Một lúc sau, dị tượng Thần Ma biến mất, Đạo âm trầm lắng lại. Chư Đế trong Tổ Đình tiến lên, nhao nhao chúc tụng. Quang luân sau đầu Huyền Kỳ Nhị Đế chuyển động, chúc phúc:
- Chúc kẻ này vạn bảo pháp loa, đỉnh kết hoa cái!
Trên người hài nhi kia nhất thời tràn ngập quang trạch vạn bảo, lên đỉnh đầu kết xuất hư ảnh pháp loa hoa cái.
Táng Linh Thần Vương tiến lên, tay cầm một đạo Đại đạo Táng Khu, chúc phúc:
- Chúc kẻ này không rơi Táng Khu, không vào Luân Hồi!
Đại đạo của Luân Hồi Táng Khu không giống bình thường, rơi xuống trên người hài nhi nhất thời biến thành một khóa lung linh, treo ở trước ngực.
Thiên Cơ Thần Vương tiến lên, tế khởi Đại đạo Thiên Cơ, chúc phúc:
- Chúc kẻ này được Thiên chúc phúc, trí tuệ viên mãn!
Đại đạo Thiên Cơ rũ xuống, tẩy lễ toàn thân hài nhi, đề thăng trí tuệ.
Thiên Huyền Thần Vương tiến lên, tế khởi Đại đạo Thiên Huyền, chúc phúc:
- Chúc kẻ này được ảo diệu minh minh, kham ngộ căn bản!
Đại đạo Thiên Huyền rũ xuống, tẩy lễ toàn thân hài nhi, đề thăng ngộ tính.
Chư Đế chúc phúc hoàn tất, đột nhiên Thần quang chợt ba động, Càn Đô Thần Vương đi ra Thiên ngoại Thiên Động ngoại Động, đích thân tới đây. Tôn Thần Vương này vĩ ngạn tới cực điểm, khom người nhìn xuống, mười chín Thiên Đạo Đồ bùng phát ra quang mang rực rỡ, chiếu rọi chúng sinh phía dưới.
- Chúc kẻ này cả đời thái bình, công đức vô lượng!
Mười chín Thiên Đạo Đồ sau đầu Càn Đô Thần Vương chiếu rọi từng đạo từng đạo lưu quang, dung nhập vào trong nhãn mâu của hài nhi.
Trên mi tâm của hài nhi đột nhiên có hai mảnh mi mắt thật mỏng mở ra, Thần Nhãn thứ ba xuất hiện, hút quang mang của mười chín Thiên Đạo Đồ vào trong Thần Nhãn thứ ba. Hài nhi nhìn thấy tôn Cự thần này, vậy mà không chút sợ hãi, ngược lại còn y y nha nha vươn hai bàn tay ngón sen ra, tựa hồ nghĩ muốn ôm Càn Đô Thần Vương một cái.
Càn Đô Thần Vương thoáng chần chừ một chút, lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Nhân quả quá nặng, vẫn là không ôm thì tốt hơn!
Không gian đột nhiên chấn động, một cây Thần thụ cành lá um tùm phong cách cổ xưa chợt xuất hiện, rũ xuống một mảnh lá cây, một giọt vũ lộ rơi xuống trên trán hài nhi.
- Chúc kẻ này sống lâu nhiều thọ, vô tai vô bệnh!
Thanh âm Đại Tư Mệnh từ sâu bên trong không gian truyền tới.
Chung Nhạc vội vàng chắp tay cảm ơn.
Sinh Mệnh Cổ Thụ biến mất không thấy đâu nữa.
Càn Đô Thần Vương vội vàng đuổi theo, lớn tiếng gọi:
- Đại Tư Mệnh, mau dừng chân!
Hai tôn Thần Vương một trước một sau chạy đi.
Chung Nhạc ôm lấy hài nhi trong tã lót, nhìn giọt vũ lộ trên mi tâm hài nhi. Giọt vũ lộ kia đang tản mát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, dung hợp với hài nhi.
Giọt vũ lộ này tương đương với một khỏa Bàn Đào, mặc dù cũng không tới mức khiến cho hài nhi có thể trường sinh bất lão, nhưng cũng có thể kéo dài thọ mệnh thật lâu. Hơn nữa, sinh cơ nồng đậm trong vũ lộ cũng có thể khiến cho hắn có thêm một cái mạng, tránh thoát một trận đại kiếp.
Đám người Âm Phần Huyên, Y Uyển Quân, Kim Hà Hề xông tới nơi này, nhao nhao quan sát hài nhi trong tã lót.
- Là một nam hài!
Thạch Âm Cơ kinh ngạc nói.
Y Uyển Quân oán giận nói:
- Đó là cái đuôi của hắn! Ngươi bắt lấy cái đuôi của hắn rồi!
Hoa Thiến Mân nhấp nháy mắt, đoạt lấy hài nhi từ trong ngực Chung Nhạc, nói:
- Chẳng lẽ là một nữ hài? Nếu là nữ hài, nói không chừng sẽ là Hoa Tư Thần Tộc… Nha! Là một nam hài!
- Chúc mừng phu quân đã sinh con trai!
Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ có đặt tên cho hắn chưa?
Chung Nhạc gọi Thần quan tiếp đãi nữ tử kia tới, tra hỏi một phen. Thần quan lắc đầu, nói:
- Không có nhắc tới tên họ, chỉ nói là con trai của Chủ công, hẳn là để cho Chủ công đặt tên a!
Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn. Nguyệt Thần vậy mà quyết tuyệt như vậy, ngay cả tên họ của nhi tử chính mình cũng không đặt, chính là muốn đoạn tuyệt hết thảy mọi liên hệ sao?
- Sư huynh, ngươi đặt tên cho hài nhi a!
Chung Nhạc nhìn thấy Phong Hiếu Trung đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nói.
Phong Hiếu Trung mỉm cười, hỏi lại:
- Ngươi để ta đặt tên cho hài tử à?
Chung Nhạc gật đầu. Phong Hiếu Trung trầm ngâm một chút, nói:
- Cha ta hy vọng ta vừa hiếu vừa trung, chỉ là không thể trói buộc được ta. Ta hy vọng trưởng tử có thể tự do hành động, không có bất kỳ kiêng kỵ gì, đột phá hết thảy trói buộc. Đáng tiếc… Không bằng gọi hắn là Hiếu Văn a! Hy vọng hắn có thể bảo vệ được chữ Hiếu. Ngươi đã tạo thành không ít sát nghiệt, hắn sẽ dùng Văn tới tẩm bổ!
- Hiếu Văn?
Chung Nhạc cũng không quá hài lòng với danh tự này, chỉ đành phải hỏi:
- Nếu lại có một đứa con trai nữa, vậy sẽ lấy tên gì?
Phong Hiếu Trung lại trầm ngâm một chút, nói:
- Lại có một đứa con trai nữa, hơn phân nửa là con trai của Huyên nương nương, Huyên nương nương là Thánh Linh Thể, trời sinh thượng võ, vậy gọi là Thánh Võ. Một văn một võ, một cứng một mềm!
Chung Nhạc cảm thấy cái tên Thánh Võ này cũng không tốt lắm, ho khan một tiếng, lại hỏi:
- Nếu lại có một đứa con trai nữa thì sao?
- Lại có một đứa con trai nữa, có lẽ là con trai của Kim nương nương. Con trai của song nhật, liền gọi là Trác Quang!
- Nếu là sinh đôi thì sao?
- Một đứa con trai khác thì gọi là Tiếu Minh!
Thạch Âm Cơ vội vàng hỏi:
- Nếu ta sinh hài tử thì sao?
- Chúc kẻ này vạn bảo pháp loa, đỉnh kết hoa cái!
Trên người hài nhi kia nhất thời tràn ngập quang trạch vạn bảo, lên đỉnh đầu kết xuất hư ảnh pháp loa hoa cái.
Táng Linh Thần Vương tiến lên, tay cầm một đạo Đại đạo Táng Khu, chúc phúc:
- Chúc kẻ này không rơi Táng Khu, không vào Luân Hồi!
Đại đạo của Luân Hồi Táng Khu không giống bình thường, rơi xuống trên người hài nhi nhất thời biến thành một khóa lung linh, treo ở trước ngực.
Thiên Cơ Thần Vương tiến lên, tế khởi Đại đạo Thiên Cơ, chúc phúc:
- Chúc kẻ này được Thiên chúc phúc, trí tuệ viên mãn!
Đại đạo Thiên Cơ rũ xuống, tẩy lễ toàn thân hài nhi, đề thăng trí tuệ.
Thiên Huyền Thần Vương tiến lên, tế khởi Đại đạo Thiên Huyền, chúc phúc:
- Chúc kẻ này được ảo diệu minh minh, kham ngộ căn bản!
Đại đạo Thiên Huyền rũ xuống, tẩy lễ toàn thân hài nhi, đề thăng ngộ tính.
Chư Đế chúc phúc hoàn tất, đột nhiên Thần quang chợt ba động, Càn Đô Thần Vương đi ra Thiên ngoại Thiên Động ngoại Động, đích thân tới đây. Tôn Thần Vương này vĩ ngạn tới cực điểm, khom người nhìn xuống, mười chín Thiên Đạo Đồ bùng phát ra quang mang rực rỡ, chiếu rọi chúng sinh phía dưới.
- Chúc kẻ này cả đời thái bình, công đức vô lượng!
Mười chín Thiên Đạo Đồ sau đầu Càn Đô Thần Vương chiếu rọi từng đạo từng đạo lưu quang, dung nhập vào trong nhãn mâu của hài nhi.
Trên mi tâm của hài nhi đột nhiên có hai mảnh mi mắt thật mỏng mở ra, Thần Nhãn thứ ba xuất hiện, hút quang mang của mười chín Thiên Đạo Đồ vào trong Thần Nhãn thứ ba. Hài nhi nhìn thấy tôn Cự thần này, vậy mà không chút sợ hãi, ngược lại còn y y nha nha vươn hai bàn tay ngón sen ra, tựa hồ nghĩ muốn ôm Càn Đô Thần Vương một cái.
