Thượng cổ chư đế tế mười chién Thiên Đạo Đồ lên, tính toán một lúc, nói:
- Thiên muốn che giấu thiên cơ, nhưng hắn chưa tu thành Tiên Thiên thiên đạo, vẫn để lộ dấu vết. Ta tính ra được hắn có một món bảo vật, gọi là Thiên Tỉnh, hắn thả những kẻ đáng sợ trong Thiên Tỉnh ra, chuẩn bị hạ thủ với chúng ta trên chiến trường.
- Thiên Tỉnh? Cũng chính là Thiên Ngục.
Chung Nhạc trầm ngâm, lấy Lục Đạo Giới Châu ra, hỏi Phục Thương hoàng thái tử:
- Hoàng thái tử, trong Thiên Ngục ra ngoài ngài ra thì còn trấn áp những người như thế nào?
Phục Thương hoàng thái tử suy nghĩ một chút, nói:
- Ngoài ta ra còn có tám mươi hai thượng cổ đại đế và hai mươi mốt Tiên Thiên Thần Ma.
Chung Nhạc khóe mắt co giật, nói tiếp:
- Thực lực của họ thế nào?
- Không thua kém ta mấy. Ta chưa từng chiến đấu hết sức, cũng không biết thực lực rốt cuộc ở mức độ nào.
Phục Thương nói:
- Thanh danh của họ đều có được nhờ chiến đấu, thực lực vô cùng cường đại, đặc biệt là Minh Di Đế. Năm đó hắn tề danh với Mẫu Hoàng, Tiêu Dao Đế và Thao Quang, cùng được gọi là Chư Đế Tứ Kiệt. Trong hai mươi mốt Tiên Thiên Thần Ma thì có một vị Địa Sư Thần Vương, tu vi thực lực không thua kém Minh Di.
Chung Nhạc hít sâu một hơi, nhìn chiến trường phía trước.
- Thiên lại có thế lực lớn như vậy, đối phó với Mục Tiên Thiên với ta mà nói không khó, nhưng đối phó Thiên thì đúng là rất khó nhằn!
Phục Thương chần chừ một chút, nghiến răng nói:
- Nếu gặp Minh Di ta có thể ra mặt nói chuyện với hắn. Dù sao bọn ta cũng từng quen biết, năm xưa quan hệ hai bên cũng không xấu…
Chung Nhạc khựng người:
- Ngươi dám ra ngoài rồi?
Phục Thương trầm mặc.
Chung Nhạc thở dài, khi Tiêu Dao Đế, Trí Tuệ Đế nghênhchiến các Thần Vương kia ở khu thứ bảy luân hồi Phục Thương cũng không ra mặ, lần này ẽ là cũng đừng mong.
- Những người cùng thời đại với ngươi có lẽ chỉ còn Minh Di Đế bọn họ nữa thôi. Sau khi họ chết thì chắc thượng cổ chư đế chỉ còn mình ngươi.
Chung Nhạc khẽ nói:
- Khi ấy ngươi có thể ra ngoài, chắc sẽ không ai chế nhạo ngươi nữa đâu.
- Ta..
Phục Thương thân người khẽ run, Lục Đạo Giới Châu cũng chấn động không thôi, viên giới châu này đã không còn trấn áp được hắn nữa. Thực tế là ngay từ khi gặp Chung Nhạc, thấy Thiên Đế quyền bỉnh, Lục Đạo Giới Châu đã không còn trấn áp được Phục Thương nữa. hắn đủ sức mạnh để phá giải trấn áp và phong ấn của Lục Đạo Giới Châu.
Nhưng không phải phong ấn của đại thần thông giả nhốt hắn trong quả giới châu nhỏ bé này mà chính là suy nghĩ của hắn giam cầm hắn.
Hắn vẫn không thể chiến thắng được nội tâm bản thân mình, áy náy, dằn vặt, thất bại, sợ hãi, khiến hắn không còn mắt mũi nào ra ngoài.
Chung Nhạc định cất giới châu đi thì đột nhiên nó nổ tung, một lão giả thân hình nhỏ thó run rẩy đi ra, lưng hắn cúi còng hẳn xuống như tôm luộc, khiến người ta không nhìn thấy mặt.
Đầu tóc hắn rối bù, che kín gương mặt, thân thể thì vừa gầy vừa quắt, biến thành hình người, không biết hắn là chủng tộc gì.
Hắn vẫn đang run rẩy, sợ hãi trốn sau lưng Chung Nhạc.
Trên đài cao, Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô Thần Vương mấy người đều nhìn hắn, đầu của tiểu lão đầu này cúi rất thấp, không dám nhìn bọn họ.
- Ngẩng đầu lên!
Thần Hậu nương nương đột nhiên gằn giọng:
- Ngẩng đầu lên, để ta xem ngươi là ai?
Bịch!
Tiểu lão đầu quỳ xuống, mặt cúi sát mặt đất, cả người run rẩy.
Thần Hậu nương nương đại nộ, đứng dậy quát lớn:
- Ngẩng lên!
Lôi Trạch Cổ Thần không biết tại sao nàng ta lại động nộ, cười:
- Phục Hy, hắn là ai vậy?
Chung Nhạc không dáp, còn Thần Hậu nương nương thì nhìn chăm chăm tiểu lão đầu đang quỳ mọp dưới đất kia, cười khảy:
- Ngươi không còn mặt mũi gặp ta sao? Ngẩng lên cho ta!
Tiểu lão đầu kia cuộn mình lại như nhím, vẫn chỉ run rẩy.
Thần Hậu nương nương bực bội ngồi xuống, mặt tím lại:
- Ngươi cũng xứng làm con cha ngươi sao?
Lôi Trạch Cổ Thần lộ vẻ nghi hoặc, quan sát tiểu lão đầu hỏi dò:
- Phục Thương? Khởi Minh Đế thái tử?
Càn Đô Thần Vương khẽ run lên, Tướng Vương cũng biến sắc, nhìn tiểu lão đầu, Tướng Vương nghi hoặc hỏi:
- Hắn là Phục Hy Phong thị, con của Đạo Tôn, Khởi Minh Đế thái tử sao? Không giống hắn thì phải? Ta từng găp Phong Khởi Minh, tuy vô năng nhưng phong hoa tuyệt đại, năm đó cũng là kẻ tuấn mỹ cơ…
Thần Hậu nương nương cười khảy:
- Ngoài là ngọc trong là đá mà thôi. Năm đó là Khởi Minh, giờ là Phục Thương. Thế nào là Phục Thương? Cái chết yểu của Phục Hy thần tộc! Tất cả là tại hắn mới thua nhanh mà thảm như thế! Giờ cũng không dám giơ mặt ra nữa! Phục Hy, tại sao ngươi lại thả tên súc sinh này ra, vô duyên vô cớ chọc giận ta?
Tiểu lão đầu kia nằm cứng đơ dưới đất như chết.
Chung Nhạc giơ tay nhấc tiểu lão đầu lên, hắn ta vẫn tư tế đó, cứng đờ như chết. Thân thể thấp bế, mái tóc hoa râm che phủ gương mặt.
- Thiên muốn che giấu thiên cơ, nhưng hắn chưa tu thành Tiên Thiên thiên đạo, vẫn để lộ dấu vết. Ta tính ra được hắn có một món bảo vật, gọi là Thiên Tỉnh, hắn thả những kẻ đáng sợ trong Thiên Tỉnh ra, chuẩn bị hạ thủ với chúng ta trên chiến trường.
- Thiên Tỉnh? Cũng chính là Thiên Ngục.
Chung Nhạc trầm ngâm, lấy Lục Đạo Giới Châu ra, hỏi Phục Thương hoàng thái tử:
- Hoàng thái tử, trong Thiên Ngục ra ngoài ngài ra thì còn trấn áp những người như thế nào?
Phục Thương hoàng thái tử suy nghĩ một chút, nói:
- Ngoài ta ra còn có tám mươi hai thượng cổ đại đế và hai mươi mốt Tiên Thiên Thần Ma.
Chung Nhạc khóe mắt co giật, nói tiếp:
- Thực lực của họ thế nào?
- Không thua kém ta mấy. Ta chưa từng chiến đấu hết sức, cũng không biết thực lực rốt cuộc ở mức độ nào.
Phục Thương nói:
- Thanh danh của họ đều có được nhờ chiến đấu, thực lực vô cùng cường đại, đặc biệt là Minh Di Đế. Năm đó hắn tề danh với Mẫu Hoàng, Tiêu Dao Đế và Thao Quang, cùng được gọi là Chư Đế Tứ Kiệt. Trong hai mươi mốt Tiên Thiên Thần Ma thì có một vị Địa Sư Thần Vương, tu vi thực lực không thua kém Minh Di.
Chung Nhạc hít sâu một hơi, nhìn chiến trường phía trước.
- Thiên lại có thế lực lớn như vậy, đối phó với Mục Tiên Thiên với ta mà nói không khó, nhưng đối phó Thiên thì đúng là rất khó nhằn!
Phục Thương chần chừ một chút, nghiến răng nói:
- Nếu gặp Minh Di ta có thể ra mặt nói chuyện với hắn. Dù sao bọn ta cũng từng quen biết, năm xưa quan hệ hai bên cũng không xấu…
Chung Nhạc khựng người:
- Ngươi dám ra ngoài rồi?
Phục Thương trầm mặc.
Chung Nhạc thở dài, khi Tiêu Dao Đế, Trí Tuệ Đế nghênhchiến các Thần Vương kia ở khu thứ bảy luân hồi Phục Thương cũng không ra mặ, lần này ẽ là cũng đừng mong.
- Những người cùng thời đại với ngươi có lẽ chỉ còn Minh Di Đế bọn họ nữa thôi. Sau khi họ chết thì chắc thượng cổ chư đế chỉ còn mình ngươi.
Chung Nhạc khẽ nói:
- Khi ấy ngươi có thể ra ngoài, chắc sẽ không ai chế nhạo ngươi nữa đâu.
- Ta..
Phục Thương thân người khẽ run, Lục Đạo Giới Châu cũng chấn động không thôi, viên giới châu này đã không còn trấn áp được hắn nữa. Thực tế là ngay từ khi gặp Chung Nhạc, thấy Thiên Đế quyền bỉnh, Lục Đạo Giới Châu đã không còn trấn áp được Phục Thương nữa. hắn đủ sức mạnh để phá giải trấn áp và phong ấn của Lục Đạo Giới Châu.
Nhưng không phải phong ấn của đại thần thông giả nhốt hắn trong quả giới châu nhỏ bé này mà chính là suy nghĩ của hắn giam cầm hắn.
Hắn vẫn không thể chiến thắng được nội tâm bản thân mình, áy náy, dằn vặt, thất bại, sợ hãi, khiến hắn không còn mắt mũi nào ra ngoài.
Chung Nhạc định cất giới châu đi thì đột nhiên nó nổ tung, một lão giả thân hình nhỏ thó run rẩy đi ra, lưng hắn cúi còng hẳn xuống như tôm luộc, khiến người ta không nhìn thấy mặt.
Đầu tóc hắn rối bù, che kín gương mặt, thân thể thì vừa gầy vừa quắt, biến thành hình người, không biết hắn là chủng tộc gì.
Hắn vẫn đang run rẩy, sợ hãi trốn sau lưng Chung Nhạc.
Trên đài cao, Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô Thần Vương mấy người đều nhìn hắn, đầu của tiểu lão đầu này cúi rất thấp, không dám nhìn bọn họ.
- Ngẩng đầu lên!
Thần Hậu nương nương đột nhiên gằn giọng:
- Ngẩng đầu lên, để ta xem ngươi là ai?
Bịch!
Tiểu lão đầu quỳ xuống, mặt cúi sát mặt đất, cả người run rẩy.
Thần Hậu nương nương đại nộ, đứng dậy quát lớn:
- Ngẩng lên!
Lôi Trạch Cổ Thần không biết tại sao nàng ta lại động nộ, cười:
- Phục Hy, hắn là ai vậy?
Chung Nhạc không dáp, còn Thần Hậu nương nương thì nhìn chăm chăm tiểu lão đầu đang quỳ mọp dưới đất kia, cười khảy:
- Ngươi không còn mặt mũi gặp ta sao? Ngẩng lên cho ta!
Tiểu lão đầu kia cuộn mình lại như nhím, vẫn chỉ run rẩy.
Thần Hậu nương nương bực bội ngồi xuống, mặt tím lại:
- Ngươi cũng xứng làm con cha ngươi sao?
Lôi Trạch Cổ Thần lộ vẻ nghi hoặc, quan sát tiểu lão đầu hỏi dò:
- Phục Thương? Khởi Minh Đế thái tử?
Càn Đô Thần Vương khẽ run lên, Tướng Vương cũng biến sắc, nhìn tiểu lão đầu, Tướng Vương nghi hoặc hỏi:
- Hắn là Phục Hy Phong thị, con của Đạo Tôn, Khởi Minh Đế thái tử sao? Không giống hắn thì phải? Ta từng găp Phong Khởi Minh, tuy vô năng nhưng phong hoa tuyệt đại, năm đó cũng là kẻ tuấn mỹ cơ…
Thần Hậu nương nương cười khảy:
- Ngoài là ngọc trong là đá mà thôi. Năm đó là Khởi Minh, giờ là Phục Thương. Thế nào là Phục Thương? Cái chết yểu của Phục Hy thần tộc! Tất cả là tại hắn mới thua nhanh mà thảm như thế! Giờ cũng không dám giơ mặt ra nữa! Phục Hy, tại sao ngươi lại thả tên súc sinh này ra, vô duyên vô cớ chọc giận ta?
Tiểu lão đầu kia nằm cứng đơ dưới đất như chết.
Chung Nhạc giơ tay nhấc tiểu lão đầu lên, hắn ta vẫn tư tế đó, cứng đờ như chết. Thân thể thấp bế, mái tóc hoa râm che phủ gương mặt.