Mục đích của Phục Mân Đạo Tôn chính là muốn sáng tạo ra cái thế giới này, khiến cho Luân Hồi Đằng quán thông Đạo Giới, liên tiếp hết thảy Không gian Luân Hồi của Tiên Thiên Thần Ma và sinh linh Hậu Thiên, nhất thống Luân Hồi.
Mục tiêu lúc đó của hắn chính là cướp đoạt Luân Hồi Đằng, toàn lực tế khởi, biến Luân Hồi Đằng thành thông đạo liên tiếp tất cả Không gian Luân Hồi lại với nhau.
Mặc dù Chung Nhạc không cách nào tế khởi Luân Hồi Đằng tới trình độ có thể xỏ xuyên qua toàn bộ Không gian Luân Hồi của Lục Giới, nhưng ở nơi này, hắn vẫn có thể khiến cho Luân Hồi Đằng tương liên tất cả Bí cảnh Nguyên thần của gần tám trăm tôn Đại Đế.
Ông ông ông!
Sau đầu từng vị từng vị Đại Đế không tự chủ được hiện ra bảy đạo quang luân, không ngừng xoay chuyển. Luân Hồi Đằng đã hợp thành đạo Luân Hồi thứ bảy của bọn họ, khiến cho tu vi pháp lực của bọn họ nhất thời tăng vọt, chiến lực cũng đề thăng lên thật lớn.
Một vị Đại Đế lão niên điên cuồng rống lớn, nhục thân gầy ốm già nua trong khoảnh khắc trở nên thô to cường tráng, bắp thịt mạnh mẽ, chỉ một chiêu đã đánh bay một tôn Thần Vương Thượng Cổ:
- Sau trận chiến này, Thần Vương sẽ không còn tôn nghiêm nữa! Tôn nghiêm của Tiên Thiên Thần Vương sẽ bị đám sinh linh Hậu Thiên bé nhỏ không đáng kể chúng ta dẫm nát dưới chân!
Bàn chân hắn đạp xuống, đạp cho tôn Thần Vương kia xương gãy gân đứt, huyết nhục cùng với mảnh vỡ nội tạng từ trong miệng phun ra.
Rất nhiều Thần Vương nhao nhao gầm lên giận dữ. Nhưng khiến cho bọn họ kinh hãi chính là, quy tắc đại đạo của khu Luân Hồi thứ bảy không giống bình thường, hoàn toàn bất đồng với ngoại giới. Nơi này giống như là một Luân Hồi Táng Khu khác vậy, nhưng càng cường đại hơn Luân Hồi Táng Khu rất nhiều.
Lúc trước, đám người Chung Nhạc vừa tiến vào Luân Hồi Táng Khu, đại đạo thần thông cơ hồ không thể sử dụng, bị Luân Hồi Táng Khu hạn chế nặng nề, chỉ có Thần Vương mới có thể đột phá sự áp chế của Luân Hồi Táng Khu, cho dù là Đế Quân cũng không thể sử dụng nửa điểm tu vi.
Mà ở trong khu Luân Hồi thứ bảy này, loại áp chế này lại càng cường đại hơn. Cho dù là Thần Vương Thái Cổ cũng cảm giác tu vi và đại đạo của chính mình không thể vận chuyển thông thuận.
Mà loại áp chế này đối với Chư Đế Thượng Cổ được Luân Hồi Đằng xỏ xuyên qua sáu tòa Bí cảnh, hình thành nên đạo Luân Hồi thứ bảy, lại tựa hồ như không hề tồn tại.
Ngoại trừ nhờ có diệu dụng của Luân Hồi Đằng ra, năm xưa bọn họ cũng đều đã tham dự vào kế hoạch Luân Hồi Đại nhất thống của Phục Mân Đạo Tôn, nghiên cứu vô cùng thâm sâu đối với khu Luân Hồi thứ bảy này.
Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân đều hiện ra chân thân, biến thành Nguyên Nha và Cửu Đầu Nguyên Phượng, vỗ cánh bay lên, tế khởi Tiên Thiên Đạo Sơn, tế khởi Ngô Đồng Thụ đã được Đại Tư Mệnh phục sinh trở lại. Chiến lực của bọn họ vẫn như cũ vô cùng khủng bố, nhưng lại bị hơn mười vị Đại Đế vây quanh chém giết. Cũng không lâu lắm, toàn thân hai tôn Thần Vương đã đầy máu, chống đỡ không bao lâu nữa.
Chư Đế Thượng Cổ quán thông Thất Đạo Luân Hồi, chiến lực đề thăng cực kỳ khủng bố. Hơn mười vị Đại Đế liên thủ, đã đủ để uy hiếp tính mạng của bọn họ.
Mà ở bên kia, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế thì bị Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế suất lĩnh hơn mười vị Đại Đế vây công. Ở trong khu Luân Hồi thứ bảy, cho dù là Thủy tổ Thần đạo, Thủy tổ Ma đạo cũng không thể khống chế được tu vi Thần đạo và Ma đạo của những Đại Đế này, chiến đấu vô cùng bị động.
- Tình thế còn tốt hơn ta tưởng tượng rất nhiều! Luân Hồi Đằng của Phục Hy quả thật vô cùng diệu dụng a!
Tiêu Dao Đế cũng không khỏi thở dài một tiếng, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy tám trăm Đại Đế chia thành từng nhóm từng nhóm, phân biệt ngăn cản đám Thần Vương Thái Cổ bọn Bàn Hồ, Đề Đĩnh, Đại Phong… Bọn họ chủ yếu đối chiến với các Thần Vương Thái Cổ. Mà những Thần Vương Viễn Cổ, Thần Vương Thượng Cổ còn lại thì bị từng vị từng vị Đại Đế quấn lấy.
Trong trận đại chiến này, Luân Hồi Đằng đại phóng dị thải, là sự tình mà Tiêu Dao Đế không hề dự liệu trước. Hắn vốn dĩ cũng không định để Chung Nhạc tới trợ chiến, nhưng Chung Nhạc cuối cùng lại tới, hiện tại còn dùng Luân Hồi Đằng để trợ chiến, càng khiến cho trận chiến này càng thêm có lợi đối với bọn họ.
Bất quá, trận chiến này vẫn còn vô cùng nguy hiểm. Đám Đại Đế Thượng Cổ dù sao cũng đã già rồi, không thể vẫn luôn kéo dài chiến đấu, mà đám Tiên Thiên Thần Ma kia lại có thể vẫn luôn mạnh mẽ chiến đấu, không ngừng không nghỉ.
Thời gian kéo càng dài, đối với bọn họ lại càng bất lợi.
- Phong thị tiên sinh, tới lúc ngươi xuất thủ rồi!
Tiêu Dao Đế đột nhiên mở miệng nói.
Một gã nam tử trung niên chợt từ trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn đi ra, đảo mắt quan sát toàn cảnh chiến trường.
- Phong sư huynh!
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời vui vẻ. Lúc trước, Phong Hiếu Trung sớm đã đi tới Lục Đạo Giới hội hợp với Tư Mệnh, nhưng Chung Nhạc lại không nhìn thấy hắn trong Thần thành thứ ba, còn tưởng rằng hắn đã đi Lục Đạo Giới rồi, nhưng không ngờ hắn vẫn luôn ẩn nấp trong Bí cảnh Nguyên thần của Tiêu Dao Đế.
Phong Hiếu Trung đảo mắt quan sát chiến trước một phen, chậm rãi đi tới trước mặt một tôn Thần Vương Viễn Cổ. Tôn Thần Vương Viễn Cổ kia đang ác chiến với ba vị Đại Đế lão niên, kịch liệt chém giết. Tràng chiến đấu cực kỳ thảm liệt, máu tươi và cơ nhục, nội tạng vỡ nát không ngừng văng ra bốn phía.
Phong Hiếu Trung chống cằm quan sát trong chốc lát, đột nhiên bạo khởi, hai đạo quang mang lóe lên, cắt qua thân thể tôn Thần Vương Viễn Cổ kia.
Tôn Thần Vương Thái Cổ kia nhất thời ngẩn ngơ, phần eo đột nhiên đứt đoạn, Thần huyết phun trào như suối, toàn thân ngã nhào xuống mặt đất, bị ba vị Đại Đế lão niên đập cho vỡ nát. Ba vị Đại Đế lão niên sau khi đập chết tôn Thần Vương kia, lập tức chạy đi, trợ giúp những chiến hữu khác.
Phong Hiếu Trung lại đi tới chiến trường của một tôn Thần Vương Viễn Cổ khác, lặng lẽ quan sát trong chốc lát, đột nhiên phóng người tiếp cận tôn Thần Vương Viễn Cổ kia, mười ngón tay tung bay, liên tục điểm lên sau lưng tôn Thần Vương Viễn Cổ kia. Mười ngón tay hắn không ngừng bay lượn, trong khoảnh khắc đã điểm ra không biết bao nhiêu cái.
Toàn thân tôn Thần Vương Viễn Cổ kia đột nhiên cứng ngắc, không thể động đậy, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.
Phong Hiếu Trung không để ý tới hắn nữa, tiếp tục chạy loạn trên chiến trường. Hắn mỗi lần xuất thủ đều không giống nhau, nhưng đều cực kỳ hữu hiệu. Mỗi một đạo thần thông của hắn đều đặc biệt nhằm vào sơ hở của đám Thần Vương kia, phảng phất như khai sáng một loại thần thông hoàn toàn mới đối với hắn chính là dễ như trở bàn tay vậy.
Hắn giống như là một gã thích khách u linh vậy, không ngừng xuất thủ ám sát. Từng tôn từng tôn Thần Vương bị chém chết, càng nhiều Chư Đế Thượng Cổ rảnh tay xuất thủ, dần dần tập trung ứng chiến đám Thần Vương Thái Cổ, khiến cho đám tồn tại vô cùng cổ lão bọn Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế áp lực đại tăng.
- Phục Hy, các ngươi cần phải đi rồi!
Tiêu Dao Đế đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười một cái, nói với Chung Nhạc:
- Đi thôi! Hiện tại không đi, sẽ không còn kịp nữa! Tư Mệnh, Phong thị tiên sinh, các ngươi cũng mau đi thôi!
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn. Đúng lúc này, toàn bộ khu Luân Hồi thứ bảy đột nhiên chấn động kịch liệt, một mảnh hắc ám tập kích tới, che lại vô số không gian bọt khí Luân Hồi to to nhỏ nhỏ.
Mục tiêu lúc đó của hắn chính là cướp đoạt Luân Hồi Đằng, toàn lực tế khởi, biến Luân Hồi Đằng thành thông đạo liên tiếp tất cả Không gian Luân Hồi lại với nhau.
Mặc dù Chung Nhạc không cách nào tế khởi Luân Hồi Đằng tới trình độ có thể xỏ xuyên qua toàn bộ Không gian Luân Hồi của Lục Giới, nhưng ở nơi này, hắn vẫn có thể khiến cho Luân Hồi Đằng tương liên tất cả Bí cảnh Nguyên thần của gần tám trăm tôn Đại Đế.
Ông ông ông!
Sau đầu từng vị từng vị Đại Đế không tự chủ được hiện ra bảy đạo quang luân, không ngừng xoay chuyển. Luân Hồi Đằng đã hợp thành đạo Luân Hồi thứ bảy của bọn họ, khiến cho tu vi pháp lực của bọn họ nhất thời tăng vọt, chiến lực cũng đề thăng lên thật lớn.
Một vị Đại Đế lão niên điên cuồng rống lớn, nhục thân gầy ốm già nua trong khoảnh khắc trở nên thô to cường tráng, bắp thịt mạnh mẽ, chỉ một chiêu đã đánh bay một tôn Thần Vương Thượng Cổ:
- Sau trận chiến này, Thần Vương sẽ không còn tôn nghiêm nữa! Tôn nghiêm của Tiên Thiên Thần Vương sẽ bị đám sinh linh Hậu Thiên bé nhỏ không đáng kể chúng ta dẫm nát dưới chân!
Bàn chân hắn đạp xuống, đạp cho tôn Thần Vương kia xương gãy gân đứt, huyết nhục cùng với mảnh vỡ nội tạng từ trong miệng phun ra.
Rất nhiều Thần Vương nhao nhao gầm lên giận dữ. Nhưng khiến cho bọn họ kinh hãi chính là, quy tắc đại đạo của khu Luân Hồi thứ bảy không giống bình thường, hoàn toàn bất đồng với ngoại giới. Nơi này giống như là một Luân Hồi Táng Khu khác vậy, nhưng càng cường đại hơn Luân Hồi Táng Khu rất nhiều.
Lúc trước, đám người Chung Nhạc vừa tiến vào Luân Hồi Táng Khu, đại đạo thần thông cơ hồ không thể sử dụng, bị Luân Hồi Táng Khu hạn chế nặng nề, chỉ có Thần Vương mới có thể đột phá sự áp chế của Luân Hồi Táng Khu, cho dù là Đế Quân cũng không thể sử dụng nửa điểm tu vi.
Mà ở trong khu Luân Hồi thứ bảy này, loại áp chế này lại càng cường đại hơn. Cho dù là Thần Vương Thái Cổ cũng cảm giác tu vi và đại đạo của chính mình không thể vận chuyển thông thuận.
Mà loại áp chế này đối với Chư Đế Thượng Cổ được Luân Hồi Đằng xỏ xuyên qua sáu tòa Bí cảnh, hình thành nên đạo Luân Hồi thứ bảy, lại tựa hồ như không hề tồn tại.
Ngoại trừ nhờ có diệu dụng của Luân Hồi Đằng ra, năm xưa bọn họ cũng đều đã tham dự vào kế hoạch Luân Hồi Đại nhất thống của Phục Mân Đạo Tôn, nghiên cứu vô cùng thâm sâu đối với khu Luân Hồi thứ bảy này.
Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân đều hiện ra chân thân, biến thành Nguyên Nha và Cửu Đầu Nguyên Phượng, vỗ cánh bay lên, tế khởi Tiên Thiên Đạo Sơn, tế khởi Ngô Đồng Thụ đã được Đại Tư Mệnh phục sinh trở lại. Chiến lực của bọn họ vẫn như cũ vô cùng khủng bố, nhưng lại bị hơn mười vị Đại Đế vây quanh chém giết. Cũng không lâu lắm, toàn thân hai tôn Thần Vương đã đầy máu, chống đỡ không bao lâu nữa.
Chư Đế Thượng Cổ quán thông Thất Đạo Luân Hồi, chiến lực đề thăng cực kỳ khủng bố. Hơn mười vị Đại Đế liên thủ, đã đủ để uy hiếp tính mạng của bọn họ.
Mà ở bên kia, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế thì bị Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế suất lĩnh hơn mười vị Đại Đế vây công. Ở trong khu Luân Hồi thứ bảy, cho dù là Thủy tổ Thần đạo, Thủy tổ Ma đạo cũng không thể khống chế được tu vi Thần đạo và Ma đạo của những Đại Đế này, chiến đấu vô cùng bị động.
- Tình thế còn tốt hơn ta tưởng tượng rất nhiều! Luân Hồi Đằng của Phục Hy quả thật vô cùng diệu dụng a!
Tiêu Dao Đế cũng không khỏi thở dài một tiếng, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy tám trăm Đại Đế chia thành từng nhóm từng nhóm, phân biệt ngăn cản đám Thần Vương Thái Cổ bọn Bàn Hồ, Đề Đĩnh, Đại Phong… Bọn họ chủ yếu đối chiến với các Thần Vương Thái Cổ. Mà những Thần Vương Viễn Cổ, Thần Vương Thượng Cổ còn lại thì bị từng vị từng vị Đại Đế quấn lấy.
Trong trận đại chiến này, Luân Hồi Đằng đại phóng dị thải, là sự tình mà Tiêu Dao Đế không hề dự liệu trước. Hắn vốn dĩ cũng không định để Chung Nhạc tới trợ chiến, nhưng Chung Nhạc cuối cùng lại tới, hiện tại còn dùng Luân Hồi Đằng để trợ chiến, càng khiến cho trận chiến này càng thêm có lợi đối với bọn họ.
Bất quá, trận chiến này vẫn còn vô cùng nguy hiểm. Đám Đại Đế Thượng Cổ dù sao cũng đã già rồi, không thể vẫn luôn kéo dài chiến đấu, mà đám Tiên Thiên Thần Ma kia lại có thể vẫn luôn mạnh mẽ chiến đấu, không ngừng không nghỉ.
Thời gian kéo càng dài, đối với bọn họ lại càng bất lợi.
- Phong thị tiên sinh, tới lúc ngươi xuất thủ rồi!
Tiêu Dao Đế đột nhiên mở miệng nói.
Một gã nam tử trung niên chợt từ trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn đi ra, đảo mắt quan sát toàn cảnh chiến trường.
- Phong sư huynh!
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời vui vẻ. Lúc trước, Phong Hiếu Trung sớm đã đi tới Lục Đạo Giới hội hợp với Tư Mệnh, nhưng Chung Nhạc lại không nhìn thấy hắn trong Thần thành thứ ba, còn tưởng rằng hắn đã đi Lục Đạo Giới rồi, nhưng không ngờ hắn vẫn luôn ẩn nấp trong Bí cảnh Nguyên thần của Tiêu Dao Đế.
Phong Hiếu Trung đảo mắt quan sát chiến trước một phen, chậm rãi đi tới trước mặt một tôn Thần Vương Viễn Cổ. Tôn Thần Vương Viễn Cổ kia đang ác chiến với ba vị Đại Đế lão niên, kịch liệt chém giết. Tràng chiến đấu cực kỳ thảm liệt, máu tươi và cơ nhục, nội tạng vỡ nát không ngừng văng ra bốn phía.
Phong Hiếu Trung chống cằm quan sát trong chốc lát, đột nhiên bạo khởi, hai đạo quang mang lóe lên, cắt qua thân thể tôn Thần Vương Viễn Cổ kia.
Tôn Thần Vương Thái Cổ kia nhất thời ngẩn ngơ, phần eo đột nhiên đứt đoạn, Thần huyết phun trào như suối, toàn thân ngã nhào xuống mặt đất, bị ba vị Đại Đế lão niên đập cho vỡ nát. Ba vị Đại Đế lão niên sau khi đập chết tôn Thần Vương kia, lập tức chạy đi, trợ giúp những chiến hữu khác.
Phong Hiếu Trung lại đi tới chiến trường của một tôn Thần Vương Viễn Cổ khác, lặng lẽ quan sát trong chốc lát, đột nhiên phóng người tiếp cận tôn Thần Vương Viễn Cổ kia, mười ngón tay tung bay, liên tục điểm lên sau lưng tôn Thần Vương Viễn Cổ kia. Mười ngón tay hắn không ngừng bay lượn, trong khoảnh khắc đã điểm ra không biết bao nhiêu cái.
Toàn thân tôn Thần Vương Viễn Cổ kia đột nhiên cứng ngắc, không thể động đậy, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.
Phong Hiếu Trung không để ý tới hắn nữa, tiếp tục chạy loạn trên chiến trường. Hắn mỗi lần xuất thủ đều không giống nhau, nhưng đều cực kỳ hữu hiệu. Mỗi một đạo thần thông của hắn đều đặc biệt nhằm vào sơ hở của đám Thần Vương kia, phảng phất như khai sáng một loại thần thông hoàn toàn mới đối với hắn chính là dễ như trở bàn tay vậy.
Hắn giống như là một gã thích khách u linh vậy, không ngừng xuất thủ ám sát. Từng tôn từng tôn Thần Vương bị chém chết, càng nhiều Chư Đế Thượng Cổ rảnh tay xuất thủ, dần dần tập trung ứng chiến đám Thần Vương Thái Cổ, khiến cho đám tồn tại vô cùng cổ lão bọn Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế áp lực đại tăng.
- Phục Hy, các ngươi cần phải đi rồi!
Tiêu Dao Đế đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười một cái, nói với Chung Nhạc:
- Đi thôi! Hiện tại không đi, sẽ không còn kịp nữa! Tư Mệnh, Phong thị tiên sinh, các ngươi cũng mau đi thôi!
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn. Đúng lúc này, toàn bộ khu Luân Hồi thứ bảy đột nhiên chấn động kịch liệt, một mảnh hắc ám tập kích tới, che lại vô số không gian bọt khí Luân Hồi to to nhỏ nhỏ.