- Tạo Hóa Huyền Môn của Tạo Hóa Đại Đế…
Phía sau Tạo Hóa Huyền Môn, Chung Nhạc nghiền ngẫm những đạo hoa văn này, nỗ lực từ trong đó thôi diễn công pháp của Tạo Hóa Đại Đế. Một lúc sau, hắn lấy ra một viên Linh châu từ trong ba ngàn viên Linh châu, đối chiếu với Tạo Hóa Huyền Môn, lẩm bẩm:
- Viên Linh châu này hẳn là đối ứng với Tạo Hóa Lục Đạo Giới a?
Viên Linh châu vừa mới xuất hiện, đại địa và Tạo Hóa Huyền Môn đột nhiên chấn động kịch liệt. Một cỗ Đế uy khủng bố từ trong Huyền Môn và dưới lòng đất bùng phát. Đại địa dưới chân bọn họ dâng lên, càng lúc càng cao. Một đại thủ từ dưới lòng đất chui lên, nâng bọn họ và tòa Huyền Môn kia trên lòng bàn tay.
Thạch Âm Cơ gào thét sợ hãi, vội vàng ôm lấy Y Uyển Quân. Hồn Đôn Vũ cũng rợn cả tóc gáy, vội vàng ôm lấy một cây cột gần đó. Ngay sau đó hắn đột nhiên ngây người, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn:
- Trong lòng bàn tay ở đâu ra cây cột?
Hắn vội vàng buông tay ra, lúc này mới nhìn rõ chính mình dưới tình huống gấp gáp đã ôm lấy một ngón tay khổng lồ.
Chung Nhạc giật mình, thu hồi viên Linh châu. Đại thủ của cỗ Đế thi kia chậm rãi chìm trở lại trong đại địa. Chung Nhạc lại lấy viên Linh châu ra, đại thủ của cỗ Đế thi kia một lần nữa từ trong đại địa vươn ra. Chung Nhạc thu hồi Linh châu, cự thủ lại chui xuống. Cứ như vậy nhiều lần, Hồn Đôn Vũ cũng chịu không nổi loại kinh hách này, ho khan nói:
- Dịch tiên sinh, đừng đùa nữa!
- Được!
Chung Nhạc gật đầu một cái, đặt viên Linh châu lên bên mép, thì thầm nói:
- Nếu linh hồn Tạo Hóa Đại Đế còn chưa tiêu tán, nghe được lời cầu khẩn của vãn bối, vậy thì cho ta mượn Tạo Hóa Huyền Môn a! Tương lai ta sẽ giúp Đại Đế trọng bổ linh hồn, để cho Đại Đế trên trời có Linh có Hồn!
Hai mắt Y Uyển Quân trợn trừng, thất thanh nói:
- Tướng… ngươi dự định muốn thu lấy tòa Tạo Hóa Huyền Môn này?
Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, tiếp tục thành kính cầu khẩn. Hắn cầu khẩn mấy lần như vậy, sau đó vươn tay ra, nỗ lực nâng tòa Tạo Hóa Huyền Môn này lên.
Ba người Hồn Đôn Vũ nhất thời ngây người. Tòa Tạo Hóa Huyền Môn này rõ ràng là một đạo quan ải, dùng để khảo nghiệm cường giả tiến vào Tổ Đình, sao có thể bị hắn thu lấy? Ý nghĩ này không khỏi cũng quá viễn vông, không biết tự lượng sức mình rồi a?
Thời điểm Chung Nhạc cần khấn, đại thủ phía dưới kia càng lên càng cao, năm ngón tay dần dần khép lại. Đế thi của Tạo Hóa Đại Đế dần dần lộ ra đầu lâu. Thời điểm lỗ tai cỗ thi thể Đại Đế này nhô lên khỏi mặt đất, Đế thi đột nhiên dừng lại một chút, tựa hồ nghe được lời cầu khấn của hắn vậy. Sau đó Đế thi chậm rãi chìm xuống, biến mất không thấy đâu nữa, ngay cả đại thủ cũng thu hồi lại.
Thạch Âm Cơ mỉm cười, nói:
- Tướng công, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Tòa Huyền Môn này là Đế binh, làm gì có đạo lý ngươi chỉ mới lải nhải mấy câu đã đi theo ngươi? Nếu là như vậy, nó sớm đã bị đám gia hỏa phía trước kia thu mất rồi…
Lời nói của nàng còn chưa dứt, đột nhiên chỉ thấy Tạo Hóa Thiên Môn ầm ầm chấn động, phá đất chui lên, càng lên càng cao. Sau đó cánh cửa này dần dần thu nhỏ lại, bị Chung Nhạc nâng trên lòng bàn tay.
- Thật sự thu lại rồi?
Ánh mắt ba người suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi hốc mắt. Chung Nhạc thật sự đã thu lấy kiện Đế binh này rồi. Đây quả thật là chuyện không có khả năng phát sinh, nhưng hết lần này tới lần khác cứ như vậy đã phát sinh.
Chung Nhạc nâng tòa Tạo Hóa Huyền Môn này trong lòng bàn tay, cũng thu hồi viên Linh châu trong bàn tay còn lại. Hắn hiện tại không sai biệt lắm đã minh bạch vì sao Phục Mân Đạo Tôn lại lưu đám Linh châu này cho hắn rồi. Mà đám Linh châu này rốt cuộc là vật gì, hắn cũng đã có suy đoán đại khái.
Phía trước, trong lòng đám người Cao Âm, Phượng Ngọc Lan, Ma Nguyên Thuật sinh ra cảm ứng, nhao nhao quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tạo Hóa Huyền Môn đã biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng đều là thoáng ngẩn ra.
- Xem ra, phía sau chúng ta quả thật còn có cường giả tiến vào. Sau khi hắn thông quan, Huyền Môn mới sẽ biến mất. Kẻ này hẳn chính là gã cao thủ Hóa đạo kia a!
Trong lòng Cao Âm Tà Quân thầm nghĩ:
- Hắn vậy mà không có bị Hóa đạo, bản lĩnh thật ra bất phàm a! Tạo Hóa Huyền Môn đã biến mất, nói rõ bọn họ là một đám cuối cùng, phía sau không còn cao thủ nào nữa rồi!
Chung Nhạc nâng Tạo Hóa Huyền Môn trong lòng bàn tay, nghi hoặc hỏi:
- Trong cánh cửa này rốt cuộc có khảo nghiệm gì, không ngờ lại khiến cho đám Thần Hoàng và Tạo Vật Chủ kia chết nhiều như vậy?
Hắn gõ gõ cánh cửa một cái, mỉm cười nói:
- Tiểu gia hỏa bên trong, còn không đi ra nói cho ta biết?
Trong lòng Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ kinh ngạc, không biết hắn đang nói chuyện với người nào. Đột nhiên chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, Tạo Hóa Huyền Môn mở ra. Hai tiểu hài tử béo trắng bụ bẫm một trái một phải kéo hai phiến đại môn ra, mở lớn cặp mắt đen nhánh tò mò quan sát bọn họ. Hai tiểu hài tử này không có hai chân, chỉ có nửa thân trên, nửa thân dưới là một đoàn khí. Chung Nhạc mỉm cười, hỏi:
- Hai vị tiểu đạo hữu, các ngươi tên là gì?
Hai tiểu hài tử cưỡi trên vân khí bay tới bên cạnh hắn. Tiểu nữ hài giòn giả nói:
- Ta là Tả Môn!
Tiểu nam hài nói:
- Ta là Hữu Môn!
Hai mắt Thạch Âm Cơ sáng lên, hận không thể nhào tới bắt lấy hai tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác này. Y Uyển Quân vội vàng nói:
- Đây là Linh của Đế binh, không thể bắt được! Nếu chọc giận bọn họ, bọn họ thôi động Huyền Môn liền có thể đánh chết tất cả chúng ta rồi!
Thạch Âm Cơ nói nhỏ:
- Chúng ta lừa gạt bọn họ a! Ngươi một đứa, ta một đứa!
Y Uyển Quân có chút do dự, gật đầu một cái. Nàng cũng rất yêu thích hai tiểu hài tử này. Chung Nhạc dò hỏi:
- Có thể cho ta nghe nói một chút vừa rồi đám Thần Ma kia ở trong Huyền Môn đã trải qua những gì hay không?
- Bọn họ trải qua những lịch luyện trước đây của Đại Đế!
Thanh âm tiểu nữ hài Tả Môn thanh thúy như dưa hấu non vậy, non nớt nói:
- Vừa tiến vào Huyền Môn, sẽ phải trải qua những nguy nan mà Đại Đế từng trải qua!
Tiểu nam hài Hữu Môn cũng y y nha nha nói:
- Đại Đế đã tạo hóa ra những nguy nan mà cả đời chính mình từng trải qua, tái hiện trở lại. Chỉ cần trải qua chín chín tám mươi nguy nan sẽ có thể thông qua Huyền Môn!
- Là chín chín tám mươi mốt nguy nan!
Tiểu nữ hài Tả Môn uốn nắn hắn, nói. Tiểu nam hài Hữu Môn cãi lại:
- Nguy nan cuối cùng, Đại Đế cũng không có vượt qua được, đã chết mất rồi. Cho nên chỉ là chín chín tám mươi nguy nan!
