Trong lòng Phong Hoài Ngọc kinh nghi bất định. Gã nam tử trẻ tuổi ẩn nấp trong Bí cảnh Nguyên thần chính mình là sư tôn, vậy người trong Bích Lạc Cung kia là ai?
- Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi, Luyện Khí Sĩ tại thời điểm tu thành thân thể Tiên Thiên, Nguyên thần Tiên Thiên sẽ có thể lột đi Thân quá khứ hay không?
Gã nam tử trẻ tuổi kia mỉm cười, nói:
- Ta chính là Thân quá khứ của sư tôn ngươi, Cổ Nhạc trong ba ngàn Lục Đạo Giới. Ngươi cũng rất nhanh sắp sửa lột đi Thân quá khứ rồi. Vi sư tu luyện tới một bước này của ngươi, năm xưa đã hao tốn thời gian hai ba trăm năm, mà ngươi lại chỉ dùng thời gian không tới năm mươi năm, thật sự là hậu sinh khả úy a!
Điều kiện tu luyện của Phong Hoài Ngọc so với hắn năm xưa thật sự tốt hơn quá nhiều. Năm xưa Chung Nhạc tu luyện bất cứ thứ gì đều cần chính mình đi lục lọi, đánh bậy đánh bạ, càng thâm nhập thăm dò vào những khu vực chưa từng có ai thăm dò qua, luyện hồn phách thành Tiên Thiên, lúc này mới luyện ra một thân bản lĩnh như hiện tại.
Mà Phong Hoài Ngọc thì có hai nhân vật thúc đẩy đạo pháp thần thông không ngừng tiến về phía trước là hắn và Phong Hiếu Trung chỉ đạo tu luyện, đã tiết kiệm vô số thời gian, có thể nói là một đường thuận buồm xuôi gió, so với những gian khổ mà năm xưa Chung Nhạc từng tao ngộ căn bản là không thể so sánh.
Đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến cho Chung Nhạc lo lắng Phong Hoài Ngọc tu luyện quá mức thuận lợi, thiếu khuyết ma luyện cần thiết, đạo tâm dễ dàng không kiên định, không vững chắc, bởi vậy mới khiến cho hắn áp chế tu vi tiến cảnh.
Tốc độ tu luyện quá nhanh, thiếu khuyết kinh lịch và cảm ngộ cần thiết, đạo tâm sẽ dễ dàng sai lầm, theo không kịp tu vi thực lực, tương lai có khả năng sẽ gặp phải bình cảnh, chậm chạp không thể đột phá mà dẫn tới đạo tâm sụp đổ.
Chung Nhạc từng đối diện rất nhiều dằn vặt, rất nhiều nhấp nhô, đạo tâm được trui luyện tới mức thông thấu không tỳ vết, mà Phong Hiếu Trung kinh lịch lên lên xuống xuống, đại bi đại hỉ, lòng cầu Đạo vô cùng kiên định.
Đây là địa phương mà Phong Hoài Ngọc không cách nào sánh bằng.
- Cửu Ngũ Chí Tôn sắp sửa tới rồi! Đi thôi!
Trong Bí cảnh Nguyên thần của Phong Hoài Ngọc, Cổ Nhạc phân phó:
- Ta dạy ngươi thuật phân thân, chia ra phân thân chạy đi bốn phương tám hướng, ngươi cứ vừa đi vừa học! Đây là phương pháp phân cắt Nguyên thần do cha ngươi sáng chế!
Phong Hoài Ngọc vừa đi vừa học, rất nhanh đã nắm giữ, phân tách Nguyên thần của chính mình, không ngừng phân ra từng cỗ từng cỗ phân thân, bỏ chạy ra bốn phương tám hướng.
- Sao sư tôn biết ta ở nơi này? Lại làm sao biết là Cửu Ngũ Chí Tôn sẽ đuổi giết ta?
Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, hỏi ra nghi hoặc của chính mình.
- Đơn giản thôi!
Cổ Nhạc mỉm cười, nói:
- Đại não Phong Vô Kỵ đã dung hợp với Đại não Thiên ý. Đại não Thiên ý không gì không biết, không gì không làm được, nhưng duy nhất suy tính không ra chính là hướng đi của ta. Năm xưa tiểu di Tư Mệnh của ngươi chính là đã dùng loại thủ đoạn này bức cho nó nổ tung. Đại não Thiên ý suy tính không ra được ta, mà ta lại có thể suy tính được Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ nghĩ muốn giết ngươi, ở trong Thiên Đình chỉ có ba địa phương là có thể động thủ, đó chính là Bích Lạc Cung, Thiên Ngục và phía dưới Thiên Ngục!
Phong Hoài Ngọc nhất thời bừng tỉnh tỉnh ngộ. Bích Lạc Cung thì Chung Nhạc chính là đang ở đó, Thiên Ngục thì bởi vì quá mức hung hiểm, Phong Hoài Ngọc tự nhiên là không chịu đi. Hơn nữa, trong Thức hải hắn cất giấu mấy trăm đạo thần thông của Phong Hiếu Trung, Phong Vô Kỵ không dám bức hắn tiến vào Thiên Ngục. Bởi vậy, địa phương Phong Vô Kỵ có thể giết hắn, chỉ còn lại có phiến Đại lục Thời đại Hỏa Kỷ phía dưới Thiên Ngục mà thôi.
Mà chỉ cần là đi Đại lục của Thời đại Hỏa Kỷ, liền có hy vọng trốn thoát.
Nơi đó mặc dù là chính diện với uy năng của phần trùy nhọn của Thiên Ngục, nhưng Thiên Hoàng Đế Đạo cũng chính là ở đó. Mà Chung Nhạc hết lần này tới lần khác sớm đã truyền thụ cho hắn biện pháp khởi động Thiên Hoàng Đế Đạo.
- Về phần thủ đoạn Phong Vô Kỵ có thể sử dụng cũng không nhiều lắm. Nhất định phải có cường giả tiến hành thôi động Thiên Ngục mới có thể phá vỡ mấy trăm đạo thần thông của cha ngươi. Mà tồn tại có năng lực này cũng không nhiều lắm. Đế Tu La là Thiên Mệnh Thân của Thiên, nhưng chỉ bằng một mình hắn, nghĩ muốn phá giải mấy trăm đạo thần thông của cha ngươi cũng có chút khó khăn. Mà hai mươi chín Thiên Đạo Thân còn lại khoảng cách quá xa, trong khoảng thời gian ngắn không kịp chạy tới!
Cổ Nhạc không nhanh không chậm nói:
- Phe cánh của Thiên trong Thiên Đình chỉ còn lại có Bích Lạc tiên sinh, Ngục chủ Thiên Ngục, Cửu Ngũ Chí Tôn và đám Tiên Thiên Thần Ma còn lại. Bích Lạc tiên sinh đã bị ta và Mục Tiên Thiên quấn lấy, mà Ngục chủ Thiên Ngục thì không thể tùy tiện rời khỏi Thiên Ngục, bằng không Thiên Ngục bị cướp, đám lão quái vật bên trong chạy ra thì không phải là chuyện đùa. Về phần đám Tiên Thiên Thần Ma còn lại trong Bích Lạc Cung thì số lượng không nhiều lắm, thôi động Thiên Ngục, khó có thể đạt được hiệu quả một kích tất sát, rất dễ dàng xuất hiện sai lầm, cho nên ổn thỏa nhất chính là Cửu Ngũ Chí Tôn!
Phong Hoài Ngọc rốt cuộc triệt để hiểu rõ, trong lòng bội phục không thôi, nói:
- Sư tôn, ngươi không lo lắng ta sẽ chết trong Đại lục Thời đại Hỏa Kỷ sao?
- Ta có lòng tin đối với thần thông của cha ngươi!
Cổ Nhạc mỉm cười, nói.
Phong Hoài Ngọc không khỏi rùng mình một cái. Nếu thần thông của phụ thân không thể tiếp được uy năng của Thiên Ngục, vậy chính mình chẳng phải là đã chết rồi?
Hắn nghĩ tới huynh trưởng của chính mình, trong lòng có chút buồn bã. Phong Vô Kỵ vẫn là đã xuất thủ với hắn, huynh đệ tương tàn, không ngờ lại khiến cho chính mình đau lòng tới như vậy.
o0o
Vào lúc này, tại địa phương Phong Hoài Ngọc rời khỏi Thiên Hoàng Đế Đạo, quang trụ của Thiên Hoàng Đế Đạo đột nhiên vỡ ra, từng tôn từng tôn Tiên Thiên Thần Ma truy tung giết tới. Ánh mắt một tôn Đế Quân trong đó đảo quét bốn phía, trầm giọng nói:
- Hắn đã phân thân chạy đi rồi!
- Cái nào là phân thân, cái nào là chân thân?
Thủ lĩnh của Cửu Ngũ Chí Tôn hỏi.
Tôn Đế Quân kia lắc đầu, nói:
- Chỉ dựa vào tung tích không thể nhìn ra. Hắn một phân thành hai, mỗi người đi một hướng khác nhau!
- Vậy chúng ta cũng chia ra làm hai nhóm, truy kích theo hai hướng!
Gã Thủ lĩnh kia quả quyết nói:
- Hắn chỉ còn lại có hơn mười đạo thần thông Thiên Nhân, chống đỡ không nổi công kích của chúng ta!
Cửu Ngũ Chí Tôn chia làm hai nhóm, phân ra hai đường truy sát. Cũng không lâu lắm, tôn Đế Quân kia nhíu mày, nói:
- Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi, Luyện Khí Sĩ tại thời điểm tu thành thân thể Tiên Thiên, Nguyên thần Tiên Thiên sẽ có thể lột đi Thân quá khứ hay không?
Gã nam tử trẻ tuổi kia mỉm cười, nói:
- Ta chính là Thân quá khứ của sư tôn ngươi, Cổ Nhạc trong ba ngàn Lục Đạo Giới. Ngươi cũng rất nhanh sắp sửa lột đi Thân quá khứ rồi. Vi sư tu luyện tới một bước này của ngươi, năm xưa đã hao tốn thời gian hai ba trăm năm, mà ngươi lại chỉ dùng thời gian không tới năm mươi năm, thật sự là hậu sinh khả úy a!
Điều kiện tu luyện của Phong Hoài Ngọc so với hắn năm xưa thật sự tốt hơn quá nhiều. Năm xưa Chung Nhạc tu luyện bất cứ thứ gì đều cần chính mình đi lục lọi, đánh bậy đánh bạ, càng thâm nhập thăm dò vào những khu vực chưa từng có ai thăm dò qua, luyện hồn phách thành Tiên Thiên, lúc này mới luyện ra một thân bản lĩnh như hiện tại.
Mà Phong Hoài Ngọc thì có hai nhân vật thúc đẩy đạo pháp thần thông không ngừng tiến về phía trước là hắn và Phong Hiếu Trung chỉ đạo tu luyện, đã tiết kiệm vô số thời gian, có thể nói là một đường thuận buồm xuôi gió, so với những gian khổ mà năm xưa Chung Nhạc từng tao ngộ căn bản là không thể so sánh.
Đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến cho Chung Nhạc lo lắng Phong Hoài Ngọc tu luyện quá mức thuận lợi, thiếu khuyết ma luyện cần thiết, đạo tâm dễ dàng không kiên định, không vững chắc, bởi vậy mới khiến cho hắn áp chế tu vi tiến cảnh.
Tốc độ tu luyện quá nhanh, thiếu khuyết kinh lịch và cảm ngộ cần thiết, đạo tâm sẽ dễ dàng sai lầm, theo không kịp tu vi thực lực, tương lai có khả năng sẽ gặp phải bình cảnh, chậm chạp không thể đột phá mà dẫn tới đạo tâm sụp đổ.
Chung Nhạc từng đối diện rất nhiều dằn vặt, rất nhiều nhấp nhô, đạo tâm được trui luyện tới mức thông thấu không tỳ vết, mà Phong Hiếu Trung kinh lịch lên lên xuống xuống, đại bi đại hỉ, lòng cầu Đạo vô cùng kiên định.
Đây là địa phương mà Phong Hoài Ngọc không cách nào sánh bằng.
- Cửu Ngũ Chí Tôn sắp sửa tới rồi! Đi thôi!
Trong Bí cảnh Nguyên thần của Phong Hoài Ngọc, Cổ Nhạc phân phó:
- Ta dạy ngươi thuật phân thân, chia ra phân thân chạy đi bốn phương tám hướng, ngươi cứ vừa đi vừa học! Đây là phương pháp phân cắt Nguyên thần do cha ngươi sáng chế!
Phong Hoài Ngọc vừa đi vừa học, rất nhanh đã nắm giữ, phân tách Nguyên thần của chính mình, không ngừng phân ra từng cỗ từng cỗ phân thân, bỏ chạy ra bốn phương tám hướng.
- Sao sư tôn biết ta ở nơi này? Lại làm sao biết là Cửu Ngũ Chí Tôn sẽ đuổi giết ta?
Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, hỏi ra nghi hoặc của chính mình.
- Đơn giản thôi!
Cổ Nhạc mỉm cười, nói:
- Đại não Phong Vô Kỵ đã dung hợp với Đại não Thiên ý. Đại não Thiên ý không gì không biết, không gì không làm được, nhưng duy nhất suy tính không ra chính là hướng đi của ta. Năm xưa tiểu di Tư Mệnh của ngươi chính là đã dùng loại thủ đoạn này bức cho nó nổ tung. Đại não Thiên ý suy tính không ra được ta, mà ta lại có thể suy tính được Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ nghĩ muốn giết ngươi, ở trong Thiên Đình chỉ có ba địa phương là có thể động thủ, đó chính là Bích Lạc Cung, Thiên Ngục và phía dưới Thiên Ngục!
Phong Hoài Ngọc nhất thời bừng tỉnh tỉnh ngộ. Bích Lạc Cung thì Chung Nhạc chính là đang ở đó, Thiên Ngục thì bởi vì quá mức hung hiểm, Phong Hoài Ngọc tự nhiên là không chịu đi. Hơn nữa, trong Thức hải hắn cất giấu mấy trăm đạo thần thông của Phong Hiếu Trung, Phong Vô Kỵ không dám bức hắn tiến vào Thiên Ngục. Bởi vậy, địa phương Phong Vô Kỵ có thể giết hắn, chỉ còn lại có phiến Đại lục Thời đại Hỏa Kỷ phía dưới Thiên Ngục mà thôi.
Mà chỉ cần là đi Đại lục của Thời đại Hỏa Kỷ, liền có hy vọng trốn thoát.
Nơi đó mặc dù là chính diện với uy năng của phần trùy nhọn của Thiên Ngục, nhưng Thiên Hoàng Đế Đạo cũng chính là ở đó. Mà Chung Nhạc hết lần này tới lần khác sớm đã truyền thụ cho hắn biện pháp khởi động Thiên Hoàng Đế Đạo.
- Về phần thủ đoạn Phong Vô Kỵ có thể sử dụng cũng không nhiều lắm. Nhất định phải có cường giả tiến hành thôi động Thiên Ngục mới có thể phá vỡ mấy trăm đạo thần thông của cha ngươi. Mà tồn tại có năng lực này cũng không nhiều lắm. Đế Tu La là Thiên Mệnh Thân của Thiên, nhưng chỉ bằng một mình hắn, nghĩ muốn phá giải mấy trăm đạo thần thông của cha ngươi cũng có chút khó khăn. Mà hai mươi chín Thiên Đạo Thân còn lại khoảng cách quá xa, trong khoảng thời gian ngắn không kịp chạy tới!
Cổ Nhạc không nhanh không chậm nói:
- Phe cánh của Thiên trong Thiên Đình chỉ còn lại có Bích Lạc tiên sinh, Ngục chủ Thiên Ngục, Cửu Ngũ Chí Tôn và đám Tiên Thiên Thần Ma còn lại. Bích Lạc tiên sinh đã bị ta và Mục Tiên Thiên quấn lấy, mà Ngục chủ Thiên Ngục thì không thể tùy tiện rời khỏi Thiên Ngục, bằng không Thiên Ngục bị cướp, đám lão quái vật bên trong chạy ra thì không phải là chuyện đùa. Về phần đám Tiên Thiên Thần Ma còn lại trong Bích Lạc Cung thì số lượng không nhiều lắm, thôi động Thiên Ngục, khó có thể đạt được hiệu quả một kích tất sát, rất dễ dàng xuất hiện sai lầm, cho nên ổn thỏa nhất chính là Cửu Ngũ Chí Tôn!
Phong Hoài Ngọc rốt cuộc triệt để hiểu rõ, trong lòng bội phục không thôi, nói:
- Sư tôn, ngươi không lo lắng ta sẽ chết trong Đại lục Thời đại Hỏa Kỷ sao?
- Ta có lòng tin đối với thần thông của cha ngươi!
Cổ Nhạc mỉm cười, nói.
Phong Hoài Ngọc không khỏi rùng mình một cái. Nếu thần thông của phụ thân không thể tiếp được uy năng của Thiên Ngục, vậy chính mình chẳng phải là đã chết rồi?
Hắn nghĩ tới huynh trưởng của chính mình, trong lòng có chút buồn bã. Phong Vô Kỵ vẫn là đã xuất thủ với hắn, huynh đệ tương tàn, không ngờ lại khiến cho chính mình đau lòng tới như vậy.
o0o
Vào lúc này, tại địa phương Phong Hoài Ngọc rời khỏi Thiên Hoàng Đế Đạo, quang trụ của Thiên Hoàng Đế Đạo đột nhiên vỡ ra, từng tôn từng tôn Tiên Thiên Thần Ma truy tung giết tới. Ánh mắt một tôn Đế Quân trong đó đảo quét bốn phía, trầm giọng nói:
- Hắn đã phân thân chạy đi rồi!
- Cái nào là phân thân, cái nào là chân thân?
Thủ lĩnh của Cửu Ngũ Chí Tôn hỏi.
Tôn Đế Quân kia lắc đầu, nói:
- Chỉ dựa vào tung tích không thể nhìn ra. Hắn một phân thành hai, mỗi người đi một hướng khác nhau!
- Vậy chúng ta cũng chia ra làm hai nhóm, truy kích theo hai hướng!
Gã Thủ lĩnh kia quả quyết nói:
- Hắn chỉ còn lại có hơn mười đạo thần thông Thiên Nhân, chống đỡ không nổi công kích của chúng ta!
Cửu Ngũ Chí Tôn chia làm hai nhóm, phân ra hai đường truy sát. Cũng không lâu lắm, tôn Đế Quân kia nhíu mày, nói: