Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tu thành Tiên Thiên Thần Ma?

Chung Nhạc nhất thời hứng thú, hỏi:

- Bách Thảo tiên sinh, có thể giảng giải một chút ảo diệu của Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh của ngươi hay không? Ta đối với chuyện này cũng có chút nghiên cứu, chúng ta có thể giao lưu một phen!

Ánh mắt Bách Thảo tiên sinh cũng sáng lên, mỉm cười nói:

- Đạo Tôn tương lai cũng có nghiên cứu sao? Thật tốt! Thật tốt! Hồng Trần Kiếp Kinh của ta có câu nói là một trận hồng trần một trận kiếp, Hồng Trần Kiếp Kinh mà ta truyền ra ngoài chính là biến bản thân thành Thánh dược, trải qua hồng trần bách thế, trải qua trăm kiếp, luyện bản thân thành đại dược, đây chính là Nhục Linh Đan. Ai nói chỉ có thực vật mới có thể làm thuốc chứ?

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ra, cũng có chút tán thành đối với lời nói của hắn. Một số Thánh dược quả thật không phải là hình thái thực vật. Trước đây hắn từng ở chỗ của Nguyên Nha Thần Vương gặp qua Thánh dược không phải hình thái thực vật.

- Thánh dược có thể trường sinh! Một số Thánh dược thậm chí từ lúc vũ trụ sơ khai đã còn sống cho tới bây giờ. Bởi vậy ta đã mở ra một lối đi riêng, tiến hành dược hóa bản thân, khai sáng ra môn công pháp này!

Bách Thảo tiên sinh dương dương đắc ý, nói:



- Bất quá, về sau ta phát hiện, nhục thân ta vẫn chậm rãi già yếu. Loại già yếu này chính là không thể nghịch chuyển. Đây là Thời Không Luân Hồi, Sinh Tử Đại Luân Hồi, sự hạn chế của sinh tử số mệnh. Sinh ra, trưởng thành, tử vong, tiến vào Luân Hồi Táng Khu, lại sinh ra, lại trưởng thành, lại tử vong, lại tiến vào Luân Hồi Táng Khu… cứ như vậy tuần hoàn chuyển hóa. Trận Đại Luân Hồi này sẽ tiêu ma nhục thân, sẽ hủy diệt ký ức, sẽ bóp méo linh hồn, khiến cho hết thảy sinh linh trầm luân trong Luân Hồi đều sẽ ngây ngô đần độn, hết thảy nỗ lực đều trở thành uổng công!

Hắn âm sâm nói:

- Cho dù mạnh mẽ như Phục Mân Đạo Tôn, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Đây chính là số mệnh của sinh linh Hậu Thiên! Số mệnh này khiến cho ta vô cùng khủng bố, sợ hãi mãnh liệt, khiến cho ta khổ não một thời gian thật lâu. Hồng Trần Kiếp Kinh của ta mặc dù đã luyện nhục thân ta thành đại dược, nhưng cũng không tránh được phải chết. Về sau, ta nghĩ tới Hồng Trần Kiếp Kinh của ta có lẽ còn có thiếu khuyết. Chỉ bằng vào trí tuệ của ta, có lẽ sẽ bị nhận thức của chính mình vây khốn. Ta hẳn là nên truyền môn công pháp này cho những đạo hữu khác, tập hợp trí tuệ của mọi người, nói không chừng sẽ có thể tìm ra con đường trường sinh, bổ toàn Hồng Trần Kiếp Kinh!

Trên gương mặt trẻ tuổi của hắn lộ ra thần sắc hưng phấn, trong mắt lóe ra quang mang xảo quyệt, mỉm cười nói:

- Lúc đó, ta truyền môn công pháp này cho ba ngàn môn đồ. Bọn họ tu luyện Hồng Trần Kiếp Kinh, một số kẻ không may mắn, không ít môn đồ khó hiểu đã chết rồi. Nhưng cũng có không ít môn đồ không ngờ vẫn còn sống, có thể kiên trì được tới bách chuyển trọng sinh. Một gã đệ tử mà ta yêu thích nhất đã dẫn đầu bách chuyển trọng sinh. Hắn đã hóa thành một đóa Thánh Liên, tái dựng dục bản thân. Thơm quá a!

