Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hy Hạo Đế khai sáng Tam Mục Thiên Đồng Phá Vọng Thiên Kinh, được xưng là trừng kẻ nào kẻ đó liền chết. Phục Hy Thần Nhãn của hắn đã tu luyện tới cực hạn. Vừa rồi Chung Nhạc cũng là dựa vào Tam Mục Thiên Đồng tìm tới đây, mà thân là kẻ khai sáng Tam Mục Thiên Đồng Phá Vọng Thiên Kinh, thị lực của Hy Hạo Đế cực mạnh, vượt qua Chung Nhạc không biết bao nhiêu lần.

Hắn có thể từ trong những dấu vết lưu lại tìm tới đây, cũng là hợp tình hợp lý.

Hiển nhiên, Hy Hạo Đế đã tìm được sào huyệt của tôn Thần Vương Thái Cổ này, diệt trừ hắn. Bất quá, Thần Vương Thái Cổ là mạnh mẽ tới mức nào? Hy Hạo Đế lúc đó hẳn là còn tụ tập một nhóm lớn cường giả, mới có thể diệt trừ được tôn Thần Vương này, đồng thời lập miếu dựng bia ghi chép lại việc này.

- Trường Sinh sư huynh, ngươi đi lên, vận khởi toàn bộ tu vi, đại phóng khí thế!

Chung Nhạc đột nhiên nói.

Trong lòng Trường Sinh Đế chấn động, nhìn về phía hắn, nói:

- Ngươi xác định ngươi có trợ thủ? Trợ thủ của ngươi có thể địch lại ba vị Đại Đế Thượng Cổ này sao? Hiện tại chiến lực của Kim Ô đạo huynh đã còn dư lại không nhiều lắm, nếu trợ thủ của ngươi không đủ cường hoành, ngay cả chúng ta cũng phải luân hãm tại nơi này a!

Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Trường Sinh sư huynh, ngươi không tin ta sao?



Trường Sinh Đế hít mạnh một hơi thật dài, vận khởi tu vi, nhất thời Đế uy ngập trời, cất bước đi về phía mảnh thung lũng kia.

Dương Hầu Ma Đế, Tượng Tôn Ma Đế và U Át Thần Đế lập tức cảm ứng được khí thế của hắn, nhao nhao nhìn lại. U Át Thần Đế lập tức vỗ cánh bay tới, chân báo tung bay, đạp thẳng về phía Trường Sinh Đế, cười hắc hắc, nói:

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Trường Sinh sư huynh! Ngươi từ lúc nào liên thủ với Kim Điểu nhi rồi? Ngươi tới thật tốt! Hôm nay ngươi có thể cùng với Kim Điểu nhi lên đường rồi!

Khí thế của Trường Sinh Đế càng lúc càng mạnh, đột nhiên tế khởi một nhánh cây nhỏ, mỉm cười nói:

- U Át, đã lâu không gặp! Ngươi từ lúc nào trộn lẫn cùng một chỗ với Dương Hầu, Tượng Tôn rồi? Lần trước thời điểm nhìn thấy ngươi, ngươi chính là đang quỳ rạp xuống đất khẩn cầu Đế tử Phục Thương, vừa khẩn cầu vừa nước mắt nước mũi chảy như mưa. Ta chính là ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng a!

Trong lòng U Át giận dữ, cười lạnh nói:

- Đó chỉ là kế sách mà thôi!

- Vậy liên thủ với Ma Đế cũng là kế sách sao?

Ngữ khí Trường Sinh Đế châm chọc nói.

o0o

- Tư Mệnh, có thể tấn công rồi!

Trong ba ngàn Lục Đạo Giới, ánh mắt Cổ Nhạc chớp động, trầm giọng nói:

- Ta đã tới Tịch Cốc, đang ở bên cạnh!

- Ta nhìn thấy ngươi rồi!



Tư Mệnh khẽ mỉm cười, nói:

- Ngươi còn dẫn theo một vị Đại Đế nữa! Lần này hẳn là có thể cứu được Kim Ô Thần Đế rồi!

Ầm ầm!