Càn Đô Thần Vương thoáng chần chừ một chút, lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Nhân quả quá nặng, vẫn là không ôm thì tốt hơn!
Không gian đột nhiên chấn động, một cây Thần thụ cành lá um tùm phong cách cổ xưa chợt xuất hiện, rũ xuống một mảnh lá cây, một giọt vũ lộ rơi xuống trên trán hài nhi.
- Chúc kẻ này sống lâu nhiều thọ, vô tai vô bệnh!
Thanh âm Đại Tư Mệnh từ sâu bên trong không gian truyền tới.
Chung Nhạc vội vàng chắp tay cảm ơn.
Sinh Mệnh Cổ Thụ biến mất không thấy đâu nữa.
Càn Đô Thần Vương vội vàng đuổi theo, lớn tiếng gọi:
- Đại Tư Mệnh, mau dừng chân!
Hai tôn Thần Vương một trước một sau chạy đi.
Chung Nhạc ôm lấy hài nhi trong tã lót, nhìn giọt vũ lộ trên mi tâm hài nhi. Giọt vũ lộ kia đang tản mát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, dung hợp với hài nhi.
Giọt vũ lộ này tương đương với một khỏa Bàn Đào, mặc dù cũng không tới mức khiến cho hài nhi có thể trường sinh bất lão, nhưng cũng có thể kéo dài thọ mệnh thật lâu. Hơn nữa, sinh cơ nồng đậm trong vũ lộ cũng có thể khiến cho hắn có thêm một cái mạng, tránh thoát một trận đại kiếp.
Đám người Âm Phần Huyên, Y Uyển Quân, Kim Hà Hề xông tới nơi này, nhao nhao quan sát hài nhi trong tã lót.
- Là một nam hài!
Thạch Âm Cơ kinh ngạc nói.
Y Uyển Quân oán giận nói:
- Đó là cái đuôi của hắn! Ngươi bắt lấy cái đuôi của hắn rồi!
Hoa Thiến Mân nhấp nháy mắt, đoạt lấy hài nhi từ trong ngực Chung Nhạc, nói:
- Chẳng lẽ là một nữ hài? Nếu là nữ hài, nói không chừng sẽ là Hoa Tư Thần Tộc… Nha! Là một nam hài!
- Chúc mừng phu quân đã sinh con trai!
Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ có đặt tên cho hắn chưa?
Chung Nhạc gọi Thần quan tiếp đãi nữ tử kia tới, tra hỏi một phen. Thần quan lắc đầu, nói:
- Không có nhắc tới tên họ, chỉ nói là con trai của Chủ công, hẳn là để cho Chủ công đặt tên a!
Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn. Nguyệt Thần vậy mà quyết tuyệt như vậy, ngay cả tên họ của nhi tử chính mình cũng không đặt, chính là muốn đoạn tuyệt hết thảy mọi liên hệ sao?
- Sư huynh, ngươi đặt tên cho hài nhi a!
Chung Nhạc nhìn thấy Phong Hiếu Trung đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nói.
Phong Hiếu Trung mỉm cười, hỏi lại:
- Ngươi để ta đặt tên cho hài tử à?
Chung Nhạc gật đầu. Phong Hiếu Trung trầm ngâm một chút, nói:
- Cha ta hy vọng ta vừa hiếu vừa trung, chỉ là không thể trói buộc được ta. Ta hy vọng trưởng tử có thể tự do hành động, không có bất kỳ kiêng kỵ gì, đột phá hết thảy trói buộc. Đáng tiếc… Không bằng gọi hắn là Hiếu Văn a! Hy vọng hắn có thể bảo vệ được chữ Hiếu. Ngươi đã tạo thành không ít sát nghiệt, hắn sẽ dùng Văn tới tẩm bổ!
- Hiếu Văn?
Chung Nhạc cũng không quá hài lòng với danh tự này, chỉ đành phải hỏi:
- Nếu lại có một đứa con trai nữa, vậy sẽ lấy tên gì?
Phong Hiếu Trung lại trầm ngâm một chút, nói:
- Lại có một đứa con trai nữa, hơn phân nửa là con trai của Huyên nương nương, Huyên nương nương là Thánh Linh Thể, trời sinh thượng võ, vậy gọi là Thánh Võ. Một văn một võ, một cứng một mềm!
Chung Nhạc cảm thấy cái tên Thánh Võ này cũng không tốt lắm, ho khan một tiếng, lại hỏi:
- Nếu lại có một đứa con trai nữa thì sao?
- Lại có một đứa con trai nữa, có lẽ là con trai của Kim nương nương. Con trai của song nhật, liền gọi là Trác Quang!
- Nếu là sinh đôi thì sao?
- Một đứa con trai khác thì gọi là Tiếu Minh!
Thạch Âm Cơ vội vàng hỏi:
- Nếu ta sinh hài tử thì sao?