Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vẫn còn một tên nhóc chưa chết, để thiên nhân để lại vướng bận cuối cùng vẫn là khó lòng hoàn thành.

Sau khi họ rời đi không lâu, bầu trời đột nhiên chảy máu, những cột huyết trụ đổ xuống từ vết thương trên trời, cuồn cuộn tựa sông lớn, con mắt đó mở ra, lộ sự nghĩ ngợi.

- Vậy thì bắt đầu kế hoạch bổ khuyết thiên nhân, để hắn thêm hoàn hảo…

- Kế hoạch bổ khuyết, cần tới môn sinh của ta hoàn thành…

Âm Thiếu Khang muốn đuổi theo Phong Hiếu Trung nhưng thấy tuy Phong Hiếu Trung bước đi chậm nhưng tốc độ lại không hề chậm, khiến hắn nhanh chóng để mất dấu Phong Hiếu Trung.

Âm Thiếu Khang dò hỏi xung quanh tìm kiếm Phong Hiếu Trung, Tử Vi Tinh Vực có không ít người đều từng thấy một trung niên nam tử dẫn một đứa trẻ nhỏ phiêu bạt trong bầu tinh không.

Âm Thiếu Khang nhìn tuyến đường phía trước, thở phào:

- Họ đang tới vũ trụ cổ, chắc tìm cô gia rồi. Bước chân Phong sư huynh nhanh hơn cả ta, có lẽ sẽ tới Tổ Đình Tinh Vực trước ta. Ta cần phải tăng tốc, nhưng có lẽ không kịp đại hội chư đế tương lai rồi.

Hắn nhớ lại biểu hiện khủng bố của Phong Hiếu Trung khi Bàn Tố Tâm chết thì có phần lạnh người. Đặc biệt là đôi mắt không còn bất cứ cảm xúc gì đó, khiến hắn thấy sợ hãi từ tận sâu trong tâm linh.

Cũng may Phong Hoài Ngọc còn sống, nếu không hắn cũng không dám tưởng tượng Phong Hiếu Trung sẽ trở thành thế nào nữa!

- Liên lạc với cô gia báo tình hình trước đã.

Âm Thiếu Khang lấy đồ đằng trụ ra liên lạc với Chung Nhạc, nói rõ tình hình ở biên thùy, đến khi nói tới cái chết của Bàn Tố Tâm rồi việc Phong Hiếu Trung huyết tế trăm triệu vạn thần ma tạo thành Thất Đạo Luân Hồi luyện chết Kim Thiên và Bạch Nha nhị đế, rồi luyện chết Dực Thiên Quân, Chung Nhạc không khỏi chau mày, vội hỏi:

- Đứa trẻ thì sao?

Âm Thiếu Khang nói:

- Đứa trẻ không sao, chỉ bị thương, có lẽ được Phong sư huynh bảo vệ tốt rồi.

Chung Nhạc thở phào:

- Đứa trẻ không sao thì Phong sư huynh sẽ không phát điên. Thiếu Khang thúc, thúc đừng trở về vội, lập tức quay lại khu chiến trường đó, chiếu cảnh tượng đó lên thần kính, thu thập một số di thể, di thể của tẩu tẩu ta cũng đem về đây!

Âm Thiếu Khang nói:

- Di thể Phong phu nhân được Phong sư huynh đem đi rồi.



Chung Nhạc nhíu mày, trầm ngâm một lúc nói:

- Đem thi thể của những thần ma và luyện khí sĩ chết bên cạnh tẩu ấy về cho ta!

Âm Thiếu Khang lĩnh mệnh, lập tức quay lại chiến trường, làm như lời Chung Nhạc, tìm kiếm thi thể trong bầu tinh không, rồi chiếu lại di tích chiến trường bằng thần kính rồi mới trở về vũ trụ cổ.

Bên này, Chung Nhạc chìm vào trầm tư.

- Tế đạo pháp tế trăm triệu vạn thần ma, dùng năng lượng huyết tế thần ma để luyện hóa Kim Thiên Đế và Bạch Nha Thần Đế, thủ đoạn của Phong sư huynh càng ngày càng khủng khiếp. Cho dù không phải dùng sức mạnh của bản thân nhưng cũng quá dọa người rồi.

Chung Nhạc chau mày lại, khi Phong Hiếu Trung thấy thi thể của Bàn Tố Tâm, tưởng rằng thê tử chết dưới công kích của hai vị đại đế. Khi đó, nhân tính của hắn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thần tính, bạo phát một đòn công kích tuyệt luân.

Huyết tế trăm triệu vạn thần ma, hắn có thủ đoạn này, hắn từng nghiên cứu máu Thánh Linh Thể của Âm Phiền Huyên, từ đó lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Thánh Linh Thể thân hòa đại đạo.

Âm Phiền Huyên cũng có thủ đoạn này, nhưng vì tổn hại tới thiên hòa nên chưa bao giờ dùng.

Hơn nữa một lúc huyết tế nhiều thần ma như vậy Âm Phiền Huyên không thể làm nổi.

Phong Hiếu Trung cho dù không phải đế cấp, nhưng cũng không còn xa nữa vì thế mới có thể huyết tế một lúc nhiều thần ma như vậy, trực tiếp luyện hóa hai vị đại đế.

Kim Thiên Đế là một trong Thiên Đình Tứ Ngự Đế, sống sót qua đế tranh, nhưng không ngờ lại bỏ mạng trong tay Phong Hiếu Trung, cũng là tạo hóa trêu ngươi.

Bàn Tố Tâm thì được Chung Nhạc tìm thấy ở Bàn Kê thị, có huyết mạch của cả Bàn Kê thị và Phượng Thiên Nguyên Quân, vì giống hệt vợ trước của Phong Hiếu Trung nên bị Chung Nhạc bắt đi.

Chung Nhạc là sợ Phong Hiếu Trung đi theo con đường bỏ hoàn toàn nhân tính, chỉ để lại thần tính nên mới tác hợp cho hai người họ.

Cái chết của nàng khiến Chung Nhạc cũng vô cùng buồn bã.

Nhưng ở đây có điểm rất đáng nghi!

- Tu vi hiện giờ của Phong sư huynh có lẽ đã gần với đế cấp, mạnh hơn ta, nhưng cùng lắm chỉ hơn một chút. Trong trận tranh chấp của hai vị đại đế không lẽ nào lại bị hai vị đại đế hợp lực tấn công!

Chung Nhạc đi qua đi lại, suy nghĩ:

- Có lẽ Kim Thiên Đế toàn lực tấn công Bạch Nha Thần Đế, còn Bạch Nha Thần Đế cũng toàn lực tấn công Kim Thiên Đế. Phong sư huynh là bị trúng sóng xung kích từ thần thông của họ. Hắn tinh thông Thất Đạo Luân Hồi, thành tựu chắc chắn chỉ có hơn ta. Hắn tuyệt đối có thể chặn được sóng xung kích từ thần thông của hai vị đại đế. Ít nhất cũng có thể giấu vợ von vào nguyên thần bí cảnh nhưng tại sao Bàn Tố Tâm vẫn chết?

Đó chính là điểm khả nghi nhất!

Vì thế Chung Nhạc bảo Âm Thiếu Khang quay lại chiến trường tìm di thể của Bàn Tố Tâm, nhưng di thể của nàng đã được Phong Hiếu Trung đưa đi, vậy thì những thi thể xung quanh chỗ nàng có lẽ sẽ để lại dấu vết gì đó.

Âm Thiếu Khang ghi lại cảnh tượng chiến trường, chưa biết chừng tìm được manh mối gì.

- Việc này chắc chắn không đơn giản, chắc chắn có ẩn tình!

Hai năm sau, Chung Nhạc đưa theo Hiên Viên về Tổ Đình Tinh Vực, đại hội chư đế tương lai diễn ra theo dự kiến.

Vì trận đế tranh, giờ đã là hơn một trăm năm mươi năm sau đại hội lần thứ ba. Đại hội lần này muộn hơn rất nhiều so với trước kia.

Thiên tài chật ních Thiên Đình Tinh Vực, thảo luận náo nhiệt, không lâu sau Phong Hiếu Trung dẫn Phong Hoài Ngọc tới, Chung Nhạc đích thân ra đón, thấy Phong Hiếu Trung vẻ mặt có phần tiều tụy, nhưng thêm vài phần trưởng thành.

Ánh mắt hắn không có cảm xúc, nhưng khi nhìn Phong Hoài Ngọc thì đầy thần thái và sự âu yếm.

Chung Nhạc chấn kinh, lập tức hiểu ra Phong Hiếu Trung đã ký thác toàn bộ tình cảm của mình lên đứa con của mình. Có lẽ cho sự hoài niệm với Phong Thường lão đầu tử cũng đã bién thành tình cha con và gửi gắm nơi Phong Hoài Ngọc rồi!

Còn cả sự lưu luyến Bàn Tố Tâm và vợ trước cũng gửi gắm ở thiếu niên này.

Giả mà Phong Hoài Ngọc xảy ra chuyện gì thì có lẽ đó sẽ là sự đả kích cực lớn có thể hủy diệt hắn!



- Việc của tẩu tẩu ta đã biết rồi.

Chung Nhạc đang định nói tiếp thì Phong Hiếu Trung lắc đầu:

- Sư đệ, không cần nói nữa. Ta không thích hợp để dạy dỗ nó, có chút quá nuông chiều, ta là cha, không phải sư phụ, ngươi có thể dạy nó thay ta không?

Chung Nhạc gật đầu.

Phong Hiếu Trung ánh mắt xa xăm, ảm đạm nói:

- Giờ cuối cùng ta cũng cảm nhận được tình cảm của phụ thân đối với ta năm đó. Nam nhân, phải trở thành phụ thân rồi mới có thể được gọi là nam nhân. Đáng tiếc, ta lĩnh ngộ ra nỗi khổ tâm của người quá muộn.

Con muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu không đợi được, đây có lẽ là suy nghĩ hiện giờ của Phong Hiếu Trung.

Hai người kề vai đi, Chung Nhạc hỏi dò:

- Di thể của Tố Tâm tẩu tẩu có còn không?

- Đã an táng rồi.

Phong Hiếu Trung lãnh đạm, một lúc sau nói:

- Án táng trong bí cảnh của ta, như vậy nàng luôn ở bên ta.

- Ta nghi ngờ cái chết của tẩu tẩu có huyền cơ khác.

Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Có thể có kẻ nào đó ngấm ngầm giở trò! Sư huynh có thể cho ta nhìn di thể tẩu tẩu một chút không?

Phong Hiếu Trung khựng người.

Chung Nhạc nói suy đoán của mình:

- Hai vị đế cấp, cộng với hai tòa Thất Đạo Luân Hồi, sóng xung kích của họ có lẽ không đủ để phá vỡ sự phòng ngự của huynh. Nếu huynh cố hết sức phòng ngự thì có thể bảo vệ được điệt nhi và tẩu tẩu. Ta nghi ngờ còn có kẻ khác đang mượn gió đẩy thuyền, có lẽ đã đổi hướng của thần thông Kim Thiên Đế và Bạch Nha Thần Đế, khiến công kích của họ tập trung lên ngừoi huynh. Cũng có thể là có kẻ đã ra tay với tẩu tẩu khi thần thông của họ bạo phát. Mọi việc đều phải để ta nhìn di thể của tẩu tẩu rồi mới phán đoán được.

Phong Hiếu Trung trầm mặc, giọng khàn lại:

- Ý ngươi là tại chiến trường khi đó còn có một kẻ đáng sợ khác ám toán ta?

- Cũng có thể là một kẻ luôn ở ngoài chiến trường theo dõi huynh, tìm thời cơ.

Chung Nhạc nói tiếp:

- Nhưng, chỉ cần hắn ra tay thì chắc chắn có dấu vết. Ta đã bảo Âm Thiếu Khang quay lại chiến trường tìm chứng cứ. Năm năm nữa có lẽ hắn sẽ về tới đây. Nếu giờ có thể từ di thể tẩu tẩu phát hiện chút dấu vết thì không cần đợi lâu như vậy.

Phong Hiếu Trung lẩm nhẩm:

- Tại sao phải ám toán Tố Tâm? Tại sao không giết ta? Ta mới là kẻ có sức uy hiếp…

- Điều này thì không rõ. Hiên Viên lại đây, đưa Hoài Ngọc đệ đệ đi dạo đi.

Chung Nhạc gọi Hiên Viên lại bảo hắn đưa Phong Hoài Ngọc đi. Hai người tới một tòa đại điện ở Tổ Đình Tinh Vực, Phong Hiếu Trung cho di thể Bàn Tố Tâm ra ngoài rồi quay đi không nỡ nhìn.

Chung Nhạc kính lễ một lúc trước di thể nàng rồi cúi xuống quan sát kỹ, bất giác ủa một tiếng.

Thương thế của Bàn Tố Tâm là thương thế chí mạng, trực tiếp hủy diệt nguyên thần của nàng, khiến nhục thân tan rã, thương thế này có phần cổ quái.



Nguyên thần bị hủy hoại, có nghĩa là uy lực cực lớn, thậm chí khiến thần hồn cũng bị hủy diệt hoàn toàn. Bàn Tố Tâm là thần tộc, công kích hủy diệt nguyên thần của nàng đúng là giống uy năng thần thông của đế cấp.

Nhưng uy năng khủng khiếp như vậy lại chỉ khiến nhục thân của nàng tan thành nhiều mảnh, vậy thì đáng nghi rồi.

Vì công kích ở mức độ này chắc chắn sẽ khiến nhục thân nàng bốc hơi sạch sẽ cùng nguyên thần, chẳng còn lại gì, đó mới là uy năng của thần thông đế cấp!

- Kẻ ra tay hại tẩu tẩu không phải Kim Thiên Đế và Bạch Nha Thần Đế, cũng không phải Thất Đạo Luân Hồi đại trận.

Chung Nhạc trầm ngâm:

- Chắc chắn là kẻ khác đã hại tẩu tẩu!

Phong Hiếu Trung người run lên, quay lại cùng hắn kiểm tra di thể Bàn Tố Tâm. Một lúc sau hắn buộc phải từ bỏ, giọng khàn lại:

- Trên người nàng không có bất cứ dao động thần thông dư thừa nào, không nhìn ra được là thần thông gì.

- Đương nhiên là bị kẻ đó tiêu hủy rồi. Điều khiến ta thấy lạ đó là tại sao hắn lại giữ lại di thể của tẩu tẩu?

Chung Nhạc liếc nhìn Phong Hiếu Trung, suy nghĩ:

- Để lại di thể chỉ khiến huynh bị kích thích, hủy hoại nhân tính, chỉ còn lại thần tính. Tại sao hắn lại muốn kích thích huynh? Sao hắn lại biết điểm yếu cuối cùng của huynh là Tố Tâm tẩu tẩu?

Phong Hiếu Trung khựng người, quanh người Chung Nhạc hiện lên vô số đồ đằng văn, quái tượng bay lượn, suy đoán Nhân Quả Tuyến của Phong Hiếu Trung.

Phong Hiếu Trung cảm nhận được bản thân bị hắn tinh toán nhưng không ngăn lại.

Một sợi Nhân Quả Tuyến dần hình thành, không ngừng lan rộng, suy đoán ngược về trước kia của Phong Hiếu Trung. Từ sự trải nghiệm của hắn ở Tử Vi ngược về Thiên Hoàng Đế Đạo, ngược tới Tổ Đình, cuối cùng Nhân Quả Tuyến dừng lại ở lúc Phong Hiếu Trung mở bí cảnh thứ sáu.

Chung Nhạc ngẩng lên, hoang mang kêu lên:

- Sư huynh, tại Tổ Tinh, khi mở bí cảnh thứ sáu có phải đã đánh thức hai phần Phục Hy thần huyết? Khi đó huynh bị lời nguyền của Hắc Đế kéo về mười vạn năm trước. Huynh nói xem khi trở về mười vạn năm trước huynh đã thấy gì?

Nhân Quả Tuyến trong tay hắn đứt, dừng ở việc Phục Hy thị bị lời nguyền Hắc Đế kéo về mười vạn năm trước.

Chung Nhạc gấp gáp nói:

- Rốt cuộc huynh đã thấy gì ở mười vạn năm trước? Làm sao huynh thoát được? Rốt cuộc huynh đã bị ai nhắm tới? Tại sao hắn muốn xóa bỏ đoạn Nhân Quả Tuyến đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK