Mặc Ẩn nhẹ nhàng giãy thoát bàn tay nàng, an ủi:
- Mẫu thân yên tâm! Phía trước là cố nhân của ta, không phải tới giết chúng ta!
Hắn phóng người bay lên, đi tới trên Thiên Dực Cổ Thuyền, ngồi đối diện với Chung Nhạc. Hắn đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy xung quanh không có bất kỳ phục binh nào, Chung Nhạc cũng không dẫn theo bất kỳ một người nào bảo vệ chính mình.
- Tiên sinh gan dạ hơn người, một mình tới đây cản đường ta!
Mặc Ẩn cầm bình rượu lên, tự rót rượu cho chính mình, mỉm cười nói:
- Dịch tiên sinh là tới giết ta sao?
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Tay ta chưa bao giờ dính qua máu của Nhân Tộc! Cho tới bây giờ vẫn luôn sạch sạch sẽ sẽ. Ta tới tiễn ngươi!
Mặc Ẩn uống rượu, quay đầu lại nhìn về phía Thiên Đình, xúc động nói:
- Phiến giang sơn này thật tốt a! Ta đã triệt để thất bại rồi, đã bại bởi ngươi! Trí tuệ không địch lại thần thông? Hắc hắc… ngươi không dùng thần thông thắng ta, mà là dùng trí tuệ thắng ta. Trí tuệ không địch lại trí tuệ! Ta thua rồi… Ngươi có thể tìm được ta, là vì ngươi cũng nhận được Nhân Quả Thiên Thư a? Ngươi bện ra tơ nhân quả của ta, cho nên nắm giữ được hướng đi của ta!
Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta chẳng những bện ra tơ nhân quả của ngươi, tơ nhân quả của toàn bộ đại tướng có danh tiếng dưới trướng ngươi cũng hết thảy trong sự khống chế của ta. Nhất cử nhất động của bọn họ đều không thể gạt được ta. Bất quá, ta cũng chưa từng học qua Nhân Quả Thiên Thư, ta chỉ là thôi diễn ra đạo nhân quả của chính mình, từ trong ngàn vạn sợi tơ nhân quả tìm kiếm dấu vết tơ nhện mà thôi!
Sắc mặt Mặc Ẩn khẽ động, than thở:
- Khó trách ta nhiều lần không phải là đối thủ của ngươi! Ngươi hẳn là nên tìm Thiên Ti nương nương, trong tay nàng có Nhân Quả Thiên Thư tàn thiên, những thứ ghi chép trong đó không chỉ có thôi diễn nhân quả, còn ghi lại rất nhiều thứ càng thần diệu hơn!
- Đừng đi! Đi theo ta a!
Chung Nhạc đột nhiên nói. Mặc Ẩn khẽ giật mình, thất thanh nói:
- Ngươi muốn ta đi theo ngươi? Ngươi có còn nhớ không? Ta đã bao nhiêu lần suýt chút nữa giết chết ngươi rồi?
Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Cho nên ta mới thưởng thức ngươi! Ngươi ba lần bốn lượt suýt chút nữa giết chết ta, là bản lĩnh của ngươi. Nếu ngươi vừa lên liền bị ta giết chết, sao ta còn thưởng thức ngươi? Đi theo ta a! Chúng ta đều là Nhân Tộc! Nếu đã là Nhân Tộc, hẳn là nên chiếu cố lẫn nhau!
Mặc Ẩn trầm mặc, thở dài một cái:
- Nếu ngươi không bán mạng cho Mục Tiên Thiên, kẻ đầu tiên mà ta tìm nơi nương tựa chính là ngươi! Nhưng chỉ cần một ngày ngươi bán mạng cho Mục Tiên Thiên, vậy ta liền một ngày không thể đầu nhập vào ngươi. Dịch tiên sinh, kẻ đánh bại ta tàn nhẫn nhất chính là ngươi, nhưng khiến cho ta kính phục nhất cũng chính là ngươi. Ngươi đã tới chậm! Ta đã đáp ứng Vân Quyển Thư sẽ đầu nhập vào hắn, tiếp tục đối nghịch với ngươi!
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Nhạc, chỉ thấy Chung Nhạc vừa nghe được ba chữ Vân Quyển Thư, liền lộ ra biểu tình ngơ ngẩn, trong lòng không khỏi chấn động.
- Nếu Vân Quyển Thư đã lôi kéo ngươi, vậy ta sẽ không lưu ngươi nữa!
Chung Nhạc nâng ly đưa tiễn, nói:
- Chúc tiên sinh tiền đồ như gấm!
Mặc Ẩn có chút hốt hoảng đứng dậy, một chân đá trúng chân bàn suýt chút nữa vấp ngã. Hắn vội vàng nâng ly, hai người uống một hơi cạn sạch. Mặc Ẩn chân cao chân thấp đi ra Thiên Dực Cổ Thuyền, quay trở lại thuyền nhỏ, quay đầu nhìn lại, Chung Nhạc đã thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền đi xa.
- Phục Hy! Hắn thật sự là Phục Hy!
Trong đầu Mặc Ẩn ầm ầm oanh động. Người nhà bên cạnh hắn đều nghi hoặc không thôi, chỉ thấy Mặc tiên sinh nổi danh thiên hạ đột nhiên rơi lệ, nức nở nói:
- Mẫu thân, hài nhi phiêu bạt thiên hạ cho tới bây giờ, trái tim này rốt cuộc đã có sở thuộc rồi, đã có thể cắm rễ rồi!
Cặp mắt lão mẫu hắn cái gì cũng đều không nhìn thấy, run run rẩy rẩy nói:
- Ta cũng cảm thấy lòng ngươi đột nhiên bình tĩnh lại! Trái tim ngươi đã bình tĩnh trở lại! Sau này ta có đi rồi cũng có thể yên lòng!
o0o
Cuộc hẹn quyết chiến giữa hai vị Đại Đế đã sắp sửa tới ngày bắt đầu. Mấy ngày nay, bên cạnh Thiên Hà đã tụ tập không biết bao nhiêu cao thủ, đều đang mong đợi trận chiến đỉnh cao này. Đế Minh Thiên Đế có thể mở ra Bí cảnh thứ bảy hay không, Mục Tiên Thiên có thể chiến thắng Đế Minh Thiên Đế hay không, đều trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Trong Phá Thiên Quan, Chung Nhạc lấy Họa Bích Ba Hoa, đóa Thánh dược bạn sinh với Nguyên Nha Thần Vương kia ra. Đoạn thời gian trước hắn liên tục chinh phạt chinh chiến, gần đây mới có thời gian đi nghiên cứu đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên.
Mục đích của hắn là từ trên người đệ tử Nguyên Nha Thần Vương nghiên cứu ra đạo lý tuyên cổ bất biến của đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên. Nhưng đám đệ tử này đều không đạt được chân truyền của Nguyên Nha Thần Vương, muốn từ trong thiên biến vạn hóa tìm hiểu ra đạo lý bất biến, cực kỳ khó khăn.
Oan hồn của đại bộ phận các đệ tử Nguyên Nha Thần Vương đều bị hắn thu vào trong Lục Đạo Luân Hồi của chính mình, lấy ra ký ức của đám đệ tử này cũng không khó khăn. Nhưng lĩnh ngộ ra đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên lại quá gian khổ rồi. Thời gian nửa năm này, Chung Nhạc thu hoạch cực kỳ ít ỏi.
- Họa Bích Ba Hoa là Thánh dược bạn sinh với Nguyên Nha Thần Vương, Nguyên Nha Thần Vương là Tinh của Tiên Thiên Đạo Sơn, trời sinh đã có thể chưởng khống đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên. Vậy trong Thánh dược bạn sinh với hắn nhất định có dấu vết đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên lưu lại.
Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát đóa Thánh dược này. Chỉ thấy đóa hoa này vô cùng kỳ lạ, thiên biến vạn hóa, khi thì hoa nở giống như tinh không, tinh quang rực rỡ, Tinh hà lưu chuyển, khi thì lại phảng phất như bức tranh Thần Nữ, nàng Thần Nữ trong tranh tư thái duyên dáng, vô cùng mê hoặc, cơ hồ không nhìn ra có gì khác biệt so với chân nhân.
- Mẫu thân yên tâm! Phía trước là cố nhân của ta, không phải tới giết chúng ta!
Hắn phóng người bay lên, đi tới trên Thiên Dực Cổ Thuyền, ngồi đối diện với Chung Nhạc. Hắn đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy xung quanh không có bất kỳ phục binh nào, Chung Nhạc cũng không dẫn theo bất kỳ một người nào bảo vệ chính mình.
- Tiên sinh gan dạ hơn người, một mình tới đây cản đường ta!
Mặc Ẩn cầm bình rượu lên, tự rót rượu cho chính mình, mỉm cười nói:
- Dịch tiên sinh là tới giết ta sao?
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Tay ta chưa bao giờ dính qua máu của Nhân Tộc! Cho tới bây giờ vẫn luôn sạch sạch sẽ sẽ. Ta tới tiễn ngươi!
Mặc Ẩn uống rượu, quay đầu lại nhìn về phía Thiên Đình, xúc động nói:
- Phiến giang sơn này thật tốt a! Ta đã triệt để thất bại rồi, đã bại bởi ngươi! Trí tuệ không địch lại thần thông? Hắc hắc… ngươi không dùng thần thông thắng ta, mà là dùng trí tuệ thắng ta. Trí tuệ không địch lại trí tuệ! Ta thua rồi… Ngươi có thể tìm được ta, là vì ngươi cũng nhận được Nhân Quả Thiên Thư a? Ngươi bện ra tơ nhân quả của ta, cho nên nắm giữ được hướng đi của ta!
Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta chẳng những bện ra tơ nhân quả của ngươi, tơ nhân quả của toàn bộ đại tướng có danh tiếng dưới trướng ngươi cũng hết thảy trong sự khống chế của ta. Nhất cử nhất động của bọn họ đều không thể gạt được ta. Bất quá, ta cũng chưa từng học qua Nhân Quả Thiên Thư, ta chỉ là thôi diễn ra đạo nhân quả của chính mình, từ trong ngàn vạn sợi tơ nhân quả tìm kiếm dấu vết tơ nhện mà thôi!
Sắc mặt Mặc Ẩn khẽ động, than thở:
- Khó trách ta nhiều lần không phải là đối thủ của ngươi! Ngươi hẳn là nên tìm Thiên Ti nương nương, trong tay nàng có Nhân Quả Thiên Thư tàn thiên, những thứ ghi chép trong đó không chỉ có thôi diễn nhân quả, còn ghi lại rất nhiều thứ càng thần diệu hơn!
- Đừng đi! Đi theo ta a!
Chung Nhạc đột nhiên nói. Mặc Ẩn khẽ giật mình, thất thanh nói:
- Ngươi muốn ta đi theo ngươi? Ngươi có còn nhớ không? Ta đã bao nhiêu lần suýt chút nữa giết chết ngươi rồi?
Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Cho nên ta mới thưởng thức ngươi! Ngươi ba lần bốn lượt suýt chút nữa giết chết ta, là bản lĩnh của ngươi. Nếu ngươi vừa lên liền bị ta giết chết, sao ta còn thưởng thức ngươi? Đi theo ta a! Chúng ta đều là Nhân Tộc! Nếu đã là Nhân Tộc, hẳn là nên chiếu cố lẫn nhau!
Mặc Ẩn trầm mặc, thở dài một cái:
- Nếu ngươi không bán mạng cho Mục Tiên Thiên, kẻ đầu tiên mà ta tìm nơi nương tựa chính là ngươi! Nhưng chỉ cần một ngày ngươi bán mạng cho Mục Tiên Thiên, vậy ta liền một ngày không thể đầu nhập vào ngươi. Dịch tiên sinh, kẻ đánh bại ta tàn nhẫn nhất chính là ngươi, nhưng khiến cho ta kính phục nhất cũng chính là ngươi. Ngươi đã tới chậm! Ta đã đáp ứng Vân Quyển Thư sẽ đầu nhập vào hắn, tiếp tục đối nghịch với ngươi!
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Nhạc, chỉ thấy Chung Nhạc vừa nghe được ba chữ Vân Quyển Thư, liền lộ ra biểu tình ngơ ngẩn, trong lòng không khỏi chấn động.
- Nếu Vân Quyển Thư đã lôi kéo ngươi, vậy ta sẽ không lưu ngươi nữa!
Chung Nhạc nâng ly đưa tiễn, nói:
- Chúc tiên sinh tiền đồ như gấm!
Mặc Ẩn có chút hốt hoảng đứng dậy, một chân đá trúng chân bàn suýt chút nữa vấp ngã. Hắn vội vàng nâng ly, hai người uống một hơi cạn sạch. Mặc Ẩn chân cao chân thấp đi ra Thiên Dực Cổ Thuyền, quay trở lại thuyền nhỏ, quay đầu nhìn lại, Chung Nhạc đã thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền đi xa.
- Phục Hy! Hắn thật sự là Phục Hy!
Trong đầu Mặc Ẩn ầm ầm oanh động. Người nhà bên cạnh hắn đều nghi hoặc không thôi, chỉ thấy Mặc tiên sinh nổi danh thiên hạ đột nhiên rơi lệ, nức nở nói:
- Mẫu thân, hài nhi phiêu bạt thiên hạ cho tới bây giờ, trái tim này rốt cuộc đã có sở thuộc rồi, đã có thể cắm rễ rồi!
Cặp mắt lão mẫu hắn cái gì cũng đều không nhìn thấy, run run rẩy rẩy nói:
- Ta cũng cảm thấy lòng ngươi đột nhiên bình tĩnh lại! Trái tim ngươi đã bình tĩnh trở lại! Sau này ta có đi rồi cũng có thể yên lòng!
o0o
Cuộc hẹn quyết chiến giữa hai vị Đại Đế đã sắp sửa tới ngày bắt đầu. Mấy ngày nay, bên cạnh Thiên Hà đã tụ tập không biết bao nhiêu cao thủ, đều đang mong đợi trận chiến đỉnh cao này. Đế Minh Thiên Đế có thể mở ra Bí cảnh thứ bảy hay không, Mục Tiên Thiên có thể chiến thắng Đế Minh Thiên Đế hay không, đều trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Trong Phá Thiên Quan, Chung Nhạc lấy Họa Bích Ba Hoa, đóa Thánh dược bạn sinh với Nguyên Nha Thần Vương kia ra. Đoạn thời gian trước hắn liên tục chinh phạt chinh chiến, gần đây mới có thời gian đi nghiên cứu đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên.
Mục đích của hắn là từ trên người đệ tử Nguyên Nha Thần Vương nghiên cứu ra đạo lý tuyên cổ bất biến của đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên. Nhưng đám đệ tử này đều không đạt được chân truyền của Nguyên Nha Thần Vương, muốn từ trong thiên biến vạn hóa tìm hiểu ra đạo lý bất biến, cực kỳ khó khăn.
Oan hồn của đại bộ phận các đệ tử Nguyên Nha Thần Vương đều bị hắn thu vào trong Lục Đạo Luân Hồi của chính mình, lấy ra ký ức của đám đệ tử này cũng không khó khăn. Nhưng lĩnh ngộ ra đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên lại quá gian khổ rồi. Thời gian nửa năm này, Chung Nhạc thu hoạch cực kỳ ít ỏi.
- Họa Bích Ba Hoa là Thánh dược bạn sinh với Nguyên Nha Thần Vương, Nguyên Nha Thần Vương là Tinh của Tiên Thiên Đạo Sơn, trời sinh đã có thể chưởng khống đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên. Vậy trong Thánh dược bạn sinh với hắn nhất định có dấu vết đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên lưu lại.
Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát đóa Thánh dược này. Chỉ thấy đóa hoa này vô cùng kỳ lạ, thiên biến vạn hóa, khi thì hoa nở giống như tinh không, tinh quang rực rỡ, Tinh hà lưu chuyển, khi thì lại phảng phất như bức tranh Thần Nữ, nàng Thần Nữ trong tranh tư thái duyên dáng, vô cùng mê hoặc, cơ hồ không nhìn ra có gì khác biệt so với chân nhân.