Ngữ khí Bách Thảo tiên sinh giống như nói mớ vậy, mê ly nói:

- Hắn thật sự quá thơm! Thơm tới mức khiến cho ta nhịn không được, không thể khống chế chính mình. Đợi tới lúc thanh tỉnh lại, ta phát hiện ta đã ăn mất gã đệ tử mà ta yêu thích nhất kia. Lúc đó, ta rất buồn bã… Nhưng ăn thật sự rất ngon! Ăn rất ngon a…

Lời nói của hắn khiến cho người ta rợn cả tóc gáy, nhưng Chung Nhạc lại có thể sâu sắc thấu hiểu. Khi đó, sau khi Bệ Ngạn bách chuyển trọng sinh, biến thành một đóa Thánh Liên, chân thân dựng dục trong Thánh Liên, cỗ dược hương kia khiến cho ngay cả Trác Long, phụ thân của Bệ Ngạn cũng không nhịn được, nghĩ muốn ăn tươi hắn.

Chung Nhạc cũng từng một lần lại một lần bị mê hoặc, suýt chút nữa đã ăn tươi Bệ Ngạn luôn rồi.

- Sau đó, ta phát hiện ra một chuyện kỳ quái! Sau khi ta ăn tươi gã đệ tử mà ta yêu thích nhất kia, thọ nguyên của ta không ngờ lại tăng lên!

Ngữ khí Bách Thảo tiên sinh mừng rỡ vạn phần, cười ha hả, nói:

- Không sai! Ta đã nghĩ ra một điểm mấu chốt nhất của Hồng Trần Kiếp Kinh. Chúng ta đều là Nhục Linh Đan tương đồng, Thánh dược tương đồng. Ta ăn tươi hắn, tương đương với chiếm dược lực của hắn làm của riêng. Ta vốn dĩ đã già rồi, dược lực sắp sửa hết sạch, nhưng sau khi ăn tươi hắn, dược lực đã được bổ sung trở lại. Vì vậy, ta bắt đầu ăn tươi đám đệ tử của chính mình. Bọn họ rất ngon miệng! Thật sự rất ngon miệng! Trong lúc bất tri bất giác, ta đã ăn sạch tất cả bọn họ…

Lần này Chung Nhạc đích đích xác xác là rợn cả tóc gáy.



Ngữ khí Bách Thảo tiên sinh lại có chút khổ não, thở dài một tiếng, nói:

- Ta muốn đạt được càng nhiều Nhục Linh Đan hơn, khiến cho tuổi thọ của chính mình kéo dài, kéo dài tới mức đồng thọ với thiên địa. Nhưng lúc đó Phục Mân Đạo Tôn vẫn còn, hắn đã phát hiện ra sự tình này, vì vậy hắn vạch trần ta, lệnh mấy vị Đại Đế tới bắt ta. Uổng công ta còn xem hắn là đạo hữu. Lại nói, ta cũng đâu có ăn tươi đệ tử của hắn, hắn quan tâm chuyện của ta làm gì? Đúng rồi! Hắn nhất định là mơ ước phương pháp trường sinh của ta a!

- Ta chỉ đành bắt đầu ẩn tàng, đợi tới lúc sau khi hắn chết rồi, ta mới lại hiện thân. Bất quá, lúc đó ta phát hiện không có Phục Mân Đạo Tôn bảo bọc, đám Thần Vương Thái Cổ kia bắt đầu săn giết chúng ta!

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc sợ hãi, lẩm bẩm:

- Đám Thần Vương Thái Cổ này thật khốn kiếp! Ta chỉ là ăn tươi đệ tử của chính mình, là vì kéo dài thọ mệnh, mà bọn họ lại không phân tốt xấu, mục đích thu gặt chúng ta chỉ là vì cướp đoạt nhận thức của chúng ta đối với Đạo, khai phá của chúng ta đối với Đạo. Đã có không ít vị Đại Đế bị ăn mất rồi. Ta cũng chỉ đành bắt đầu ẩn tàng xuống. Thời điểm ẩn tàng, ta lại thu thêm mấy gã đệ tử, dụng tâm bồi dưỡng bọn họ. Ngươi biết không? Trong mười vạn năm qua ta đã phải nhịn ăn nhịn uống, mãi cho tới cách đây không lâu mới ăn hết mấy gã đệ tử kia!