Phía sau Tạo Hóa Huyền Môn, Chung Nhạc nghiền ngẫm những đạo hoa văn này, nỗ lực từ trong đó thôi diễn công pháp của Tạo Hóa Đại Đế. Một lúc sau, hắn lấy ra một viên Linh châu từ trong ba ngàn viên Linh châu, đối chiếu với Tạo Hóa Huyền Môn, lẩm bẩm:
- Viên Linh châu này hẳn là đối ứng với Tạo Hóa Lục Đạo Giới a?
Viên Linh châu vừa mới xuất hiện, đại địa và Tạo Hóa Huyền Môn đột nhiên chấn động kịch liệt. Một cỗ Đế uy khủng bố từ trong Huyền Môn và dưới lòng đất bùng phát. Đại địa dưới chân bọn họ dâng lên, càng lúc càng cao. Một đại thủ từ dưới lòng đất chui lên, nâng bọn họ và tòa Huyền Môn kia trên lòng bàn tay.
Thạch Âm Cơ gào thét sợ hãi, vội vàng ôm lấy Y Uyển Quân. Hồn Đôn Vũ cũng rợn cả tóc gáy, vội vàng ôm lấy một cây cột gần đó. Ngay sau đó hắn đột nhiên ngây người, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn:
- Trong lòng bàn tay ở đâu ra cây cột?
Hắn vội vàng buông tay ra, lúc này mới nhìn rõ chính mình dưới tình huống gấp gáp đã ôm lấy một ngón tay khổng lồ.
Chung Nhạc giật mình, thu hồi viên Linh châu. Đại thủ của cỗ Đế thi kia chậm rãi chìm trở lại trong đại địa. Chung Nhạc lại lấy viên Linh châu ra, đại thủ của cỗ Đế thi kia một lần nữa từ trong đại địa vươn ra. Chung Nhạc thu hồi Linh châu, cự thủ lại chui xuống. Cứ như vậy nhiều lần, Hồn Đôn Vũ cũng chịu không nổi loại kinh hách này, ho khan nói:
- Dịch tiên sinh, đừng đùa nữa!
- Được!
Chung Nhạc gật đầu một cái, đặt viên Linh châu lên bên mép, thì thầm nói:
- Nếu linh hồn Tạo Hóa Đại Đế còn chưa tiêu tán, nghe được lời cầu khẩn của vãn bối, vậy thì cho ta mượn Tạo Hóa Huyền Môn a! Tương lai ta sẽ giúp Đại Đế trọng bổ linh hồn, để cho Đại Đế trên trời có Linh có Hồn!
Hai mắt Y Uyển Quân trợn trừng, thất thanh nói:
- Tướng… ngươi dự định muốn thu lấy tòa Tạo Hóa Huyền Môn này?
Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, tiếp tục thành kính cầu khẩn. Hắn cầu khẩn mấy lần như vậy, sau đó vươn tay ra, nỗ lực nâng tòa Tạo Hóa Huyền Môn này lên.
Ba người Hồn Đôn Vũ nhất thời ngây người. Tòa Tạo Hóa Huyền Môn này rõ ràng là một đạo quan ải, dùng để khảo nghiệm cường giả tiến vào Tổ Đình, sao có thể bị hắn thu lấy? Ý nghĩ này không khỏi cũng quá viễn vông, không biết tự lượng sức mình rồi a?
Thời điểm Chung Nhạc cần khấn, đại thủ phía dưới kia càng lên càng cao, năm ngón tay dần dần khép lại. Đế thi của Tạo Hóa Đại Đế dần dần lộ ra đầu lâu. Thời điểm lỗ tai cỗ thi thể Đại Đế này nhô lên khỏi mặt đất, Đế thi đột nhiên dừng lại một chút, tựa hồ nghe được lời cầu khấn của hắn vậy. Sau đó Đế thi chậm rãi chìm xuống, biến mất không thấy đâu nữa, ngay cả đại thủ cũng thu hồi lại.
Thạch Âm Cơ mỉm cười, nói:
- Tướng công, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Tòa Huyền Môn này là Đế binh, làm gì có đạo lý ngươi chỉ mới lải nhải mấy câu đã đi theo ngươi? Nếu là như vậy, nó sớm đã bị đám gia hỏa phía trước kia thu mất rồi…
Lời nói của nàng còn chưa dứt, đột nhiên chỉ thấy Tạo Hóa Thiên Môn ầm ầm chấn động, phá đất chui lên, càng lên càng cao. Sau đó cánh cửa này dần dần thu nhỏ lại, bị Chung Nhạc nâng trên lòng bàn tay.
- Thật sự thu lại rồi?
Ánh mắt ba người suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi hốc mắt. Chung Nhạc thật sự đã thu lấy kiện Đế binh này rồi. Đây quả thật là chuyện không có khả năng phát sinh, nhưng hết lần này tới lần khác cứ như vậy đã phát sinh.
Chung Nhạc nâng tòa Tạo Hóa Huyền Môn này trong lòng bàn tay, cũng thu hồi viên Linh châu trong bàn tay còn lại. Hắn hiện tại không sai biệt lắm đã minh bạch vì sao Phục Mân Đạo Tôn lại lưu đám Linh châu này cho hắn rồi. Mà đám Linh châu này rốt cuộc là vật gì, hắn cũng đã có suy đoán đại khái.
Phía trước, trong lòng đám người Cao Âm, Phượng Ngọc Lan, Ma Nguyên Thuật sinh ra cảm ứng, nhao nhao quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tạo Hóa Huyền Môn đã biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng đều là thoáng ngẩn ra.
- Xem ra, phía sau chúng ta quả thật còn có cường giả tiến vào. Sau khi hắn thông quan, Huyền Môn mới sẽ biến mất. Kẻ này hẳn chính là gã cao thủ Hóa đạo kia a!
Trong lòng Cao Âm Tà Quân thầm nghĩ:
- Hắn vậy mà không có bị Hóa đạo, bản lĩnh thật ra bất phàm a! Tạo Hóa Huyền Môn đã biến mất, nói rõ bọn họ là một đám cuối cùng, phía sau không còn cao thủ nào nữa rồi!
Chung Nhạc nâng Tạo Hóa Huyền Môn trong lòng bàn tay, nghi hoặc hỏi:
- Trong cánh cửa này rốt cuộc có khảo nghiệm gì, không ngờ lại khiến cho đám Thần Hoàng và Tạo Vật Chủ kia chết nhiều như vậy?
Hắn gõ gõ cánh cửa một cái, mỉm cười nói:
- Tiểu gia hỏa bên trong, còn không đi ra nói cho ta biết?
Trong lòng Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ kinh ngạc, không biết hắn đang nói chuyện với người nào. Đột nhiên chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, Tạo Hóa Huyền Môn mở ra. Hai tiểu hài tử béo trắng bụ bẫm một trái một phải kéo hai phiến đại môn ra, mở lớn cặp mắt đen nhánh tò mò quan sát bọn họ. Hai tiểu hài tử này không có hai chân, chỉ có nửa thân trên, nửa thân dưới là một đoàn khí. Chung Nhạc mỉm cười, hỏi:
- Hai vị tiểu đạo hữu, các ngươi tên là gì?
Hai tiểu hài tử cưỡi trên vân khí bay tới bên cạnh hắn. Tiểu nữ hài giòn giả nói:
- Ta là Tả Môn!
Tiểu nam hài nói:
- Ta là Hữu Môn!
Hai mắt Thạch Âm Cơ sáng lên, hận không thể nhào tới bắt lấy hai tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác này. Y Uyển Quân vội vàng nói:
- Đây là Linh của Đế binh, không thể bắt được! Nếu chọc giận bọn họ, bọn họ thôi động Huyền Môn liền có thể đánh chết tất cả chúng ta rồi!
Thạch Âm Cơ nói nhỏ:
- Chúng ta lừa gạt bọn họ a! Ngươi một đứa, ta một đứa!
Y Uyển Quân có chút do dự, gật đầu một cái. Nàng cũng rất yêu thích hai tiểu hài tử này. Chung Nhạc dò hỏi:
- Có thể cho ta nghe nói một chút vừa rồi đám Thần Ma kia ở trong Huyền Môn đã trải qua những gì hay không?
- Bọn họ trải qua những lịch luyện trước đây của Đại Đế!
Thanh âm tiểu nữ hài Tả Môn thanh thúy như dưa hấu non vậy, non nớt nói:
- Vừa tiến vào Huyền Môn, sẽ phải trải qua những nguy nan mà Đại Đế từng trải qua!
Tiểu nam hài Hữu Môn cũng y y nha nha nói:
- Đại Đế đã tạo hóa ra những nguy nan mà cả đời chính mình từng trải qua, tái hiện trở lại. Chỉ cần trải qua chín chín tám mươi nguy nan sẽ có thể thông qua Huyền Môn!
- Là chín chín tám mươi mốt nguy nan!
Tiểu nữ hài Tả Môn uốn nắn hắn, nói. Tiểu nam hài Hữu Môn cãi lại:
- Nguy nan cuối cùng, Đại Đế cũng không có vượt qua được, đã chết mất rồi. Cho nên chỉ là chín chín tám mươi nguy nan!