Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động, bay vào trong tầng tầng không gian, không ngừng tiếp cận. Cũng không lâu lắm, Cổ thuyền đã đi tới phụ cận đám Thần Ma kia. Chỉ thấy khí tức của đám Thần Ma này đặc thù, không phải Thần đạo cũng không phải Ma đạo, trái lại mang theo tà khí nồng đậm. Khí tức của bọn họ cực kỳ đồng dạng với Tiên Thiên Tà Thần Chư Tà.
- Thế lực của Tiên Thiên Tà Đế?
Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc. Số lượng đám Tà Thần này cũng không nhiều lắm, chỉ có sáu mươi bốn người, nhưng đều là tồn tại cực kỳ lợi hại, tu vi cực cao. Trong đó tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Hoàng, cao nhất chính là Tạo Vật Chủ.
Chỉ thấy đám Tà Thần này mỗi người cầm trong tay một cái bình ngọc, trong bình tuôn trào ra tà khí nồng đậm. Phương vị bọn họ đứng cũng vô cùng kỳ lạ, đứng trên sáu mươi bốn góc của một tòa Tế đàn cự hình.
Sáu mươi bốn gã Tà Thần này mỗi người tế khởi bình ngọc, bình ngọc càng lúc càng lớn. Trên miệng bình ngọc hiện ra một cái viên hoàn phức tạp. Đám tà khí kia càng lúc càng nồng đậm, phảng phất như thủy dịch lục sắc từ trong viên hoàn bay ra, giống như xúc tu của một con ma quái vậy, uốn lượn bay lên, ăn mòn không gian.
Sáu mươi bốn cái bình ngọc thật lớn phiêu phù trên không trung, thôi động tòa Tế đàn. Không gian giống như sóng gợn vậy, không ngừng lay động. Cũng không lâu lắm, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp không gian bị thủy dịch lục sắc ăn mòn cho mục nát.
- Đám Tà Thần này rốt cuộc đang làm gì?
Đám người Chung Nhạc, Y Uyển Quân nghi hoặc.
Từng tầng từng tầng không gian bị ăn mòn mở ra. Đột nhiên, sâu bên trong không gian truyền tới chấn động kịch liệt. Không gian thâm tầng vốn dĩ trống trống trải trải đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá khổng lồ, che lại trước đám thủy dịch lục sắc kia.
- Quả nhiên là ở nơi này!
Một gã Tà Hoàng vừa mừng vừa sợ, mỉm cười nói:
- Tổ Đình của Phục Hy thị quả nhiên ẩn giấu ở nơi này! Mau nhìn xem! Trên tấm bia đá kia viết cái gì?
- Là Đạo ngữ của Thời đại Hắc Ám!
Một vị Tạo Vật Tà Chủ thì thầm:
- Ngục bà đà úm niệm ngoạt bà đà…
Sắc mặt một vị Tạo Vật Tà Chủ trong đó đại biến, vội vàng cao giọng quát lớn:
- Câm miệng! Không được đọc tiếp!
Vị Tạo Vật Tà Chủ kia vội vàng dừng miệng. Đột nhiên, sắc mặt hắn kịch biến, nhục thân dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khô quắt xuống, sau đó mục nát, chỉ còn lại một bộ xương khô. Nguyên thần của hắn chậm rãi xuất hiện, khuôn mặt dữ tợn, hai tay ôm mặt, khuôn mặt càng lúc càng vặn vẹo, sau đó hốc mắt lõm xuống, nhãn cầu khô quắt.
Ba!
Nguyên thần của hắn biến thành một đạo khói xanh, hồn phi phách tán.
Vô số Tà Thần thấp thỏm lo âu, nhìn về phía tấm bia đá kia một trận khiếp sợ. Một vị Tạo Vật Tà Chủ lạnh lùng nói:
- Trên tấm bia đá này chính là viết chữ Tử trong Đạo ngữ của Thời đại Hắc Ám. Kẻ nào đọc kẻ nào sẽ chết… Không xong! Tấm bia là cái bẫy, không được…
Đám Tà Thần còn lại không rõ ý hắn. Đột nhiên, chỉ thấy thân thể gã Tà Thần này cũng bắt đầu khô quắt, làn da trở nên nhăn nhúm, phảng phất như trong nháy mắt phong hóa vậy. Trong lòng đám Tà Thần cực kỳ hoảng sợ, thất thanh nói:
- Đại sư huynh…
Chỉ thấy nhục thân gã Tạo Vật Tà Chủ kia khô vong, xương cốt biến thành bột mịn, Nguyên thần cũng bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt dữ tợn, lạc giọng nói:
- Không được nhìn tấm bia đá! Đó là văn tự do Đạo Thần viết ra! Nguy rồi!
Nhưng lúc này, nhục thân sáu mươi hai gã Tà Thần kia từng cái từng cái bắt đầu mục nát, tiếng thét chói tai vang vọng không dứt.
Trên Cổ thuyền, Chung Nhạc và Thạch Âm Cơ ngơ ngác nhìn từng vị từng vị tồn tại vô cùng cường đại trên Tế đàn huyết nhục dần dần mục nát, Nguyên thần tan rã. Cũng không lâu lắm sáu mươi hai gã Tà Thần này đã biến thành một đống thịt vụn, chỉ còn lại có sáu mươi bốn cái bình ngọc vẫn như cũ lẳng lặng phiêu phù trên Tế đàn. Tấm bia đá kia cũng lẳng lặng đứng sừng sững trong tầng tầng không gian, lù lù bất động.
Hai người Chung Nhạc không khỏi rợn cả tóc gáy. Một tấm bia đá, chỉ dựa vào văn tự trên đó đã khiến cho sáu mươi bốn gã Tà Hoàng, Tạo Vật Tà Chủ hết thảy mất mạng. Tấm bia này rốt cuộc là ai lập ra? Bia văn là người phương nào viết ra?
- Sáu mươi bốn gã cường giả này hẳn là sinh ra từ Thánh địa Chư Tà kia, đám tà ma trong Chư Tà Tinh Thần kia. Chỉ là sao tà ma của Thánh địa Chư Tà lại tới nơi này? Vừa rồi bọn họ nói Tổ Đình quả nhiên là ở nơi này, làm thế nào bọn họ biết được? Chẳng lẽ là nhận được sự chỉ điểm của Tiên Thiên Tà Đế sao?
Trong lòng Chung Nhạc chấn động. Chư Tà Tinh Thần là địa phương toàn bộ tồn tại tà ác trên thế gian này tụ tập, có thể tiến vào nơi đó đều cũng không phải là kẻ yếu. Nhưng Tổ Đình của Phục Hy thị cực kỳ bí ẩn, với thân phận địa vị của đám Tà Hoàng Tà Chủ này còn không có khả năng biết được nơi này. Bọn họ có thể tìm được, khẳng định là có cao nhân chỉ điểm!
Hơn nữa, uy năng sáu mươi bốn cái bình ngọc kia cực kỳ cường hãn, hiển nhiên không phải là bọn họ có khả năng luyện chế ra được. Cho nên hắn suy đoán bọn họ là do Tiên Thiên Tà Đế sai sử. Tiên Thiên Tà Đế cũng đã để mắt tới Tổ Đình của Phục Hy thị, có chút không ổn lắm rồi!
Chung Nhạc dõi mắt nhìn về phía sau tấm bia đá kia, ánh mắt không dám rơi xuống trên tấm bia đá. Phía sau tấm bia đá mơ hồ có thể nhìn thấy một phiến Đại lục cổ xưa mênh mang.
Trái tim hắn không khỏi kịch liệt nhảy lên hai cái. Thanh âm Tân Hỏa cũng tại lúc này vang lên, vui vẻ nói:
- Trâu giống Chung Sơn thị, nơi đó chính là Tổ Đình!
Chung Nhạc dằn xuống sự rung động trong lòng, cật lực khiến cho ánh mắt của chính mình không rơi lên trên tấm bia đá:
- Uyển Quân và Vũ sư huynh đều đang tìm hiểu Chư Thiên Vô Đạo, còn chưa tỉnh lại. Nếu không nhìn lên tấm bia đá, ta có thể giá ngự Cổ thuyền bay qua từ bên cạnh tấm bia!
Hắn đang định thôi động Cổ thuyền bay về phía tấm bia đá, đột nhiên từng cỗ từng cỗ khí tức xao động. Trong phiến không gian này không ngờ lại có không ít cường giả nhao nhao xuất hiện, bay về phía này. Chung Nhạc vội vàng dừng Cổ thuyền lại, chỉ nghe một đạo thanh âm hào khí cười ha hả, nói:
- Ha hả… Đám ngu xuẩn của Thánh địa Chư Tà quả nhiên đã tìm được Tổ Đình của Phục Hy thị! Không uổng công chúng ta đợi lâu như vậy!
- Cường giả của Ma Tộc!
Chung Nhạc vội vàng dừng Cổ thuyền lại, thấp giọng nói:
- Đám cường giả Ma Tộc này có lai lịch gì? Thậm chí ngay cả người của Tiên Thiên Tà Đế cũng dám tính toán?
- Bọn họ hẳn là bộ hạ của Tiên Thiên Ma Đế, Thần Vương chưởng khống Tiên Thiên Ma Đạo của Thời đại Hắc Ám!
Lúc này, Hồn Đôn Vũ đột nhiên tỉnh lại, thấp giọng nói:
- Ta từng nghe Lão tổ nhà ta nói qua, trong Vũ trụ Cổ lão có ba vị Thần Vương của Thời đại Hắc Ám, phân biệt thống trị Thần đạo, Ma đạo và Tà đạo. Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế là hai vị Tiên Thiên Thần Vương Viễn Cổ đối ứng mà sinh, vừa sinh ra đời đã là quan hệ đối địch. Ma Điển của Tiên Thiên Ma Đế, Thần Điển của Tiên Thiên Thần Đế và Tà Điển của Tiên Thiên Tà Đế là tuyệt học đã tập hợp tất cả công pháp đại thành của ba đạo Thần, Ma, Tà sáng tạo ra, uy lực đã đạt tới tận cùng!
- Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế? Thần Ma đối lập liền bởi vì bọn họ mà tạo thành?
Trong lòng Chung Nhạc giật mình, quay đầu nhìn về phía Hồn Đôn Vũ, hỏi:
- Vũ sư huynh, ngươi đã lĩnh ngộ ra Chư Thiên Vô Đạo rồi?
- Thế lực của Tiên Thiên Tà Đế?
Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc. Số lượng đám Tà Thần này cũng không nhiều lắm, chỉ có sáu mươi bốn người, nhưng đều là tồn tại cực kỳ lợi hại, tu vi cực cao. Trong đó tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Hoàng, cao nhất chính là Tạo Vật Chủ.
Chỉ thấy đám Tà Thần này mỗi người cầm trong tay một cái bình ngọc, trong bình tuôn trào ra tà khí nồng đậm. Phương vị bọn họ đứng cũng vô cùng kỳ lạ, đứng trên sáu mươi bốn góc của một tòa Tế đàn cự hình.
Sáu mươi bốn gã Tà Thần này mỗi người tế khởi bình ngọc, bình ngọc càng lúc càng lớn. Trên miệng bình ngọc hiện ra một cái viên hoàn phức tạp. Đám tà khí kia càng lúc càng nồng đậm, phảng phất như thủy dịch lục sắc từ trong viên hoàn bay ra, giống như xúc tu của một con ma quái vậy, uốn lượn bay lên, ăn mòn không gian.
Sáu mươi bốn cái bình ngọc thật lớn phiêu phù trên không trung, thôi động tòa Tế đàn. Không gian giống như sóng gợn vậy, không ngừng lay động. Cũng không lâu lắm, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp không gian bị thủy dịch lục sắc ăn mòn cho mục nát.
- Đám Tà Thần này rốt cuộc đang làm gì?
Đám người Chung Nhạc, Y Uyển Quân nghi hoặc.
Từng tầng từng tầng không gian bị ăn mòn mở ra. Đột nhiên, sâu bên trong không gian truyền tới chấn động kịch liệt. Không gian thâm tầng vốn dĩ trống trống trải trải đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá khổng lồ, che lại trước đám thủy dịch lục sắc kia.
- Quả nhiên là ở nơi này!
Một gã Tà Hoàng vừa mừng vừa sợ, mỉm cười nói:
- Tổ Đình của Phục Hy thị quả nhiên ẩn giấu ở nơi này! Mau nhìn xem! Trên tấm bia đá kia viết cái gì?
- Là Đạo ngữ của Thời đại Hắc Ám!
Một vị Tạo Vật Tà Chủ thì thầm:
- Ngục bà đà úm niệm ngoạt bà đà…
Sắc mặt một vị Tạo Vật Tà Chủ trong đó đại biến, vội vàng cao giọng quát lớn:
- Câm miệng! Không được đọc tiếp!
Vị Tạo Vật Tà Chủ kia vội vàng dừng miệng. Đột nhiên, sắc mặt hắn kịch biến, nhục thân dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khô quắt xuống, sau đó mục nát, chỉ còn lại một bộ xương khô. Nguyên thần của hắn chậm rãi xuất hiện, khuôn mặt dữ tợn, hai tay ôm mặt, khuôn mặt càng lúc càng vặn vẹo, sau đó hốc mắt lõm xuống, nhãn cầu khô quắt.
Ba!
Nguyên thần của hắn biến thành một đạo khói xanh, hồn phi phách tán.
Vô số Tà Thần thấp thỏm lo âu, nhìn về phía tấm bia đá kia một trận khiếp sợ. Một vị Tạo Vật Tà Chủ lạnh lùng nói:
- Trên tấm bia đá này chính là viết chữ Tử trong Đạo ngữ của Thời đại Hắc Ám. Kẻ nào đọc kẻ nào sẽ chết… Không xong! Tấm bia là cái bẫy, không được…
Đám Tà Thần còn lại không rõ ý hắn. Đột nhiên, chỉ thấy thân thể gã Tà Thần này cũng bắt đầu khô quắt, làn da trở nên nhăn nhúm, phảng phất như trong nháy mắt phong hóa vậy. Trong lòng đám Tà Thần cực kỳ hoảng sợ, thất thanh nói:
- Đại sư huynh…
Chỉ thấy nhục thân gã Tạo Vật Tà Chủ kia khô vong, xương cốt biến thành bột mịn, Nguyên thần cũng bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt dữ tợn, lạc giọng nói:
- Không được nhìn tấm bia đá! Đó là văn tự do Đạo Thần viết ra! Nguy rồi!
Nhưng lúc này, nhục thân sáu mươi hai gã Tà Thần kia từng cái từng cái bắt đầu mục nát, tiếng thét chói tai vang vọng không dứt.
Trên Cổ thuyền, Chung Nhạc và Thạch Âm Cơ ngơ ngác nhìn từng vị từng vị tồn tại vô cùng cường đại trên Tế đàn huyết nhục dần dần mục nát, Nguyên thần tan rã. Cũng không lâu lắm sáu mươi hai gã Tà Thần này đã biến thành một đống thịt vụn, chỉ còn lại có sáu mươi bốn cái bình ngọc vẫn như cũ lẳng lặng phiêu phù trên Tế đàn. Tấm bia đá kia cũng lẳng lặng đứng sừng sững trong tầng tầng không gian, lù lù bất động.
Hai người Chung Nhạc không khỏi rợn cả tóc gáy. Một tấm bia đá, chỉ dựa vào văn tự trên đó đã khiến cho sáu mươi bốn gã Tà Hoàng, Tạo Vật Tà Chủ hết thảy mất mạng. Tấm bia này rốt cuộc là ai lập ra? Bia văn là người phương nào viết ra?
- Sáu mươi bốn gã cường giả này hẳn là sinh ra từ Thánh địa Chư Tà kia, đám tà ma trong Chư Tà Tinh Thần kia. Chỉ là sao tà ma của Thánh địa Chư Tà lại tới nơi này? Vừa rồi bọn họ nói Tổ Đình quả nhiên là ở nơi này, làm thế nào bọn họ biết được? Chẳng lẽ là nhận được sự chỉ điểm của Tiên Thiên Tà Đế sao?
Trong lòng Chung Nhạc chấn động. Chư Tà Tinh Thần là địa phương toàn bộ tồn tại tà ác trên thế gian này tụ tập, có thể tiến vào nơi đó đều cũng không phải là kẻ yếu. Nhưng Tổ Đình của Phục Hy thị cực kỳ bí ẩn, với thân phận địa vị của đám Tà Hoàng Tà Chủ này còn không có khả năng biết được nơi này. Bọn họ có thể tìm được, khẳng định là có cao nhân chỉ điểm!
Hơn nữa, uy năng sáu mươi bốn cái bình ngọc kia cực kỳ cường hãn, hiển nhiên không phải là bọn họ có khả năng luyện chế ra được. Cho nên hắn suy đoán bọn họ là do Tiên Thiên Tà Đế sai sử. Tiên Thiên Tà Đế cũng đã để mắt tới Tổ Đình của Phục Hy thị, có chút không ổn lắm rồi!
Chung Nhạc dõi mắt nhìn về phía sau tấm bia đá kia, ánh mắt không dám rơi xuống trên tấm bia đá. Phía sau tấm bia đá mơ hồ có thể nhìn thấy một phiến Đại lục cổ xưa mênh mang.
Trái tim hắn không khỏi kịch liệt nhảy lên hai cái. Thanh âm Tân Hỏa cũng tại lúc này vang lên, vui vẻ nói:
- Trâu giống Chung Sơn thị, nơi đó chính là Tổ Đình!
Chung Nhạc dằn xuống sự rung động trong lòng, cật lực khiến cho ánh mắt của chính mình không rơi lên trên tấm bia đá:
- Uyển Quân và Vũ sư huynh đều đang tìm hiểu Chư Thiên Vô Đạo, còn chưa tỉnh lại. Nếu không nhìn lên tấm bia đá, ta có thể giá ngự Cổ thuyền bay qua từ bên cạnh tấm bia!
Hắn đang định thôi động Cổ thuyền bay về phía tấm bia đá, đột nhiên từng cỗ từng cỗ khí tức xao động. Trong phiến không gian này không ngờ lại có không ít cường giả nhao nhao xuất hiện, bay về phía này. Chung Nhạc vội vàng dừng Cổ thuyền lại, chỉ nghe một đạo thanh âm hào khí cười ha hả, nói:
- Ha hả… Đám ngu xuẩn của Thánh địa Chư Tà quả nhiên đã tìm được Tổ Đình của Phục Hy thị! Không uổng công chúng ta đợi lâu như vậy!
- Cường giả của Ma Tộc!
Chung Nhạc vội vàng dừng Cổ thuyền lại, thấp giọng nói:
- Đám cường giả Ma Tộc này có lai lịch gì? Thậm chí ngay cả người của Tiên Thiên Tà Đế cũng dám tính toán?
- Bọn họ hẳn là bộ hạ của Tiên Thiên Ma Đế, Thần Vương chưởng khống Tiên Thiên Ma Đạo của Thời đại Hắc Ám!
Lúc này, Hồn Đôn Vũ đột nhiên tỉnh lại, thấp giọng nói:
- Ta từng nghe Lão tổ nhà ta nói qua, trong Vũ trụ Cổ lão có ba vị Thần Vương của Thời đại Hắc Ám, phân biệt thống trị Thần đạo, Ma đạo và Tà đạo. Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế là hai vị Tiên Thiên Thần Vương Viễn Cổ đối ứng mà sinh, vừa sinh ra đời đã là quan hệ đối địch. Ma Điển của Tiên Thiên Ma Đế, Thần Điển của Tiên Thiên Thần Đế và Tà Điển của Tiên Thiên Tà Đế là tuyệt học đã tập hợp tất cả công pháp đại thành của ba đạo Thần, Ma, Tà sáng tạo ra, uy lực đã đạt tới tận cùng!
- Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế? Thần Ma đối lập liền bởi vì bọn họ mà tạo thành?
Trong lòng Chung Nhạc giật mình, quay đầu nhìn về phía Hồn Đôn Vũ, hỏi:
- Vũ sư huynh, ngươi đã lĩnh ngộ ra Chư Thiên Vô Đạo rồi?