Bộ dạng hắn vô cùng đau lòng, khiến cho Chung Nhạc nhìn tới mức trố mắt cứng lưỡi.

- Ngồi không miệng ăn núi lở như vậy cũng không phải là biện pháp. Về sau, ta lặng lẽ lưu truyền Hồng Trần Kiếp Kinh ra ngoài. Một vài lão gia hỏa biết rõ tác dụng của Hồng Trần Kiếp Kinh của ta, nhưng bọn họ cũng không dám hiện thân, chỉ có thể tiếp tục ẩn tàng. Cho nên Hồng Trần Kiếp Kinh của ta vẫn là đã truyền lưu trên thế gian!

Bách Thảo tiên sinh lộ ra nụ cười, mỉm cười nói:

- Ta phát hiện ra một chuyện khiến cho ta hưng phấn! Trong đám vật nhỏ tu luyện công pháp của ta, không ngờ lại có một kẻ đặc biệt siêu quần bạt tụy. Hắn là con trai thứ tư của Trác Long, Tứ Thái tử Bệ Ngạn. Tiểu gia hỏa này không tầm thường, có được huyết mạch Lôi Trạch và Bạch Hổ, đều là Tiên Thiên Thần Huyết. Biến Tiên Thiên Thần Huyết của hắn thành Thánh dược, nói không chừng có thể khiến cho ta triệt để thoát khỏi cảnh phải ăn tươi đệ tử, triệt để thành tựu Tiên Thiên!

Chung Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi chọc nổi Lôi Trạch thị sao?

Bách Thảo tiên sinh cười hắc hắc, nói:



- Nếu là trước đây, tự nhiên không dám trêu vào. Bất quá, sau khi Phục Mân Đạo Tôn qua đời, Lôi Trạch Thần Vương đã bị trọng thương, hiện tại sinh tử chưa rõ. Về phần Trác Long…

Hắn lắc lắc đầu:

- Chỉ là một tôn Tế Tự Tiên Thiên Thần! Tại thời đại kia của ta, hắn căn bản không được xếp hạng, chỉ là một vật nhỏ không quá bắt mắt mà thôi. Tứ Thái tử của hắn so với hắn còn có tiền đồ hơn rất nhiều. Lần này ta nhất định phải nhẫn nại một chút, chờ hắn thành Đế. Sau khi hắn thành Đế, dược lực nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn đám đệ tử trước kia của ta không biết bao nhiêu lần. Đây là cơ hội thật lớn để ta thành tựu Tiên Thiên a!

Hắn nghiêm nghị nói:

- Thiên Thừa Tướng, dọc theo con đường thành Đạo, kẻ cầu Đạo nhiều tới bất tận, nhưng chết kẻ ở trên đường lại càng vô số kể! Ta chính là đang hoàn thành một đại thành tựu trước giờ chưa từng có. Nếu ta có thể thành tựu Tiên Thiên, vậy sinh linh Hậu Thiên chúng ta sẽ có hy vọng rồi, sẽ có thể đồng dạng với các Thần Vương, vĩnh sinh bất hủ, vĩnh sinh bất diệt! Thiên Thừa Tướng vũ lượng quảng đại, nhất định biết rõ dụng tâm lương khổ của ta a? Chúng ta đã bị đám Thần Vương kia ức hiếp quá lâu. Cường đại như Phục Mân Đạo Tôn cũng phải thua bởi thời gian. Vậy nên kính xin Thiên Thừa Tướng không nên ngăn cản ta, hãy thành toàn cho ta!

Chung Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Nếu ngươi đã ăn tươi Tứ Thái tử của Trác Long rồi cũng không thể nghịch chuyển Tiên Thiên thì sao?

- Vậy thì tiếp tục ăn nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK