Hắn không đọc lôi âm nữa, thiên lôi trên không trung lập tức biến mất, tiếng nói từ nơi xa kia cũng dần lặng xuống, dị tượng biến mất. Chung Nhạc bước vào tinh môn, xuất hiện trên thành lầu của Chu Tước Môn, xuống khỏi thành, mở cửa thì thấy một vị nam tử mặc áo đỏ bao trùm cả đầu, đi từ tinh hà tới.
Tinh hà chấn động hung mãnh, các Tạo Vật Chủ bình thường cũng không muốn bước chân vào, còn nam tử áo đỏ này lại đi trên tinh hà như đi dưới mặt đất.
Trước cổng thành, Chung Nhạc cúi người:
- Bá phụ…
Nam tử đó giơ tay lên ra ý hắn không cần đa lễ, từ tốn nói:
- Nạp Ma Tát Khả Đa Phật La Di Đa…
Hắn vừa lên tiếng, dị tượng lại xuất hiện, nhưng động tĩnh lần này nhỏ hơn nhiều, không kinh thiên động địa như lần trước.
Chung Nhạc trố mắt, giống như nhìn thiên thư, ngượng ngùng nói:
- Sư thúc, ta chỉ biết hơn ba trăm Tiên Thiên Thần Ngữ, e là không thể dùng đạo âm để nói chuyện.
Nam tử kia hắng giọng một tiếng, không nói Tiên Thiên Thần Ngữ nữa mà đổi thành loại thần ngữ bình thường mà Đại Toại tạo nên:
- Phục Hy thị không cần đa lễ. Ta cũng không biết nhiều đạo ngữ, vừa rồi nghe ngươi dùng đạo ngữ nói nên mới đáp lại. Nếu ngươi đáp lại thành thục thì ta cũng không thể làm gì, mà chỉ biết trố mắt nghe thôi.
Chung Nhạc chớp mắt, nam tử đó cũng chớp mắt, hai người bật cười ha ha, tuy lần đầu tiên gặp mặt nhưng cảm giác rất thân thiết.
- Ngươi không phải lo, họ nhìn thấy ta nhưng không thể nghe chúng ta nói chuyện. Ta nghe Bệ Ngạn nói, Phục Hy phát hiện ra vật tiền sử, long cốt của Tiên Thiên thần long, là Tiên Thiên Đạo Cốt, vì thế liền vội tới đây. Thân phận ta nhạy cảm, không thể gặp Phục Hy với diện mạo thật, mong Phục Hy thông cảm.
Nam tử đó nói:
- Tuy ta địa vị bất phàm, nhưng cũng không muốn liên quan tới ngươi quá nhiều. Nếu không phải vì lai lịch của Đạo Cốt quá lớn thì ta cũng không định tới đây. Ngươi chắc chắn Đạo Cốt đó là xương cốt của Tiên Thiên thần long chứ?
Chung Nhạc nói:
- Đúng là long cốt, cũng là Đạo Cốt, nhưng là vật tiền sử, ta không nhìn ra được lai lịch, nên mời bá phụ tới. Nói thật hổ thẹn, ta còn chưa biết danh húy của bá phụ.
Bên dưới chiếc áo là gương mặt thần long, đầu rồng thân người, long trảo cũng thu gọn trong ống tay áo, hắn cười:
- Ta tới từ Lôi Trạch thị, họ “Trác, tên chỉ một chữ Long, sống ở Đế Tinh Hàn Sơn, có chín con, Bệ và Ngạn là lão tứ, Toan Nghê là lão ngũ, chắc các ngươi đã gặp rồi.
Chung Nhạc cười:
- Mời bá phụ!
- Đừng gọi ta là bá phụ. Phục Hy các ngươi chỉ còn mình ngươi là nam đinh, ngươi chính là tộc trưởng Phục Hy thị, không được tự hạ thấp thân phận. Ta và ngươi xưng hô cùng vai vế. Trong trời đất này, luận thân phận tôn quý, ngoài thủy tổ các tộc và Tiên Thiên Thần Ma thì không còn ai hơn ngươi nữa rồi. Ta xưng hô cùng vai vế với ngươi cũng là chiếm tiện nghi rồi.
Trác Long cùng Chung Nhạc đi về Quân Vương Điện, nhìn từ xa thấy chiếc thuyền lớn cổ xưa kia, kinh thán:
- Thần thời đại hắc ám đúng là tay nghề cao. Biểu đệ Phục Hy, ngươi tìm được con thuyền cổ này đúng là may mắn.
Chung Nhạc đau đầu, hắn gọi Bệ Ngạn, Toan Nghê là biểu huynh, mà Trác Long là phụ thần của Bệ Ngạn, nhưng lại xưng hô ngang hàng với hắn, vai vế thế này không phải loạn rồi sao?
- Là nội tử nhắc nhở ta mới nghĩ tới tìm kiếm bảo vật trong tinh hà.
Chung Nhạc nhắc tới Âm Phiền Huyên, cười:
- Nội tử là Âm Khang thị, sống trong Thiên Hà.
- Đệ muội là Thiên Nữ của Âm Khang thị, viên minh châu của Thiên Hà, đương nhiên ta biết.
Trác Long thi lễ, lấy ra một viên minh châu, cười:
- Lần đầu gặp mặt, viên long châu này mong đệ muội nhận lấy.
Bên trong viên long châu chứa một đạo thần long chi khí, là bảo vật hắn dùng Tiên Thiên đại đạo luyện thành, vô cùng cường đại, là thần binh cấp Đế Quân!
Âm Phiền Huyên có phần bối rối, không biết có nên nhận đại lễ này không.
Trác Long cười:
- Là chính thê của Phục Hy thị, mẫu nghi thiên hạ, chút lễ mọn này có là gì đâu.
Âm Phiền Huyên tuy đã đoán Chung Nhạc là Phục Hy thị từ trước, nhưng nghe Trác Long nói vậy vẫn có chút chấn kinh:
- Ta gả cho hắn cũng coi như bị trói vào chiến xa của Phục Hy thị rồi…
Nàng nhìn Chung Nhạc, Chung Nhạc khẽ gật đầu, nàng đành nhận lấy:
- Đa tạ huynh trưởng!
Ba người đi tới con thuyền cổ, Trác Long quan sát kỹ văn lý trên thân thuyền, nhíu mày suy nghĩ:
- Lẽ nào là đạo văn thời đại hắc ám?
Chung Nhạc mừng rỡ, cười nói:
- Huynh trưởng đã biết đây là đạo văn của thời đại hắc ám thì chắc chắn có nghiên cứu về nó, chắc chắn có thể giải đáp được bí mật trên thuyền.
Trác Long lắc đầu cười khổ:
- Ngươi đánh giá ta cao quá rồi. Tuy ta là Tiên Thiên Thần nhưng khác với Tiên Thiên thần long sinh ra ở Cổ Lôi Trạch Giới. Ta là thần long sinh ra do chúng sinh tế tự, về Tiên Thiên không bằng Lôi Trạch thần long. Ta sinh vào thời đại Hỏa Kỷ, không được thấy văn minh thời đại hắc ám.
Chung Nhạc hỏi:
- Huynh trưởng có từng nghiên cứu phương pháp tu luyện tiền sử không?
Tinh hà chấn động hung mãnh, các Tạo Vật Chủ bình thường cũng không muốn bước chân vào, còn nam tử áo đỏ này lại đi trên tinh hà như đi dưới mặt đất.
Trước cổng thành, Chung Nhạc cúi người:
- Bá phụ…
Nam tử đó giơ tay lên ra ý hắn không cần đa lễ, từ tốn nói:
- Nạp Ma Tát Khả Đa Phật La Di Đa…
Hắn vừa lên tiếng, dị tượng lại xuất hiện, nhưng động tĩnh lần này nhỏ hơn nhiều, không kinh thiên động địa như lần trước.
Chung Nhạc trố mắt, giống như nhìn thiên thư, ngượng ngùng nói:
- Sư thúc, ta chỉ biết hơn ba trăm Tiên Thiên Thần Ngữ, e là không thể dùng đạo âm để nói chuyện.
Nam tử kia hắng giọng một tiếng, không nói Tiên Thiên Thần Ngữ nữa mà đổi thành loại thần ngữ bình thường mà Đại Toại tạo nên:
- Phục Hy thị không cần đa lễ. Ta cũng không biết nhiều đạo ngữ, vừa rồi nghe ngươi dùng đạo ngữ nói nên mới đáp lại. Nếu ngươi đáp lại thành thục thì ta cũng không thể làm gì, mà chỉ biết trố mắt nghe thôi.
Chung Nhạc chớp mắt, nam tử đó cũng chớp mắt, hai người bật cười ha ha, tuy lần đầu tiên gặp mặt nhưng cảm giác rất thân thiết.
- Ngươi không phải lo, họ nhìn thấy ta nhưng không thể nghe chúng ta nói chuyện. Ta nghe Bệ Ngạn nói, Phục Hy phát hiện ra vật tiền sử, long cốt của Tiên Thiên thần long, là Tiên Thiên Đạo Cốt, vì thế liền vội tới đây. Thân phận ta nhạy cảm, không thể gặp Phục Hy với diện mạo thật, mong Phục Hy thông cảm.
Nam tử đó nói:
- Tuy ta địa vị bất phàm, nhưng cũng không muốn liên quan tới ngươi quá nhiều. Nếu không phải vì lai lịch của Đạo Cốt quá lớn thì ta cũng không định tới đây. Ngươi chắc chắn Đạo Cốt đó là xương cốt của Tiên Thiên thần long chứ?
Chung Nhạc nói:
- Đúng là long cốt, cũng là Đạo Cốt, nhưng là vật tiền sử, ta không nhìn ra được lai lịch, nên mời bá phụ tới. Nói thật hổ thẹn, ta còn chưa biết danh húy của bá phụ.
Bên dưới chiếc áo là gương mặt thần long, đầu rồng thân người, long trảo cũng thu gọn trong ống tay áo, hắn cười:
- Ta tới từ Lôi Trạch thị, họ “Trác, tên chỉ một chữ Long, sống ở Đế Tinh Hàn Sơn, có chín con, Bệ và Ngạn là lão tứ, Toan Nghê là lão ngũ, chắc các ngươi đã gặp rồi.
Chung Nhạc cười:
- Mời bá phụ!
- Đừng gọi ta là bá phụ. Phục Hy các ngươi chỉ còn mình ngươi là nam đinh, ngươi chính là tộc trưởng Phục Hy thị, không được tự hạ thấp thân phận. Ta và ngươi xưng hô cùng vai vế. Trong trời đất này, luận thân phận tôn quý, ngoài thủy tổ các tộc và Tiên Thiên Thần Ma thì không còn ai hơn ngươi nữa rồi. Ta xưng hô cùng vai vế với ngươi cũng là chiếm tiện nghi rồi.
Trác Long cùng Chung Nhạc đi về Quân Vương Điện, nhìn từ xa thấy chiếc thuyền lớn cổ xưa kia, kinh thán:
- Thần thời đại hắc ám đúng là tay nghề cao. Biểu đệ Phục Hy, ngươi tìm được con thuyền cổ này đúng là may mắn.
Chung Nhạc đau đầu, hắn gọi Bệ Ngạn, Toan Nghê là biểu huynh, mà Trác Long là phụ thần của Bệ Ngạn, nhưng lại xưng hô ngang hàng với hắn, vai vế thế này không phải loạn rồi sao?
- Là nội tử nhắc nhở ta mới nghĩ tới tìm kiếm bảo vật trong tinh hà.
Chung Nhạc nhắc tới Âm Phiền Huyên, cười:
- Nội tử là Âm Khang thị, sống trong Thiên Hà.
- Đệ muội là Thiên Nữ của Âm Khang thị, viên minh châu của Thiên Hà, đương nhiên ta biết.
Trác Long thi lễ, lấy ra một viên minh châu, cười:
- Lần đầu gặp mặt, viên long châu này mong đệ muội nhận lấy.
Bên trong viên long châu chứa một đạo thần long chi khí, là bảo vật hắn dùng Tiên Thiên đại đạo luyện thành, vô cùng cường đại, là thần binh cấp Đế Quân!
Âm Phiền Huyên có phần bối rối, không biết có nên nhận đại lễ này không.
Trác Long cười:
- Là chính thê của Phục Hy thị, mẫu nghi thiên hạ, chút lễ mọn này có là gì đâu.
Âm Phiền Huyên tuy đã đoán Chung Nhạc là Phục Hy thị từ trước, nhưng nghe Trác Long nói vậy vẫn có chút chấn kinh:
- Ta gả cho hắn cũng coi như bị trói vào chiến xa của Phục Hy thị rồi…
Nàng nhìn Chung Nhạc, Chung Nhạc khẽ gật đầu, nàng đành nhận lấy:
- Đa tạ huynh trưởng!
Ba người đi tới con thuyền cổ, Trác Long quan sát kỹ văn lý trên thân thuyền, nhíu mày suy nghĩ:
- Lẽ nào là đạo văn thời đại hắc ám?
Chung Nhạc mừng rỡ, cười nói:
- Huynh trưởng đã biết đây là đạo văn của thời đại hắc ám thì chắc chắn có nghiên cứu về nó, chắc chắn có thể giải đáp được bí mật trên thuyền.
Trác Long lắc đầu cười khổ:
- Ngươi đánh giá ta cao quá rồi. Tuy ta là Tiên Thiên Thần nhưng khác với Tiên Thiên thần long sinh ra ở Cổ Lôi Trạch Giới. Ta là thần long sinh ra do chúng sinh tế tự, về Tiên Thiên không bằng Lôi Trạch thần long. Ta sinh vào thời đại Hỏa Kỷ, không được thấy văn minh thời đại hắc ám.
Chung Nhạc hỏi:
- Huynh trưởng có từng nghiên cứu phương pháp tu luyện tiền sử không?