Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên một cái, nhớ tới những chiến trường mà chính mình đã nhìn thấy trên đường rời khỏi Tổ Tinh kia, những anh linh Phục Hy thị đã tử nạn kia.
- Bọn họ quá ngu xuẩn! Căn bản không biết linh hoạt khéo léo một chút, tròn trịa một chút!
Phong Chấn Lão tổ hồi tưởng lại chuyện tình năm đó, mỉm cười nói:
- Ta chém giết bọn họ cũng chém tới mỏi tay! Cũng may bọn họ ngu xuẩn, mới có thể để cho ta đại khai sát giới, lập được chiến công hiển hách! Chiến công hiển hách này mới có thể bảo toàn Phục Hy Thần Tộc ta không bị diệt vong! Ta ở trên đoạn đường này phục sát qua, trải qua sáu đại chiến trường. Cuối cùng, đám phần tử ngoan cố này rốt cuộc đã chạy trốn tới Phế Tinh, lại không biết ta đã sớm định nơi đó là địa phương triệt để tiêu diệt bọn họ, cố ý để cho bọn họ chạy tới đó! Rốt cuộc…
Hắn khẽ mỉm cười:
- Ta chém xuống đầu của tất cả bọn họ!
- Không ngờ đám gia hỏa này còn không chịu đầu hàng!
Hắn cười khanh khách, nói:
- Không ngờ bọn họ còn dám chửi ta, mắng rất khó nghe! Bất quá, bọn họ không đầu hàng mới tốt! Ta muốn dùng đầu của bọn họ đi tranh công, đi nhận thưởng, đi bảo toàn tính mạng của ta. Cho nên, bọn họ chửi càng khó nghe, ta chém lại càng nhanh. Rốt cuộc, đám phần tử ngoan cố này đã bị diệt tuyệt!
- Chúng ta một người làm quan cả họ được nhờ, yến tiệc chúc mừng kéo dài rất lâu, rất lâu. Mỹ tửu hưởng dụng bất tận, mỹ nữ các tộc cũng là hưởng dụng bất tận! Trên đường trở về, ta còn cố tình lưu lại một tấm bia đá, nhằm ghi nhớ chiến công của ta. Sau đó suy nghĩ một chút, ta làm ra công tích bậc này, vẫn là ẩn giấu một chút danh tánh, tránh cho công cao chấn chủ, sẽ bị ghi hận, cho nên ta mới lau đi tên họ của chính mình!
Hắn yếu ớt nói:
- Bọn họ còn khen ta đạo đức tốt, khí khái vô song! Gặp được con cá nhỏ ngươi, lại khiến cho ta nhớ lại đoạn tuế nguyệt huy hoàng kia. Xem ra ta thật sự đã già rồi, trở nên nói nhiều như vậy, luôn nhớ tới những chuyện huy hoàng trước đây!
Chung Nhạc lạnh lùng nói:
- May mà ngươi vẫn chưa chết già! Nếu ngươi đã chết già, chẳng phải là đã tiện nghi cho ngươi rồi sao?
Hắn nhớ lại di ngôn của Nông Hoàng, Nông Hoàng nói với hắn ba sự kiện.
Chuyện thứ hai trong đó chính là cảnh cáo hắn, nói cho hắn biết, tộc nhân tàn nhẫn nhất đối với chính mình, tất nhiên là kẻ phản bội trong đám tộc nhân. Kẻ phản bội tàn nhẫn hơn xa so với địch nhân chân chính, thậm chí còn tàn nhẫn gấp trăm lần.
Tên Phong Chấn trước mắt này, chính là tồn tại tàn nhẫn nhất trong đám kẻ phản bội.
- Đã nói nhiều như vậy, nên tiễn ngươi lên đường rồi! Con cá nhỏ đáng thương!
Phong Chấn mỉm cười, nói:
- Ngươi nhỏ yếu như vậy, nhỏ yếu tới mức ta cũng không đành lòng giết ngươi! Bất quá, cũng may ta đã giết qua vô số con cá nhỏ yếu như ngươi vậy, đã không cách nào khiến cho ta mềm lòng nữa!
Trong tầng tầng phong ấn, khí tức của hắn không thể đại phóng, thần thông cũng bị áp chế, nhưng hắn dù sao cũng là tồn tại Đế cấp, cường đại hơn Chung Nhạc rất nhiều lần.
Phong Chấn nhẹ nhàng vươn bàn tay ra, chụp lấy Phù Tang Thần Thụ, dùng sức nhấc lên, trực tiếp cướp đi Phù Tang Thần Thụ. Hồn Đôn Vũ mặc dù nỗ lực thôi động Phù Tang Thần Thụ, cũng không thể nào chống lại hắn.
Phong Chấn một lần nữa vươn tay ra, trảo về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc đứng thẳng ở mũi thuyền, lẳng lặng nhìn bàn tay hắn vươn tới, trong mi tâm bay ra một hạt châu.
- Con cá nhỏ thú vị, không ngờ lại còn dám phản kháng ta!
Phong Chấn nhẹ nhàng chụp lấy hạt châu này, đột nhiên thoáng ngẩn người, tinh tế quan sát hạt châu này. Thị lực Tam Mục Thiên Đồng của hắn vô cùng đáng sợ, ánh mắt thâm nhập vào trong hạt châu, nhất thời nhìn thấy một gã Cự nhân khuôn mặt âm trầm bị khóa bên trong hạt châu, sắc mặt không khỏi kịch biến.
- Phục Thương!
Hắn rống lớn một tiếng, muốn ném hạt châu này ra xa. Nhưng lúc này, trong hạt châu chợt vươn ra một bàn tay, gắt gao chụp lấy cánh tay hắn.
- Phục Thương, ngươi đã bị Chư Đế trấn áp, ta sẽ sợ ngươi sao?
Phong Chấn quát lớn một tiếng, chiến lực Đế cấp bạo phát, trong Tam Mục Thiên Đồng phun trào Thần quang không gì không thể chém, chiếu rọi về phía bàn tay của Phục Thương.
Ầm ầm!
Hạt châu ầm ầm chấn động, thân thể to lớn của Phục Thương đột nhiên từ trong hạt châu nghiền ép ra ngoài. Hai đạo Tinh hà còn lại giống như hai sợi dây xích gắt gao quấn lấy trên người hắn, vô cùng thô to.
Hắn vẫn như cũ đang bị nhốt, nhưng lại triển lộ ra một mặt vô cùng đáng sợ vô cùng bạo lực. Bàn tay hắn vẫn như cũ không buông ra, mạnh mẽ nghênh đón Thần quang Tam Mục Thiên Đồng bắn tới, một quyền đánh thẳng lên trên khuôn mặt Phong Chấn.
Chung Nhạc nghe được thanh âm xương cốt vỡ nát vang lên. Hai con ngươi Phong Chấn bị đập cho nhảy ra khỏi hốc mắt, rơi vào trong tầng tầng phong ấn, bị phong ấn xoắn cho vỡ nát. Cả khuôn mặt hắn lõm xuống, Thần Nhãn thứ ba bị đánh thành bùn nát, chỉ còn lại có hai cái hốc mắt.
Răng rắc!
Phong Chấn tự mình vặn gãy cánh tay, phóng người bay lên. Chiếc bảo thuyền dưới chân ầm một tiếng vỡ nát, xoay người bỏ chạy về phía Thế Ngoại Chi Địa.
Phục Thương giống như một con dã thú gào thét, xoắn cánh tay cụt trong tay thành bánh quai chèo, Đế huyết phun ra ào ào. Phục Thương gào thét một tiếng, cũng phóng người nhảy lên, nhảy tới trên lưng Phong Chấn, cởi xuống đạo Tinh hà đang quấn lấy chính mình, dùng nó siết lấy cần cổ của hắn.
- Cút ngay! Ngươi cái tên điên này, hạng người vô năng! Phục Hy Thần Tộc chính là chôn vùi trong tay ngươi, không quan hệ gì với ta! Ta chỉ là trợ giúp, đầu sỏ gây ra chính là ngươi!
Phong Chấn dù sao cũng là tồn tại Đế cấp, rất nhanh đã chấn thoát Tinh hà, chống đỡ phong ấn vô cùng trầm trọng, cật lực chạy trốn. Phục Thương quơ tay nắm lấy cổ chân của hắn, kéo hắn trở về.
Trong lòng Phong Chấn vạn phần kinh hãi, cảm thấy chính mình không phải đang giao thủ với vị Đế tử ôn văn nho nhã năm xưa, mà là đang giao thủ với một con dã thú.
Con dã thú này căn bản không biết cái gì gọi là thương tổn, cái gì gọi là đau nhức, cái gì gọi là nguy hiểm. Nó chỉ lo quần ẩu với hắn, liều mạng với hắn, thậm chí còn nhào tới trên người hắn, mở ra cái miệng lớn, cắn xé huyết nhục của hắn.
- Tên điên! Tên điên! Ngươi muốn chết ở trong phong ấn này đó là chuyện của ngươi, nhưng ta lại không muốn! Cút ngay cho ta!
- Bọn họ quá ngu xuẩn! Căn bản không biết linh hoạt khéo léo một chút, tròn trịa một chút!
Phong Chấn Lão tổ hồi tưởng lại chuyện tình năm đó, mỉm cười nói:
- Ta chém giết bọn họ cũng chém tới mỏi tay! Cũng may bọn họ ngu xuẩn, mới có thể để cho ta đại khai sát giới, lập được chiến công hiển hách! Chiến công hiển hách này mới có thể bảo toàn Phục Hy Thần Tộc ta không bị diệt vong! Ta ở trên đoạn đường này phục sát qua, trải qua sáu đại chiến trường. Cuối cùng, đám phần tử ngoan cố này rốt cuộc đã chạy trốn tới Phế Tinh, lại không biết ta đã sớm định nơi đó là địa phương triệt để tiêu diệt bọn họ, cố ý để cho bọn họ chạy tới đó! Rốt cuộc…
Hắn khẽ mỉm cười:
- Ta chém xuống đầu của tất cả bọn họ!
- Không ngờ đám gia hỏa này còn không chịu đầu hàng!
Hắn cười khanh khách, nói:
- Không ngờ bọn họ còn dám chửi ta, mắng rất khó nghe! Bất quá, bọn họ không đầu hàng mới tốt! Ta muốn dùng đầu của bọn họ đi tranh công, đi nhận thưởng, đi bảo toàn tính mạng của ta. Cho nên, bọn họ chửi càng khó nghe, ta chém lại càng nhanh. Rốt cuộc, đám phần tử ngoan cố này đã bị diệt tuyệt!
- Chúng ta một người làm quan cả họ được nhờ, yến tiệc chúc mừng kéo dài rất lâu, rất lâu. Mỹ tửu hưởng dụng bất tận, mỹ nữ các tộc cũng là hưởng dụng bất tận! Trên đường trở về, ta còn cố tình lưu lại một tấm bia đá, nhằm ghi nhớ chiến công của ta. Sau đó suy nghĩ một chút, ta làm ra công tích bậc này, vẫn là ẩn giấu một chút danh tánh, tránh cho công cao chấn chủ, sẽ bị ghi hận, cho nên ta mới lau đi tên họ của chính mình!
Hắn yếu ớt nói:
- Bọn họ còn khen ta đạo đức tốt, khí khái vô song! Gặp được con cá nhỏ ngươi, lại khiến cho ta nhớ lại đoạn tuế nguyệt huy hoàng kia. Xem ra ta thật sự đã già rồi, trở nên nói nhiều như vậy, luôn nhớ tới những chuyện huy hoàng trước đây!
Chung Nhạc lạnh lùng nói:
- May mà ngươi vẫn chưa chết già! Nếu ngươi đã chết già, chẳng phải là đã tiện nghi cho ngươi rồi sao?
Hắn nhớ lại di ngôn của Nông Hoàng, Nông Hoàng nói với hắn ba sự kiện.
Chuyện thứ hai trong đó chính là cảnh cáo hắn, nói cho hắn biết, tộc nhân tàn nhẫn nhất đối với chính mình, tất nhiên là kẻ phản bội trong đám tộc nhân. Kẻ phản bội tàn nhẫn hơn xa so với địch nhân chân chính, thậm chí còn tàn nhẫn gấp trăm lần.
Tên Phong Chấn trước mắt này, chính là tồn tại tàn nhẫn nhất trong đám kẻ phản bội.
- Đã nói nhiều như vậy, nên tiễn ngươi lên đường rồi! Con cá nhỏ đáng thương!
Phong Chấn mỉm cười, nói:
- Ngươi nhỏ yếu như vậy, nhỏ yếu tới mức ta cũng không đành lòng giết ngươi! Bất quá, cũng may ta đã giết qua vô số con cá nhỏ yếu như ngươi vậy, đã không cách nào khiến cho ta mềm lòng nữa!
Trong tầng tầng phong ấn, khí tức của hắn không thể đại phóng, thần thông cũng bị áp chế, nhưng hắn dù sao cũng là tồn tại Đế cấp, cường đại hơn Chung Nhạc rất nhiều lần.
Phong Chấn nhẹ nhàng vươn bàn tay ra, chụp lấy Phù Tang Thần Thụ, dùng sức nhấc lên, trực tiếp cướp đi Phù Tang Thần Thụ. Hồn Đôn Vũ mặc dù nỗ lực thôi động Phù Tang Thần Thụ, cũng không thể nào chống lại hắn.
Phong Chấn một lần nữa vươn tay ra, trảo về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc đứng thẳng ở mũi thuyền, lẳng lặng nhìn bàn tay hắn vươn tới, trong mi tâm bay ra một hạt châu.
- Con cá nhỏ thú vị, không ngờ lại còn dám phản kháng ta!
Phong Chấn nhẹ nhàng chụp lấy hạt châu này, đột nhiên thoáng ngẩn người, tinh tế quan sát hạt châu này. Thị lực Tam Mục Thiên Đồng của hắn vô cùng đáng sợ, ánh mắt thâm nhập vào trong hạt châu, nhất thời nhìn thấy một gã Cự nhân khuôn mặt âm trầm bị khóa bên trong hạt châu, sắc mặt không khỏi kịch biến.
- Phục Thương!
Hắn rống lớn một tiếng, muốn ném hạt châu này ra xa. Nhưng lúc này, trong hạt châu chợt vươn ra một bàn tay, gắt gao chụp lấy cánh tay hắn.
- Phục Thương, ngươi đã bị Chư Đế trấn áp, ta sẽ sợ ngươi sao?
Phong Chấn quát lớn một tiếng, chiến lực Đế cấp bạo phát, trong Tam Mục Thiên Đồng phun trào Thần quang không gì không thể chém, chiếu rọi về phía bàn tay của Phục Thương.
Ầm ầm!
Hạt châu ầm ầm chấn động, thân thể to lớn của Phục Thương đột nhiên từ trong hạt châu nghiền ép ra ngoài. Hai đạo Tinh hà còn lại giống như hai sợi dây xích gắt gao quấn lấy trên người hắn, vô cùng thô to.
Hắn vẫn như cũ đang bị nhốt, nhưng lại triển lộ ra một mặt vô cùng đáng sợ vô cùng bạo lực. Bàn tay hắn vẫn như cũ không buông ra, mạnh mẽ nghênh đón Thần quang Tam Mục Thiên Đồng bắn tới, một quyền đánh thẳng lên trên khuôn mặt Phong Chấn.
Chung Nhạc nghe được thanh âm xương cốt vỡ nát vang lên. Hai con ngươi Phong Chấn bị đập cho nhảy ra khỏi hốc mắt, rơi vào trong tầng tầng phong ấn, bị phong ấn xoắn cho vỡ nát. Cả khuôn mặt hắn lõm xuống, Thần Nhãn thứ ba bị đánh thành bùn nát, chỉ còn lại có hai cái hốc mắt.
Răng rắc!
Phong Chấn tự mình vặn gãy cánh tay, phóng người bay lên. Chiếc bảo thuyền dưới chân ầm một tiếng vỡ nát, xoay người bỏ chạy về phía Thế Ngoại Chi Địa.
Phục Thương giống như một con dã thú gào thét, xoắn cánh tay cụt trong tay thành bánh quai chèo, Đế huyết phun ra ào ào. Phục Thương gào thét một tiếng, cũng phóng người nhảy lên, nhảy tới trên lưng Phong Chấn, cởi xuống đạo Tinh hà đang quấn lấy chính mình, dùng nó siết lấy cần cổ của hắn.
- Cút ngay! Ngươi cái tên điên này, hạng người vô năng! Phục Hy Thần Tộc chính là chôn vùi trong tay ngươi, không quan hệ gì với ta! Ta chỉ là trợ giúp, đầu sỏ gây ra chính là ngươi!
Phong Chấn dù sao cũng là tồn tại Đế cấp, rất nhanh đã chấn thoát Tinh hà, chống đỡ phong ấn vô cùng trầm trọng, cật lực chạy trốn. Phục Thương quơ tay nắm lấy cổ chân của hắn, kéo hắn trở về.
Trong lòng Phong Chấn vạn phần kinh hãi, cảm thấy chính mình không phải đang giao thủ với vị Đế tử ôn văn nho nhã năm xưa, mà là đang giao thủ với một con dã thú.
Con dã thú này căn bản không biết cái gì gọi là thương tổn, cái gì gọi là đau nhức, cái gì gọi là nguy hiểm. Nó chỉ lo quần ẩu với hắn, liều mạng với hắn, thậm chí còn nhào tới trên người hắn, mở ra cái miệng lớn, cắn xé huyết nhục của hắn.
- Tên điên! Tên điên! Ngươi muốn chết ở trong phong ấn này đó là chuyện của ngươi, nhưng ta lại không muốn! Cút ngay cho ta!