Lục Đạo Thiên Luân gào thét lao tới, cắt thẳng vào trong Lục Đạo Luân Hồi của U Át Thần Đế.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc vận khởi tu vi, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, đụng thẳng về phía U Át Thần Đế.

Ngay khoảnh khắc Thiên Dực Cổ Thuyền lao ra, Hình Thiên đột nhiên thét lên một tiếng. Đám mảnh vỡ không gian bốn phía chợt vù vù chấn động vỡ nát. Đám Tiên Thiên Ma Đạo vỡ nát đột nhiên liên tiếp lại, trong khoảnh khắc chợt hình thành một phiến không gian hoàn chỉnh ngay phía trước Thiên Dực Cổ Thuyền.

Phiến không gian kia sáng ngời như gương, cực kỳ rộng lớn. Chung Nhạc nhất thời trở tay không kịp, Thiên Dực Cổ Thuyền đụng thẳng về phía tấm gương không gian kia, soạt một tiếng biến mất không thấy đâu nữa.

- Nguy rồi!

Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh, mồ hôi hột cuồn cuộn chảy xuống. Mục đích của hắn là liên thủ với Trường Sinh Đế và Tư Mệnh, cùng nhau diệt trừ U Át Thần Đế, sau đó lại tập kích Dương Hầu Ma Đế và Tượng Tôn Ma Đế, thuận lợi cứu ra Kim Ô Thần Đế. Nhưng hiện tại Hình Thiên đã phát sinh cảm ứng kỳ diệu với tòa Thánh địa cổ lão vỡ nát này, làm phát sinh ra sự cố bất ngờ khác.

Mảnh không gian này xuất hiện, khiến cho hắn không thể kịp lúc liên thủ với Trường Sinh Đế và Tư Mệnh.

- Hửm? Ta tựa hồ đã nhìn thấy một chiếc thuyền! Thật kỳ quái! Chẳng lẽ là ảo giác sao?

Đột nhiên, một đạo thanh âm chợt vang lên. Trong lòng Chung Nhạc chấn động, lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Hình Thiên và Sư Đà Đại Tôn trên thuyền cũng trừng mắt há miệng, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy bọn họ đã đi tới trong một tòa Tiên Thiên Thánh Địa cổ lão, trên đỉnh đầu chính là Hắc động Tịch Cốc thật lớn, mà dưới chân bọn họ chính là Tịch Cốc hoàn chỉnh, vô số hài cốt Thái Dương gào thét phi động, vận chuyển xung quanh Tịch Cốc.

Một tòa Ma điện mỹ lệ đứng sừng sững, vô cùng hoàn chỉnh, ngăn nắp. Mảnh phế tích di tích vừa rồi lại phảng phất như là một giấc đại mộng vậy.

- Hắc Đế, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?

Một đạo thanh âm kỳ quái vang lên, có chút khàn khàn, âm u, tràn ngập cảm giác hủy diệt.

Ba người theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy một tôn Thần Vương toàn thân bao phủ trong bóng đêm đang lúc đi về phía phương hướng Cổ thuyền. Bóng ảnh đáng sợ hoàn toàn bao phủ Chung Nhạc, Hình Thiên và Sư Đà Đại Tôn.

Mà bên cạnh tôn Thần Vương Thái Cổ hắc ám kia lại là một tôn Ma Thần Thái Cổ khác, sau đầu treo cao một vầng Hắc Nhật, khủng bố giống như một cái Hắc động vậy.

- Có mùi vị của tương lai!

Ánh mắt tôn Thần Vương Thái Cổ hắc ám kia nhìn về phía phương hướng Thiên Dực Cổ Thuyền, cười lạnh nói:

- Có đồ vật gì đó đã từ tương lai đi tới đây!

- Là Hắc Đế!

Trên Cổ thuyền, Chung Nhạc nhất thời có cảm giác rợn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh trên trán càng lúc càng nhiều. Tôn Thần Vương Thái Cổ hắc ám trước mặt hắn này, chính là Hắc Đế, kẻ đã phong ấn Phục Hy Thần Tộc, chính là tồn tại tà ác đã kéo hắn trở về mười vạn năm trước, gặm nhắm hắn suốt bảy trăm năm đằng đẵng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK