Hắn quả thật đã già rồi. Thể năng của lão giả lúc mới bắt đầu hoặc là có thể duy trì tại trạng thái đỉnh phong, nhưng sau khi mệt mỏi rã rời sẽ liền giống như rơi xuống vách núi vậy, khó có thể kiên trì được bao lâu.
Hắn bại vong đã là được định trước!
Đột nhiên, mái tóc bạc Chư Cửu Mục tung bay, khí huyết toàn thân sôi trào, không tiếp tục phòng thủ nữa, mà toàn lực giương cung, tinh huyết từ trong trái tim bay ra, hóa thành huyết tiễn, một mũi tên bắn thẳng về phía Chung Nhạc.
Quang mang mũi tên này dị thường rực rỡ, ẩn chứa toàn bộ thần thông đạo pháp cả đời hắn, ẩn chứa tâm niệm và ký thác của cả đời hắn, uy lực kinh thiên động địa.
Lồng ngực Chư Cửu Mục vẫn tiếp tục chảy máu, dùng máu làm mũi tên, một lần nữa giương cung, lại là một đạo huyết tiễn bắn về phía Chung Nhạc.
Hắn dùng huyết dịch của bản thân làm mũi tên, trong thời gian một cái nháy mắt đã bắn ra liên tục tám mũi tên. Đợi tới lúc bắn ra một mũi tên cuối cùng, khí huyết hắn đã khô kiệt. Công Tôn Hiên Viên đột nhiên một kiếm chém bay cái đầu của hắn, Bát Cực Sát Trận của Sư Bất Dịch cũng chặt đứt hai cánh tay của hắn.
Cái đầu Chư Cửu Mục bay thẳng lên cao, độc nhãn vẫn như cũ đang nhìn chằm chằm về phía Chung Nhạc. Chỉ thấy Chung Nhạc giơ tay lên, nắm lấy tấm gương lân phiến, che lại trước người chính mình.
Đinh đinh đinh!
Một chuỗi thanh âm nổ vang truyền tới, chín đạo huyết tiễn va chạm lên trên mặt gương, nhao nhao vỡ nát, hóa thành từng đạo từng đạo tia máu rơi xuống.
Khóe miệng Chư Cửu Mục chợt nở nụ cười. Đám tia máu kia đột nhiên hóa thành vô số đạo quang tiễn bay vòng qua tấm gương, hóa thành tấm lưới thật lớn, từ bốn phương tám hướng nhất tề bắn thẳng về phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra thần sắc không đành lòng. Ngay sau đó, ba đạo Thần quang từ trong ba khỏa Thần Nhãn bắn thẳng ra, trước đám máu tươi một bước, cắt nát cái đầu của Chư Cửu Mục.
Ánh mắt Chư Cửu Mục nhất thời ảm đạm, đám máu tươi kia không còn ai khống chế, nhưng vẫn có chừng mười đạo tia máu xuyên thấu qua thân thể Chung Nhạc.
- Tiền bối, đi tốt…
Chung Nhạc vươn tay ra, cây Thần cung của Chư Cửu Mục rơi vào trong tay hắn. Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát cây cung này, lẩm bẩm:
- Đừng hận ta! Mọi người đều là vì chủng tộc chính mình… Tự Nhiên Lão tổ, mở cho ta!
Hắn quát lớn một tiếng, toàn lực thôi động Đại tế Phong Thiện, điều động toàn bộ uy năng của đại tế. Đám văn lộ Đồ đằng bốn phía Tự Nhiên Chi Thành rốt cuộc bắt đầu chấn động, dần dần tan rã.
Chỉ là, đám văn lộ Đồ đằng này vừa tan rã, từ trong Tự Nhiên Chi Thành đã có văn lộ Đồ đằng mới không ngừng tuôn ra, bổ sung trở lại, thủy chung vẫn duy trì nhục thân Tự Nhiên Lão tổ không thay đổi.
- Nhạc tiểu tử, chính là khí Tiên Thiên!
Lúc này, Tân Hỏa đột nhiên nói:
- Khí Tiên Thiên của hắn vẫn còn, duy trì nhục thân của hắn không hư! Hiện tại sợ rằng lực lượng tế tự của ngươi vẫn còn thiếu một chút, chưa đủ để hiến tế khí Tiên Thiên!
- Lực lượng vẫn còn thiếu một chút?
Chung Nhạc cắn răng một cái, đột nhiên ném Thần Dực Đao ra, cũng hiến tế luôn thanh Thần đao này.
Tân Hỏa có chút ảo não nói:
- Thật ra tế diệt con Đại Sư Tử kia là được rồi. Con Đại Sư Tử kia chính là vô dụng nhất, là con đực, không thể giao phối được. Tế diệt thanh Thần Dực Đao này cũng có chút đáng tiếc rồi…
Đối với hắn, sinh linh trên thế gian này chỉ chia ra làm hai loại, thích hợp để Chung Nhạc giao phối, và không thích hợp để Chung Nhạc giao phối, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Sau một hồi, toàn bộ thanh Thần Dực Đao cũng phân giải hết, mà Tự Nhiên Chi Thành cũng bắt đầu tan rã. Chung Nhạc đứng sừng sững trước tòa thành, nhìn nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ từng điểm từng điểm tan rã.
Quá trình này chính là lấy ngắn nuôi dài, tốc độ nhục thân Tự Nhiên Lão tổ bị phân giải càng lúc càng nhanh hơn. Mấy canh giờ sau, toàn thể tòa Tự Nhiên Chi Thành này đã triệt để hóa thành năng lượng, dung nhập vào đại tế Phong Thiện.
Chung Nhạc đột nhiên nửa ngồi chồm hổm nửa quỳ xuống đất, một bàn tay đặt lên trên Tế đàn trung ương.
Uy năng của Đại tế Phong Thiện nhất thời bạo phát, một khỏa quang cầu huyết sắc dọc theo Hắc Sơn không ngừng mở rộng ra ngoài, tốc độ nhanh chóng không cách nào tưởng tượng. Chỉ nghe ông một tiếng, trong mấy cái hô hấp đã lan tràn ra toàn bộ Tổ Tinh.
Ông!
Lại có thêm một khỏa quang cầu huyết sắc nữa từ trung tâm Tế đàn Phong Thiện bạo phát ra, tiếp theo lại ông một tiếng nữa, khỏa quang cầu huyết sắc thứ ba xuất hiện.
Từng khỏa từng khỏa quang cầu huyết sắc từ trung tâm Tế đàn mở rộng ra bốn phía, một lần lại một lần bao phủ toàn thể Tổ Tinh.
- Ta nguyền rủa…
Chung Nhạc ngẩng đầu lên trời, lớn tiếng nói:
- Ta nguyền rủa tất cả Thần Tộc trên Tổ Tinh, Thần huyết mất hết, con cháu hậu đại Thần Tộc, đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa huyết mạch của ta cấm cố!
- Ta nguyền rủa tất cả Ma Tộc trên Tổ Tinh, Ma huyết mất hết, con cháu hậu đại Ma Tộc, đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa huyết mạch của ta cấm cố!
- Ta nguyền rủa tất cả Côn Tộc trên Tổ Tinh, Côn huyết mất hết, con cháu hậu đại Côn Tộc, đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa huyết mạch của ta cấm cố!
Chung Nhạc thoáng dừng lại một chút, đột nhiên một lần nữa mở miệng:
- Ta nguyền rủa con cháu hậu đại Hiếu Mang Thần Tộc, đời đời kiếp kiếp dùng phân của Nhân Tộc làm thức ăn!
Hắn chậm rãi đứng dậy, mái tóc trên đầu đã trở nên trắng tinh, cúi đầu lẩm bẩm:
- Tất cả tội nghiệt, đều do một mình ta gánh lấy!
Sư Bất Dịch và thiếu niên Hiên Viên ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy Chung Nhạc đang nhanh chóng trở nên già nua. Hắn chính là đã bị nguyền rủa của con cháu hậu đại của Thần Ma Côn phản phệ. Hắn đã đánh mất gần một vạn năm thọ nguyên.
Chung Nhạc mở ra sáu đại Bí cảnh Nguyên thần, tu thành Lục Đạo Luân Hồi, thọ nguyên của bản thân hắn sớm đã cực kỳ lâu dài, còn chưa thành Thần Minh đã có một vạn năm thọ mệnh đằng đẳng. Nhưng hiện tại, hắn chỉ còn lại có mấy trăm năm thọ mệnh mà thôi.
Lần Đại tế Phong Thiện này, hắn cũng phải bỏ ra một cái giá cao thảm trọng.
- Cũng may lãnh tụ Nhân Tộc hậu đại cũng không cần phải trả cái giá lớn như vậy!
Chung Nhạc bật cười ha hả, thu hồi cây đèn đồng và tấm gương lân phiến, thản nhiên nói:
- Đại Sư Tử, Hiên Viên, chúng ta trở về thôi!
Ba người đi xuống Hắc Sơn. Thiếu niên Hiên Viên quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa Hắc Sơn này, đột nhiên nói:
- Chung thúc thúc, ngọn núi này tên là gì vậy? Cái tên Hắc Sơn này có chút không phù hợp với tác dụng của nó đối với Nhân Tộc ta a!
Tinh thần Chung Nhạc nhất thời hăng hái, mỉm cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy hẳn nên gọi nó bằng tên gì?
Thiếu niên Hiên Viên nhìn về phía thiên khóc huyết vũ, phía dưới hồng thủy chảy tràn lan, bao phủ toàn bộ dưới chân Hắc Sơn, đột nhiên linh quang khẽ động, mỉm cười nói:
- Ta quyết định sáng tạo ra một văn tự mới. Ba người chúng ta đắm chìm trong nước, vậy thì dùng hình tượng ba người trong nước sáng tạo ra văn tự này đi!
Hắn viết ra một văn tự, nói:
- Ta gọi nó là chữ Thái! Thái giả, có ý tứ là san bằng mãnh thú Hồng Hoang, mở ra vạn thế bình an, định ra trụ cột muôn đời cho Nhân Tộc. Chung thúc thúc ở chỗ này mở ra sự nghiệp to lớn cho Nhân Tộc ta, cho nên ta sẽ gọi nó là Thái Sơn!
Hắn bại vong đã là được định trước!
Đột nhiên, mái tóc bạc Chư Cửu Mục tung bay, khí huyết toàn thân sôi trào, không tiếp tục phòng thủ nữa, mà toàn lực giương cung, tinh huyết từ trong trái tim bay ra, hóa thành huyết tiễn, một mũi tên bắn thẳng về phía Chung Nhạc.
Quang mang mũi tên này dị thường rực rỡ, ẩn chứa toàn bộ thần thông đạo pháp cả đời hắn, ẩn chứa tâm niệm và ký thác của cả đời hắn, uy lực kinh thiên động địa.
Lồng ngực Chư Cửu Mục vẫn tiếp tục chảy máu, dùng máu làm mũi tên, một lần nữa giương cung, lại là một đạo huyết tiễn bắn về phía Chung Nhạc.
Hắn dùng huyết dịch của bản thân làm mũi tên, trong thời gian một cái nháy mắt đã bắn ra liên tục tám mũi tên. Đợi tới lúc bắn ra một mũi tên cuối cùng, khí huyết hắn đã khô kiệt. Công Tôn Hiên Viên đột nhiên một kiếm chém bay cái đầu của hắn, Bát Cực Sát Trận của Sư Bất Dịch cũng chặt đứt hai cánh tay của hắn.
Cái đầu Chư Cửu Mục bay thẳng lên cao, độc nhãn vẫn như cũ đang nhìn chằm chằm về phía Chung Nhạc. Chỉ thấy Chung Nhạc giơ tay lên, nắm lấy tấm gương lân phiến, che lại trước người chính mình.
Đinh đinh đinh!
Một chuỗi thanh âm nổ vang truyền tới, chín đạo huyết tiễn va chạm lên trên mặt gương, nhao nhao vỡ nát, hóa thành từng đạo từng đạo tia máu rơi xuống.
Khóe miệng Chư Cửu Mục chợt nở nụ cười. Đám tia máu kia đột nhiên hóa thành vô số đạo quang tiễn bay vòng qua tấm gương, hóa thành tấm lưới thật lớn, từ bốn phương tám hướng nhất tề bắn thẳng về phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra thần sắc không đành lòng. Ngay sau đó, ba đạo Thần quang từ trong ba khỏa Thần Nhãn bắn thẳng ra, trước đám máu tươi một bước, cắt nát cái đầu của Chư Cửu Mục.
Ánh mắt Chư Cửu Mục nhất thời ảm đạm, đám máu tươi kia không còn ai khống chế, nhưng vẫn có chừng mười đạo tia máu xuyên thấu qua thân thể Chung Nhạc.
- Tiền bối, đi tốt…
Chung Nhạc vươn tay ra, cây Thần cung của Chư Cửu Mục rơi vào trong tay hắn. Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát cây cung này, lẩm bẩm:
- Đừng hận ta! Mọi người đều là vì chủng tộc chính mình… Tự Nhiên Lão tổ, mở cho ta!
Hắn quát lớn một tiếng, toàn lực thôi động Đại tế Phong Thiện, điều động toàn bộ uy năng của đại tế. Đám văn lộ Đồ đằng bốn phía Tự Nhiên Chi Thành rốt cuộc bắt đầu chấn động, dần dần tan rã.
Chỉ là, đám văn lộ Đồ đằng này vừa tan rã, từ trong Tự Nhiên Chi Thành đã có văn lộ Đồ đằng mới không ngừng tuôn ra, bổ sung trở lại, thủy chung vẫn duy trì nhục thân Tự Nhiên Lão tổ không thay đổi.
- Nhạc tiểu tử, chính là khí Tiên Thiên!
Lúc này, Tân Hỏa đột nhiên nói:
- Khí Tiên Thiên của hắn vẫn còn, duy trì nhục thân của hắn không hư! Hiện tại sợ rằng lực lượng tế tự của ngươi vẫn còn thiếu một chút, chưa đủ để hiến tế khí Tiên Thiên!
- Lực lượng vẫn còn thiếu một chút?
Chung Nhạc cắn răng một cái, đột nhiên ném Thần Dực Đao ra, cũng hiến tế luôn thanh Thần đao này.
Tân Hỏa có chút ảo não nói:
- Thật ra tế diệt con Đại Sư Tử kia là được rồi. Con Đại Sư Tử kia chính là vô dụng nhất, là con đực, không thể giao phối được. Tế diệt thanh Thần Dực Đao này cũng có chút đáng tiếc rồi…
Đối với hắn, sinh linh trên thế gian này chỉ chia ra làm hai loại, thích hợp để Chung Nhạc giao phối, và không thích hợp để Chung Nhạc giao phối, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Sau một hồi, toàn bộ thanh Thần Dực Đao cũng phân giải hết, mà Tự Nhiên Chi Thành cũng bắt đầu tan rã. Chung Nhạc đứng sừng sững trước tòa thành, nhìn nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ từng điểm từng điểm tan rã.
Quá trình này chính là lấy ngắn nuôi dài, tốc độ nhục thân Tự Nhiên Lão tổ bị phân giải càng lúc càng nhanh hơn. Mấy canh giờ sau, toàn thể tòa Tự Nhiên Chi Thành này đã triệt để hóa thành năng lượng, dung nhập vào đại tế Phong Thiện.
Chung Nhạc đột nhiên nửa ngồi chồm hổm nửa quỳ xuống đất, một bàn tay đặt lên trên Tế đàn trung ương.
Uy năng của Đại tế Phong Thiện nhất thời bạo phát, một khỏa quang cầu huyết sắc dọc theo Hắc Sơn không ngừng mở rộng ra ngoài, tốc độ nhanh chóng không cách nào tưởng tượng. Chỉ nghe ông một tiếng, trong mấy cái hô hấp đã lan tràn ra toàn bộ Tổ Tinh.
Ông!
Lại có thêm một khỏa quang cầu huyết sắc nữa từ trung tâm Tế đàn Phong Thiện bạo phát ra, tiếp theo lại ông một tiếng nữa, khỏa quang cầu huyết sắc thứ ba xuất hiện.
Từng khỏa từng khỏa quang cầu huyết sắc từ trung tâm Tế đàn mở rộng ra bốn phía, một lần lại một lần bao phủ toàn thể Tổ Tinh.
- Ta nguyền rủa…
Chung Nhạc ngẩng đầu lên trời, lớn tiếng nói:
- Ta nguyền rủa tất cả Thần Tộc trên Tổ Tinh, Thần huyết mất hết, con cháu hậu đại Thần Tộc, đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa huyết mạch của ta cấm cố!
- Ta nguyền rủa tất cả Ma Tộc trên Tổ Tinh, Ma huyết mất hết, con cháu hậu đại Ma Tộc, đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa huyết mạch của ta cấm cố!
- Ta nguyền rủa tất cả Côn Tộc trên Tổ Tinh, Côn huyết mất hết, con cháu hậu đại Côn Tộc, đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa huyết mạch của ta cấm cố!
Chung Nhạc thoáng dừng lại một chút, đột nhiên một lần nữa mở miệng:
- Ta nguyền rủa con cháu hậu đại Hiếu Mang Thần Tộc, đời đời kiếp kiếp dùng phân của Nhân Tộc làm thức ăn!
Hắn chậm rãi đứng dậy, mái tóc trên đầu đã trở nên trắng tinh, cúi đầu lẩm bẩm:
- Tất cả tội nghiệt, đều do một mình ta gánh lấy!
Sư Bất Dịch và thiếu niên Hiên Viên ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy Chung Nhạc đang nhanh chóng trở nên già nua. Hắn chính là đã bị nguyền rủa của con cháu hậu đại của Thần Ma Côn phản phệ. Hắn đã đánh mất gần một vạn năm thọ nguyên.
Chung Nhạc mở ra sáu đại Bí cảnh Nguyên thần, tu thành Lục Đạo Luân Hồi, thọ nguyên của bản thân hắn sớm đã cực kỳ lâu dài, còn chưa thành Thần Minh đã có một vạn năm thọ mệnh đằng đẳng. Nhưng hiện tại, hắn chỉ còn lại có mấy trăm năm thọ mệnh mà thôi.
Lần Đại tế Phong Thiện này, hắn cũng phải bỏ ra một cái giá cao thảm trọng.
- Cũng may lãnh tụ Nhân Tộc hậu đại cũng không cần phải trả cái giá lớn như vậy!
Chung Nhạc bật cười ha hả, thu hồi cây đèn đồng và tấm gương lân phiến, thản nhiên nói:
- Đại Sư Tử, Hiên Viên, chúng ta trở về thôi!
Ba người đi xuống Hắc Sơn. Thiếu niên Hiên Viên quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa Hắc Sơn này, đột nhiên nói:
- Chung thúc thúc, ngọn núi này tên là gì vậy? Cái tên Hắc Sơn này có chút không phù hợp với tác dụng của nó đối với Nhân Tộc ta a!
Tinh thần Chung Nhạc nhất thời hăng hái, mỉm cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy hẳn nên gọi nó bằng tên gì?
Thiếu niên Hiên Viên nhìn về phía thiên khóc huyết vũ, phía dưới hồng thủy chảy tràn lan, bao phủ toàn bộ dưới chân Hắc Sơn, đột nhiên linh quang khẽ động, mỉm cười nói:
- Ta quyết định sáng tạo ra một văn tự mới. Ba người chúng ta đắm chìm trong nước, vậy thì dùng hình tượng ba người trong nước sáng tạo ra văn tự này đi!
Hắn viết ra một văn tự, nói:
- Ta gọi nó là chữ Thái! Thái giả, có ý tứ là san bằng mãnh thú Hồng Hoang, mở ra vạn thế bình an, định ra trụ cột muôn đời cho Nhân Tộc. Chung thúc thúc ở chỗ này mở ra sự nghiệp to lớn cho Nhân Tộc ta, cho nên ta sẽ gọi nó là Thái Sơn!