nhạc bay ra, còn không thấy Phong Thanh Vũ đâu. Chung Nhạc thấy nàng, đột nhiên người loạng choạng, Âm Phiền Huyên vội tới dìu thì thấy hắn bị thương khá nặng.
Chung Nhạc cười:
- Không có gì đáng ngại, chỉ là dùng lực quá mạnh, bị thương tới nguyên thần và nhục thân.
Đúng là hắn dùng lực quá mạnh, lão tộc trưởng Phong thị Phong Thường Dương vì thiếu Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh, không thể dùng Lục Đại Luân Hồi hoàn thiện Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, môn công pháp này truyền thụ cho hắn, hắn mất ba nghìn năm trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tham ngộ và hoàn thiện nó nhưng dù vậy cũng không thể hoàn hảo không tì vết.
Vừa rồi hắn miễn cưỡng dùng môn công pháp này đấu với Phong Thanh Vũ, tạo nên Thời Không Đại Lục Đại Luân Hồi, đúng là có phần miễn cưỡng, cần thôn phệ năng lượng của mặt trời mới làm được.
Nếu muốn làm được Đại Lục Đại Luân Hồi nối liền thượng cổ và tương lai như Phong Thường Dương vẫn mong muốn, thậm chí kéo kẻ tà ác trốn trong thời không vào Lục Đại Luân Hồi, thì càng khó khăn hơn!
Với Chung Nhạc thì đây gần như là việc không thể!
Âm Phiền Huyên kiểm tra thương thế cho hắn, nàng nhíu mày, thương thế của Chung Nhạc có phần nghiêm trọng. Năng lượng mặt trời phá hoại nhục thân và nguyên thần của hắn. Nhục thân đã đành, hồi phục như cũ không khó, quan trọng là vết thương do bỏng của nguyên thần có phần phiền phức, có lẽ không thể hồi phục trong thời gian ngắn được.
- Ta đưa ngươi về Thiên Hà chi châu.
Âm Phiền Huyên tâm niệm khẽ động, Chung Nhạc bay lên, chui vào quầng sáng sau đầu nàng. Nàng thi triển Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh đưa Chung Nhạc đi, giống như một điểm sáng không ngừng di chuyển, giây tiếp theo đã xa tới vài trăm vạn dặm.
Dùng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh tiêu hao rất nhiều pháp lực và tinh thần, không lâu sau cuối cùng Âm Phiền Huyên cũng bay ra khỏi nơi hiểm ác của Thiên Hà và dừng lại. Nàng đáp xuống nghỉ tại một viên tinh sa vừa bay ra khỏi Thiên Hà. Hạt tinh sa đó vù một tiếng biến thành một quả tinh cầu.
Chung Nhạc kinh ngạc:
- Tinh sa trong Thiên Hà nhiều vô kể, những tinh cầu này bay tới đâu?
- Ta nghe các tiền bối nói, sao trong Thiên Hà đều hướng về vũ trụ cổ xưa, nhưng cuối cùng vẫn là rơi trở lại Thiên Hà để luân hồi.
Âm Phiền Huyên điều tức, nhìn những ngôi sao bay xa, nói:
- Ta còn nghe nói thời đại Địa Kỷ có Thiên Đế định chặn các ngôi sao trong Thiên Hà lại, tái tạo một vũ trụ, nghe nói không thành công. Vũ trụ mà họ tái tạo trở thành phế tích, nghe nói ở sâu trong Tử Vi Tinh Vực, nhưng ta chưa từng tới đó.
Chung Nhạc nheo mắt nhìn về phía xa, thấy những ngôi sao bay xa kia bay vào bầu trời Tử Vi Tinh Vực như bức vẽ, càng ngày càng xa, cuối cùng dung hòa làm một với tinh hệ trên bầu trời.
Dòng Thiên Hà này nuốt nhả các vì sao, giúp Tử Vi Tinh Vực và vũ trụ cổ xưa nhả cũ nạp mới, tạo thành một hệ thống luân hồi.
- Tái tạo vũ trụ? Những cường giả thời cổ đại đúng là khí phách lớn, đó mới là Thiên Đế, có ý chí vĩ đại, còn Thiên Đế bây giờ chỉ là “Thiên Tử”. Thiên Tử là con của trời, rụt rụt rè rè, đứng ở vị trí Thiên Đế như không, không có chí hướng của Thiên Đế.
Trong Tử Vi Tinh Vực chứa đựng vô số bí mật, hắn nhìn thấy chỉ là một góc của ngọn núi băng trôi.
Âm Phiền Huyên điều tức xong, tu vi hồi phục trạng thái đỉnh phong, cười nói:
- Có lẽ còn phải nghỉ ngơi trên đường vài lần nữa mới về được Thiên Hà chi châu.
Nàng vừa nói dứt lời, bỗng có tiếng gầm phẫn nộ vọng lại, không gian chấn động, một quả tinh cầu phá vỡ không gian bay tới. Tinh cầu thủng lỗ chỗ, trên đó là hai cự nhân cao lớn.
Chỉ là, hai cự nhân này người cũng rách rưới, thảm không nỡ nhìn, họ vừa thoát ra khỏi một vòng xoáy trong Thiên Hà, miệng vẫn còn vết máu.
Trên vai của một cự nhân là Phong Vô Kỵ, khóe miệng không ngừng rỉ máu, trên người đầy vết thương đang ứa máu.
- Chúng cũng sống mà thoát ra được?
Âm Phiền Huyên ngạc nhiên, tán thưởng:
- Đúng là giỏi thật, không hổ là Thần Hoàng, thoát được nơi hiểm ác như vậy.
Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt đầy hung quang, gầm lên phẫn nộ.
Đột nhiên, hai vị Khoa Phụ Thần Hoàng bay lên cao, vung chân đá mạnh quả tinh cầu này về phía Âm Phiền Huyên.
Hai cự nhân Khoa Phụ tộc gầm thét liên hồi vô cùng phẫn nộ, chân đá tinh vân, tinh vân chấn động, những hạt tinh sa bị họ đá bay về phía Âm Phiền Huyên!