Bốn tòa Thiên Môn Đông Nam Tây Bắc lại trở thành thông đạo của Thiên. Hắn tiến vào Nam Thiên Môn, sau một khắc đã đi ra từ Bắc Thiên Môn, tiến vào Tây Thiên Môn, lại đi ra từ Đông Thiên Môn, xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị.
Trong Huyền Nữ Bát Phong Cung thì thổi ra bát phong: Khai, Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Kinh, Tử. Thiên Phong Phiến trong cung không ngừng quạt gió, từ trong bát môn này thổi ra. Bát môn bát phong, thổi tới mức thiên hôn địa ám.
Thiên Võng không ngừng phóng ra, rơi xuống, thu lưới, nỗ lực thu Tiên Thiên Tà Đế vào trong lưới.
Quy Tước bay lên, Long Phượng lái xe. Thiên cầm Thiên Âm Trượng trong tay, đầu trượng nâng lên minh nguyệt, đứng dựa lưng vào Thiên Dương Bệ, trong điện cất chứa đại nhật… uy năng của các loại Bảo vật Thiên đạo nhất tề mở hết, đại chiến với Tiên Thiên Tà Đế.
Tiên Thiên Tà Đế rống giận một tiếng. Cho dù hắn là Thần Vương Thái Cổ, đã trải qua vô tận tuế nguyệt, nhưng dưới sự công kích của nhiều Bảo vật Thiên đạo như vậy, cũng chật vật không chịu nổi. Từng khỏa từng khỏa Tà Nhãn trên người đại phóng quang mang, tả xung hữu đột, nhưng vẫn không ngừng có Tà Nhãn bị đánh mù, Tà Nhãn trên người cũng càng lúc càng ít.
Bất quá, Tiên Thiên Tà Đạo của hắn cũng đang quấy nhiễu Thiên, khiến cho khí tức của Thiên đang dần dần chuyển biến về phía tà ác, tà khí trên người càng lúc càng nặng.
Không chỉ như vậy, hắn còn đang công kích đạo vết thương trên người Thiên kia. Đó là tử huyệt duy nhất của Thiên, là vết thương do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại, không thể chữa trị. Lại cộng thêm lúc trước Chung Nhạc dụ dỗ Thiên tiến vào Tổ Đình, cấp cho hắn một đả kích ngoan độc, khiến cho đạo vết thương trên người Thiên này lại càng nặng thêm.
Tiên Thiên Tà Đế tập trung vào đạo vết thương này, không ngừng tiến công về phía nó, khiến cho đạo vết thương tiếp tục nặng thêm.
Thực lực của hắn quả thật không bằng Thiên, nhưng tử huyệt của Thiên đã bị Phục Mân Đạo Tôn đánh dấu, cũng cấp cho hắn hy vọng chiến thắng, khiến cho Thiên tại thời điểm tiến công có chút bó tay bó chân.
- May mà có đạo vết thương do Phục Mân Đạo Tôn kia lưu lại, bằng không, ta sớm đã thua rồi!
Trong lòng Tiên Thiên Tà Đế lại có chút cảm kích đối với Phục Mân Đạo Tôn, đồng thời cũng có chút thất kinh:
- Thực lực của Thiên tiểu nhi tiến bộ quá nhanh, không hỗ là đứng đầu trong Tế Tự Tiên Thiên Thần!
- Mục Thiên Tử, Thiên Thừa Tướng, nếu đã là liên thủ, sao lại ở một bên ngồi xem?
Đột nhiên, thanh âm của Thiên chợt vang lên.
Chung Nhạc có chút đau đầu, phóng xuất đám người Mục Tiên Thiên, Bích Lạc tiên sinh. Chỉ thấy đám người ai nấy đều bị trọng thương, không còn lại bao nhiêu chiến lực. Chung Nhạc nói:
- Bệ hạ, hiện tại chúng ta còn tham chiến nữa không?
Mục Tiên Thiên nghiêm giọng nói nói:
- Bao vây tiễu trừ Tà Đế, Trẫm không thể không có trách nhiệm!
Dứt lời, liền ba thể hợp nhất giết về phía trước.
Bích Lạc tiên sinh, Ngục chủ Thiên Ngục cũng mạnh mẽ giết về phía trước, tế khởi Thiên Ngục và Thiên phạt, hợp lực vây công Tiên Thiên Tà Đế. Vũ Uy Đế giãy dụa đứng dậy, nhưng lại không đứng lên nổi. Huyền Kỳ Nhị Đế, Thái Phùng Đế, Ương Tôn Đế cũng đều trọng thương không đứng lên nổi. Thương thế của Táng Linh Thần Vương và Phong Hiếu Trung thật ra là nhẹ hơn một chút, nhưng cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nhìn về phía Trường Sinh Đế, hỏi:
- Trường Sinh sư huynh, sao ngươi không giúp bọn họ hồi phục một chút?
Trường Sinh Đế thoáng chần chừ một chút, giơ tay bẻ mấy nhánh cây từ trên người chính mình, trên mỗi một nhánh cây đều có một quả Thánh quả, đưa cho đám người, thở dài nói:
- Ta cũng đã bị trọng thương, hiện tại lại tổn hao tu vi tinh khí giúp các vị chữa thương, sợ rằng khó có thể tái chiến! Xin thứ cho ta cáo lui trước một bước!
Chư Đế ăn vào Thánh quả, cảm thấy tu vi của chính mình rất nhanh khôi phục, đại đạo vỡ nát liên tiếp lại, thương thế trên cơ thể cũng nhanh chóng khỏi hẳn, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Bọn họ nhìn thấy khí tức Trường Sinh Đế uể oải, rối rít nói:
- Trường Sinh sư huynh khổ cực rồi, ngươi về trước nghỉ ngơi đi thôi!
Trường Sinh Đế chắp tay cáo lui, liếc nhìn Chung Nhạc một cái. Chỉ thấy Chung Nhạc vẫn như cũ sinh khí dồi dào, mặc dù không có phục dụng Thánh quả, tinh lực cũng dồi dào tới mức không hợp lý, khiến cho người ta chậc chậc lấy làm kỳ.
- Đúng rồi! Hắn có gốc Linh căn thứ chín Luân Hồi Đằng kia, có thể Luân Hồi không thôi, không cần Thánh quả của ta cũng có thể nhanh chóng hồi phục!
Trường Sinh Đế xoay người rời đi, thân hình đột nhiên vặn vẹo, ẩn vào trong không gian, cực kỳ quỷ dị xuyên qua Thế giới Thiên đạo do ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo kia hình thành, nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy trung tâm của Tà Đế Cung là Thế giới Thiên đạo, ngoại vi chính là vô số tòa cung điện. Rất nhiều đệ tử Tiên Thiên Tà Đế vờn quanh bên ngoài Thế giới Thiên đạo, đang nỗ lực công phá hàng rào Thế giới Thiên đạo.
- Tiên Thiên Tà Đế ẩn giấu Thánh dược ở nơi nào?
Đông đảo đệ tử Tiên Thiên Tà Đế nhào tới. Trường Sinh Đế quét sạch dáng vẻ uể oải vừa rồi, thần thái trở nên vô cùng sáng láng, vẫn như cũ đảo mắt quan sát bốn phía, mặc cho đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế kia giết tới.
Phốc phốc phốc!
Đột nhiên, trong không gian xung quanh hắn chợt phóng ra vô số sợi rễ, nhao nhao xuyên thấu từng gã từng gã đệ tử Tiên Thiên Tà Đế. Đám sợi rễ kia nhanh chóng hút khô đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế này, chỉ lưu lại từng cái túi da, không ngừng phiêu đãng trong gió.
- Cướp đoạt Tà Đế Cung có thể đạt được không ít Thánh dược. Nếu có thời gian còn có thể đi cướp đoạt bảo khố của đám tồn tại bọn Mục Tiên Thiên, Kim Ô Thần Đế, Vũ Uy Đế… Đáng tiếc! Thời gian đã không còn kịp nữa…
o0o
Trong Thế giới Thiên đạo, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung liên thủ với Chư Đế, cùng với Thiên hợp lực vây công Tiên Thiên Tà Đế. Xu hướng suy tàn của Tiên Thiên Tà Đế càng lúc càng rõ ràng. Đột nhiên, thân thể tôn Thần Vương Thái Cổ này chợt lăn tròn một vòng, hiện ra chân thân, lại là một khỏa nhãn cầu cực đại. Bên trong khỏa nhãn cầu là vô số khỏa nhãn cầu nhỏ, giống như vô số con mắt kép vậy, phản chiếu thân ảnh của đám người ở trong đó.
Khỏa nhãn cầu tà ác này xoay tròn trên không trung. Vô số đạo tà quang xạ tuyến kích xạ bốn phương tám hướng, đánh bay đám người. Cho dù là Thiên cũng không dám mạnh mẽ đón đỡ một kích mạnh nhất này của hắn, thân thể không thể không bay lên, tương dung với Thế giới Thiên đạo.
Mà khỏa nhãn cầu cự đại kia cũng bay lên, phóng thẳng về phía thiên ngoại, nỗ lực xông phá Thế giới Thiên đạo.
Thiên Võng đột nhiên phủ xuống, bao trùm lên chân thân của Tiên Thiên Tà Đế.
Trong khỏa nhãn cầu tà ác kia truyền ra thanh âm chửi rủa, ngay sau đó năm mươi thanh Hỗn Nguyên Đại La Kiếm đâm vào trong lưới, cắm lên trên khỏa nhãn cầu.
Thình thịch!
Khỏa nhãn cầu cự đại đột nhiên nổ tung, biến thành vô số khỏa Tà Nhãn văng bắn ra bốn phía. Đám người nhao nhao xuất thủ, đánh nát đám Tà Nhãn kia. Đột nhiên lại có vô số khỏa Tà Nhãn tổ hợp lại giữa không trung, biến thành một tấm gương sáng, kính quang kích xạ bốn phía, quét ngang hết thảy. Những nơi kính quang đi qua, đám người đẫm máu bay ngược về phía sau.
- Ta là bất tử!
Tấm gương do vô số khỏa Tà Nhãn cấu thành kia vừa mới nói ra lời này, đột nhiên bị Huyền Hoàng Sơn đập nát.
Trong Huyền Nữ Bát Phong Cung thì thổi ra bát phong: Khai, Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Kinh, Tử. Thiên Phong Phiến trong cung không ngừng quạt gió, từ trong bát môn này thổi ra. Bát môn bát phong, thổi tới mức thiên hôn địa ám.
Thiên Võng không ngừng phóng ra, rơi xuống, thu lưới, nỗ lực thu Tiên Thiên Tà Đế vào trong lưới.
Quy Tước bay lên, Long Phượng lái xe. Thiên cầm Thiên Âm Trượng trong tay, đầu trượng nâng lên minh nguyệt, đứng dựa lưng vào Thiên Dương Bệ, trong điện cất chứa đại nhật… uy năng của các loại Bảo vật Thiên đạo nhất tề mở hết, đại chiến với Tiên Thiên Tà Đế.
Tiên Thiên Tà Đế rống giận một tiếng. Cho dù hắn là Thần Vương Thái Cổ, đã trải qua vô tận tuế nguyệt, nhưng dưới sự công kích của nhiều Bảo vật Thiên đạo như vậy, cũng chật vật không chịu nổi. Từng khỏa từng khỏa Tà Nhãn trên người đại phóng quang mang, tả xung hữu đột, nhưng vẫn không ngừng có Tà Nhãn bị đánh mù, Tà Nhãn trên người cũng càng lúc càng ít.
Bất quá, Tiên Thiên Tà Đạo của hắn cũng đang quấy nhiễu Thiên, khiến cho khí tức của Thiên đang dần dần chuyển biến về phía tà ác, tà khí trên người càng lúc càng nặng.
Không chỉ như vậy, hắn còn đang công kích đạo vết thương trên người Thiên kia. Đó là tử huyệt duy nhất của Thiên, là vết thương do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại, không thể chữa trị. Lại cộng thêm lúc trước Chung Nhạc dụ dỗ Thiên tiến vào Tổ Đình, cấp cho hắn một đả kích ngoan độc, khiến cho đạo vết thương trên người Thiên này lại càng nặng thêm.
Tiên Thiên Tà Đế tập trung vào đạo vết thương này, không ngừng tiến công về phía nó, khiến cho đạo vết thương tiếp tục nặng thêm.
Thực lực của hắn quả thật không bằng Thiên, nhưng tử huyệt của Thiên đã bị Phục Mân Đạo Tôn đánh dấu, cũng cấp cho hắn hy vọng chiến thắng, khiến cho Thiên tại thời điểm tiến công có chút bó tay bó chân.
- May mà có đạo vết thương do Phục Mân Đạo Tôn kia lưu lại, bằng không, ta sớm đã thua rồi!
Trong lòng Tiên Thiên Tà Đế lại có chút cảm kích đối với Phục Mân Đạo Tôn, đồng thời cũng có chút thất kinh:
- Thực lực của Thiên tiểu nhi tiến bộ quá nhanh, không hỗ là đứng đầu trong Tế Tự Tiên Thiên Thần!
- Mục Thiên Tử, Thiên Thừa Tướng, nếu đã là liên thủ, sao lại ở một bên ngồi xem?
Đột nhiên, thanh âm của Thiên chợt vang lên.
Chung Nhạc có chút đau đầu, phóng xuất đám người Mục Tiên Thiên, Bích Lạc tiên sinh. Chỉ thấy đám người ai nấy đều bị trọng thương, không còn lại bao nhiêu chiến lực. Chung Nhạc nói:
- Bệ hạ, hiện tại chúng ta còn tham chiến nữa không?
Mục Tiên Thiên nghiêm giọng nói nói:
- Bao vây tiễu trừ Tà Đế, Trẫm không thể không có trách nhiệm!
Dứt lời, liền ba thể hợp nhất giết về phía trước.
Bích Lạc tiên sinh, Ngục chủ Thiên Ngục cũng mạnh mẽ giết về phía trước, tế khởi Thiên Ngục và Thiên phạt, hợp lực vây công Tiên Thiên Tà Đế. Vũ Uy Đế giãy dụa đứng dậy, nhưng lại không đứng lên nổi. Huyền Kỳ Nhị Đế, Thái Phùng Đế, Ương Tôn Đế cũng đều trọng thương không đứng lên nổi. Thương thế của Táng Linh Thần Vương và Phong Hiếu Trung thật ra là nhẹ hơn một chút, nhưng cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nhìn về phía Trường Sinh Đế, hỏi:
- Trường Sinh sư huynh, sao ngươi không giúp bọn họ hồi phục một chút?
Trường Sinh Đế thoáng chần chừ một chút, giơ tay bẻ mấy nhánh cây từ trên người chính mình, trên mỗi một nhánh cây đều có một quả Thánh quả, đưa cho đám người, thở dài nói:
- Ta cũng đã bị trọng thương, hiện tại lại tổn hao tu vi tinh khí giúp các vị chữa thương, sợ rằng khó có thể tái chiến! Xin thứ cho ta cáo lui trước một bước!
Chư Đế ăn vào Thánh quả, cảm thấy tu vi của chính mình rất nhanh khôi phục, đại đạo vỡ nát liên tiếp lại, thương thế trên cơ thể cũng nhanh chóng khỏi hẳn, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Bọn họ nhìn thấy khí tức Trường Sinh Đế uể oải, rối rít nói:
- Trường Sinh sư huynh khổ cực rồi, ngươi về trước nghỉ ngơi đi thôi!
Trường Sinh Đế chắp tay cáo lui, liếc nhìn Chung Nhạc một cái. Chỉ thấy Chung Nhạc vẫn như cũ sinh khí dồi dào, mặc dù không có phục dụng Thánh quả, tinh lực cũng dồi dào tới mức không hợp lý, khiến cho người ta chậc chậc lấy làm kỳ.
- Đúng rồi! Hắn có gốc Linh căn thứ chín Luân Hồi Đằng kia, có thể Luân Hồi không thôi, không cần Thánh quả của ta cũng có thể nhanh chóng hồi phục!
Trường Sinh Đế xoay người rời đi, thân hình đột nhiên vặn vẹo, ẩn vào trong không gian, cực kỳ quỷ dị xuyên qua Thế giới Thiên đạo do ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo kia hình thành, nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy trung tâm của Tà Đế Cung là Thế giới Thiên đạo, ngoại vi chính là vô số tòa cung điện. Rất nhiều đệ tử Tiên Thiên Tà Đế vờn quanh bên ngoài Thế giới Thiên đạo, đang nỗ lực công phá hàng rào Thế giới Thiên đạo.
- Tiên Thiên Tà Đế ẩn giấu Thánh dược ở nơi nào?
Đông đảo đệ tử Tiên Thiên Tà Đế nhào tới. Trường Sinh Đế quét sạch dáng vẻ uể oải vừa rồi, thần thái trở nên vô cùng sáng láng, vẫn như cũ đảo mắt quan sát bốn phía, mặc cho đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế kia giết tới.
Phốc phốc phốc!
Đột nhiên, trong không gian xung quanh hắn chợt phóng ra vô số sợi rễ, nhao nhao xuyên thấu từng gã từng gã đệ tử Tiên Thiên Tà Đế. Đám sợi rễ kia nhanh chóng hút khô đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế này, chỉ lưu lại từng cái túi da, không ngừng phiêu đãng trong gió.
- Cướp đoạt Tà Đế Cung có thể đạt được không ít Thánh dược. Nếu có thời gian còn có thể đi cướp đoạt bảo khố của đám tồn tại bọn Mục Tiên Thiên, Kim Ô Thần Đế, Vũ Uy Đế… Đáng tiếc! Thời gian đã không còn kịp nữa…
o0o
Trong Thế giới Thiên đạo, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung liên thủ với Chư Đế, cùng với Thiên hợp lực vây công Tiên Thiên Tà Đế. Xu hướng suy tàn của Tiên Thiên Tà Đế càng lúc càng rõ ràng. Đột nhiên, thân thể tôn Thần Vương Thái Cổ này chợt lăn tròn một vòng, hiện ra chân thân, lại là một khỏa nhãn cầu cực đại. Bên trong khỏa nhãn cầu là vô số khỏa nhãn cầu nhỏ, giống như vô số con mắt kép vậy, phản chiếu thân ảnh của đám người ở trong đó.
Khỏa nhãn cầu tà ác này xoay tròn trên không trung. Vô số đạo tà quang xạ tuyến kích xạ bốn phương tám hướng, đánh bay đám người. Cho dù là Thiên cũng không dám mạnh mẽ đón đỡ một kích mạnh nhất này của hắn, thân thể không thể không bay lên, tương dung với Thế giới Thiên đạo.
Mà khỏa nhãn cầu cự đại kia cũng bay lên, phóng thẳng về phía thiên ngoại, nỗ lực xông phá Thế giới Thiên đạo.
Thiên Võng đột nhiên phủ xuống, bao trùm lên chân thân của Tiên Thiên Tà Đế.
Trong khỏa nhãn cầu tà ác kia truyền ra thanh âm chửi rủa, ngay sau đó năm mươi thanh Hỗn Nguyên Đại La Kiếm đâm vào trong lưới, cắm lên trên khỏa nhãn cầu.
Thình thịch!
Khỏa nhãn cầu cự đại đột nhiên nổ tung, biến thành vô số khỏa Tà Nhãn văng bắn ra bốn phía. Đám người nhao nhao xuất thủ, đánh nát đám Tà Nhãn kia. Đột nhiên lại có vô số khỏa Tà Nhãn tổ hợp lại giữa không trung, biến thành một tấm gương sáng, kính quang kích xạ bốn phía, quét ngang hết thảy. Những nơi kính quang đi qua, đám người đẫm máu bay ngược về phía sau.
- Ta là bất tử!
Tấm gương do vô số khỏa Tà Nhãn cấu thành kia vừa mới nói ra lời này, đột nhiên bị Huyền Hoàng Sơn đập nát.