Chung Nhạc tĩnh tọa, dùng đao quang chiếu Lục Đại Luân Hồi ở giữa đại điện, chiếu ra sự ảo diệu đại đạo của Thiên Nguyên Thiên Đế. Chúng vô cùng sâu sắc khó hiểu, quanh người hắn vô số Âm Hào, Dương Hào bay lượn, gắng sức suy đoán, không hiểu cũng không sao, không hiểu thì tiếp tục suy đoán, tiếp tục ép bản thân lĩnh ngộ.
Hết ngày này qua ngày khác trôi qua, rồi tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác.
Trên nóc đại điện, quỹ đạo của các vì sao biến đổi, sau hơn năm trăm năm cuối cùng Chung Nhạc cũng dần lý giải được đồ đằng văn của Thiên Nguyên Thiên Đế, hiểu được sự ảo diệu của nó, sau đó cùng với sự suy đoán của hắn, nhiều sự ảo diệu được giải đáp, biến thành tri thức của hắn.
Nghìn năm đi qua, Chung Nhạc suy đoán được toàn bộ đồ đằng văn trong Lục Đạo Luân Hồi của Thiên Nguyên Thiên Đế, bắt đầu suy đoán sơ hở của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Lại qua đi một nghìn năm trăm năm, cuối cùng hắn đã suy đoán được sơ hở của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Chung Nhạc lúc này đã là trung niên nam tử, trên gương mặt có dấu vết của thời gian, ngẩng lên nhìn tấm gương trong Lục Đại Luân Hồi. Tấm gương này là cốt lõi của bản thể Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, do đích thân Thiên Nguyên Thiên Đế luyện thành.
Trong gương chỉ có một sơ hở, trong đó có một đạo Tiên Thiên chi khí không cùng nguyên gốc với các đạo Tiên Thiên chi khí khác, không thể dung hòa triệt để.
Muốn rời khỏi đây chỉ có một con đường duy nhất, chính là cắt đứt đạo Tiên Thiên chi khí đó!
- Nhưng ta mà vung đao chém đạo Tiên Thiên chi khí trong gương, ta chắc chắn sẽ bị chấn động mà chết. Đạo Tiên Thiên chi khí đó tuy rằng không phải cấp Thiên Đế, nhưng cũng cách không xa.
Chung Nhạc dùng đao quang chiếu sáng đạo Tiên Thiên chi khí trong gương. Đao quang phản chiếu ra các loại đồ đằng văn trong Tiên Thiên chi khí. Trong vô số Tiên Thiên đồ đằng có một đạo đồ đằng văn đã bị đứt, bị đao quang chém đứt.
- Là ta kiếp trước đã chém đứt đạo đồ đằng văn này, sau đó bị chấn động chết, sau đó ta hồi sinh. Đáng tiếc, ta không thể truyền những điều ta suy đoán trong ba nghìn năm này cho ta ở kiếp sau.
Chung Nhạc hít sâu một hơi, để lại sự lĩnh ngộ của hắn trong ba nghìn năm qua. Hắn trong tương lại đến đây sẽ nhìn thấy chúng, sẽ tham ngộ ra sự ảo diệu và sơ hở Lục Đại Luân Hồi của Thiên Nguyên Thiên Đế nhanh hơn.
Chỉ là, những lĩnh ngộ này vô cùng phức tạp, hắn sau này chắc chắn phải mất rất nhiều thời gian mới tham ngộ triệt để được.
- Nếu có thể truyền hết ký ức của mình cho ta trong tương lai thì không cần phải phiền phức như vậy rồi. Đáng tiếc ta vẫn không làm được điều đó….
Chung Nhạc để lại cảm ngộ của mình xong, rút Tiên Thiên thần đao mà chuôi kiếm của Thiên Đế để lại ra, điều động hết pháp lực chém mạnh xuống Thiên Nguyên Luân Hồi Kính!
- Ta nhất định có thể rời khỏi đây.
Hắn thét lớn, đao quang chém xuống đạo Tiên Thiên chi khí trong tấm gương. Một đạo đồ đằng văn trong Tiên Thiên chi khí vỡ tan, uy năng Tiên Thiên chi khí bạo phát, uy năng khủng khiếp từ trong tấm gương cuồn cuộn tràn ra khiến Chung Nhạc tan thành tro bụi!
Nhục thân của Chung Nhạc tan thành từng mảnh, hồn phách và linh của hắn bị Lục Đại Luân Hồi giữa đại điện hút vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Lục Đại Luân Hồi chuyển động, luân hồi chi lực bùng phát, một tia sáng bắn ra, soạt một tiếng chiếu xuống điểm đầu của mê cung.
Ánh sáng tan đi, Chung Nhạc tái tạo nhục thân hồi sinh đứng tại điểm đầu của luân hồi, vẻ mặt đầy kinh ngạc, lấy chuôi kiếm Thiên Đế ra nhìn đi nhìn lại.
- Thì ra ta vẫn còn nhiều điều thiếu xót như vậy.
Hắn nhìn bản thân trong đao quang, nói nhỏ.
Hắn dùng đao quang chiếu lên đồ đằng văn trên vách tường, chấn kinh:
- Sao có thể như vậy, đã phân tích tới cực hạn, sao có thể vẫn không thể lý giải? Những đồ đằng văn này rốt cuộc là thuộc tầng thứ nào? Tân Hỏa, ngươi có biết không?
Hắn tiến về phía trước, rất nhanh đã phát hiện đây là một tòa mê cung, sau đó gặp chữ mình để lại trên tường.
- Sai rồi, phía trước là đường chết!
- Nét chữ này rất quen… Có lẽ là luyện khí sĩ trong đại tỉ thí vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bị vây khốn trong mê cung, để lại dòng chữ này.
Sau hơn tám mươi con đường chết, nửa năm sau cuối cùng hắn tới điểm cuối cùng của mê cung, đi vào tòa đại điện kia.
- Không đúng, không đúng, đây là tinh đồ của sáu nghìn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, có sai khác… Khoan đã, số đồ đằng văn này…
- Đồ đằng văn của ta, ta để lại bức tinh đồ này sao? Ta để lại khi nào? Ta tới đây khi nào?
- Là Lục Đại Luân Hồi đã hồi sinh ta hết lần này tới lần khác rồi ném ta về điểm bắt đầu…
- Ta nhất định sẽ rời khỏi đây!
Ba nghìn năm sau Chung Nhạc lại hồi sinh lần nữa, đi lại con đường hắn đã đi qua.
- Sai rồi, phía trước là đường chết!
- Nét chữ này rất quen… Có lẽ là luyện khí sĩ trong đại tỉ thí vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bị vây khốn trong mê cung, để lại dòng chữ này.
- Không đúng, không đúng, đây là tinh đồ của chín nghìn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, có sai khác… Khoan đã, số đồ đằng văn này…
- … Đây là tinh đồ của mười hai nghìn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, có sai khác… Khoan đã, số đồ đằng văn này…
- …Đây là tinh đồ của ba trăm vạn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, nếu không suy đoán quỹ đạo của các vì sao thì gần như không nhận ra là cùng một bầu tinh không.
- …Đây là tinh đồ của một trăm triệu năm trước, một trăm triệu năm trước có người từng tới đây sao? Không thể nào chứ? Thiên Nguyên Thiên Đế rõ ràng là người của mấy vạn năm trước.
- …Đây là tinh đồ của hai tỷ năm trước, tại sao lại có tinh đồ cổ xưa như vậy?
- …Tinh đồ của năm tỷ sáu trăm triệu năm trước? Quá đáng sợ, ai có thể sinh ra từ năm tỷ sáu trăm triệu năm trước chứ?
…
- Ba mươi tỷ năm qua rồi, đã qua tới ba mươi tỷ năm rồi.
Lục Đại Luân Hồi trong đại điện xoay chuyển, tấm gương chiếu rọi, Chung Nhạc đứng bên dưới, gương mặt không biết là vui hay buồn, ba mươi tỷ năm đã qua, hắn đã luân hồi không biết bao nhiêu lần, đã hồi sinh đi hồi sinh lại, hết lần này đến lần khác tìm thấy con đường mình đã để lại, nhiều lần giơ đao chém Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, nhiều lần tan thành tro bụi, hết lần này tới lần khác trở về điểm khởi đầu.
Hắn giống như chú kiến mãi mãi không mệt mỏi, làm đi làm lại một việc như cũ, nói gần như giống hệt những lời cũ, đi qua con đường đã qua.
Ba mươi tỷ năm, rốt cuộc hắn đã chết bao nhiêu lần?
Hết ngày này qua ngày khác trôi qua, rồi tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác.
Trên nóc đại điện, quỹ đạo của các vì sao biến đổi, sau hơn năm trăm năm cuối cùng Chung Nhạc cũng dần lý giải được đồ đằng văn của Thiên Nguyên Thiên Đế, hiểu được sự ảo diệu của nó, sau đó cùng với sự suy đoán của hắn, nhiều sự ảo diệu được giải đáp, biến thành tri thức của hắn.
Nghìn năm đi qua, Chung Nhạc suy đoán được toàn bộ đồ đằng văn trong Lục Đạo Luân Hồi của Thiên Nguyên Thiên Đế, bắt đầu suy đoán sơ hở của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Lại qua đi một nghìn năm trăm năm, cuối cùng hắn đã suy đoán được sơ hở của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Chung Nhạc lúc này đã là trung niên nam tử, trên gương mặt có dấu vết của thời gian, ngẩng lên nhìn tấm gương trong Lục Đại Luân Hồi. Tấm gương này là cốt lõi của bản thể Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, do đích thân Thiên Nguyên Thiên Đế luyện thành.
Trong gương chỉ có một sơ hở, trong đó có một đạo Tiên Thiên chi khí không cùng nguyên gốc với các đạo Tiên Thiên chi khí khác, không thể dung hòa triệt để.
Muốn rời khỏi đây chỉ có một con đường duy nhất, chính là cắt đứt đạo Tiên Thiên chi khí đó!
- Nhưng ta mà vung đao chém đạo Tiên Thiên chi khí trong gương, ta chắc chắn sẽ bị chấn động mà chết. Đạo Tiên Thiên chi khí đó tuy rằng không phải cấp Thiên Đế, nhưng cũng cách không xa.
Chung Nhạc dùng đao quang chiếu sáng đạo Tiên Thiên chi khí trong gương. Đao quang phản chiếu ra các loại đồ đằng văn trong Tiên Thiên chi khí. Trong vô số Tiên Thiên đồ đằng có một đạo đồ đằng văn đã bị đứt, bị đao quang chém đứt.
- Là ta kiếp trước đã chém đứt đạo đồ đằng văn này, sau đó bị chấn động chết, sau đó ta hồi sinh. Đáng tiếc, ta không thể truyền những điều ta suy đoán trong ba nghìn năm này cho ta ở kiếp sau.
Chung Nhạc hít sâu một hơi, để lại sự lĩnh ngộ của hắn trong ba nghìn năm qua. Hắn trong tương lại đến đây sẽ nhìn thấy chúng, sẽ tham ngộ ra sự ảo diệu và sơ hở Lục Đại Luân Hồi của Thiên Nguyên Thiên Đế nhanh hơn.
Chỉ là, những lĩnh ngộ này vô cùng phức tạp, hắn sau này chắc chắn phải mất rất nhiều thời gian mới tham ngộ triệt để được.
- Nếu có thể truyền hết ký ức của mình cho ta trong tương lai thì không cần phải phiền phức như vậy rồi. Đáng tiếc ta vẫn không làm được điều đó….
Chung Nhạc để lại cảm ngộ của mình xong, rút Tiên Thiên thần đao mà chuôi kiếm của Thiên Đế để lại ra, điều động hết pháp lực chém mạnh xuống Thiên Nguyên Luân Hồi Kính!
- Ta nhất định có thể rời khỏi đây.
Hắn thét lớn, đao quang chém xuống đạo Tiên Thiên chi khí trong tấm gương. Một đạo đồ đằng văn trong Tiên Thiên chi khí vỡ tan, uy năng Tiên Thiên chi khí bạo phát, uy năng khủng khiếp từ trong tấm gương cuồn cuộn tràn ra khiến Chung Nhạc tan thành tro bụi!
Nhục thân của Chung Nhạc tan thành từng mảnh, hồn phách và linh của hắn bị Lục Đại Luân Hồi giữa đại điện hút vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Lục Đại Luân Hồi chuyển động, luân hồi chi lực bùng phát, một tia sáng bắn ra, soạt một tiếng chiếu xuống điểm đầu của mê cung.
Ánh sáng tan đi, Chung Nhạc tái tạo nhục thân hồi sinh đứng tại điểm đầu của luân hồi, vẻ mặt đầy kinh ngạc, lấy chuôi kiếm Thiên Đế ra nhìn đi nhìn lại.
- Thì ra ta vẫn còn nhiều điều thiếu xót như vậy.
Hắn nhìn bản thân trong đao quang, nói nhỏ.
Hắn dùng đao quang chiếu lên đồ đằng văn trên vách tường, chấn kinh:
- Sao có thể như vậy, đã phân tích tới cực hạn, sao có thể vẫn không thể lý giải? Những đồ đằng văn này rốt cuộc là thuộc tầng thứ nào? Tân Hỏa, ngươi có biết không?
Hắn tiến về phía trước, rất nhanh đã phát hiện đây là một tòa mê cung, sau đó gặp chữ mình để lại trên tường.
- Sai rồi, phía trước là đường chết!
- Nét chữ này rất quen… Có lẽ là luyện khí sĩ trong đại tỉ thí vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bị vây khốn trong mê cung, để lại dòng chữ này.
Sau hơn tám mươi con đường chết, nửa năm sau cuối cùng hắn tới điểm cuối cùng của mê cung, đi vào tòa đại điện kia.
- Không đúng, không đúng, đây là tinh đồ của sáu nghìn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, có sai khác… Khoan đã, số đồ đằng văn này…
- Đồ đằng văn của ta, ta để lại bức tinh đồ này sao? Ta để lại khi nào? Ta tới đây khi nào?
- Là Lục Đại Luân Hồi đã hồi sinh ta hết lần này tới lần khác rồi ném ta về điểm bắt đầu…
- Ta nhất định sẽ rời khỏi đây!
Ba nghìn năm sau Chung Nhạc lại hồi sinh lần nữa, đi lại con đường hắn đã đi qua.
- Sai rồi, phía trước là đường chết!
- Nét chữ này rất quen… Có lẽ là luyện khí sĩ trong đại tỉ thí vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bị vây khốn trong mê cung, để lại dòng chữ này.
- Không đúng, không đúng, đây là tinh đồ của chín nghìn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, có sai khác… Khoan đã, số đồ đằng văn này…
- … Đây là tinh đồ của mười hai nghìn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, có sai khác… Khoan đã, số đồ đằng văn này…
- …Đây là tinh đồ của ba trăm vạn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, nếu không suy đoán quỹ đạo của các vì sao thì gần như không nhận ra là cùng một bầu tinh không.
- …Đây là tinh đồ của một trăm triệu năm trước, một trăm triệu năm trước có người từng tới đây sao? Không thể nào chứ? Thiên Nguyên Thiên Đế rõ ràng là người của mấy vạn năm trước.
- …Đây là tinh đồ của hai tỷ năm trước, tại sao lại có tinh đồ cổ xưa như vậy?
- …Tinh đồ của năm tỷ sáu trăm triệu năm trước? Quá đáng sợ, ai có thể sinh ra từ năm tỷ sáu trăm triệu năm trước chứ?
…
- Ba mươi tỷ năm qua rồi, đã qua tới ba mươi tỷ năm rồi.
Lục Đại Luân Hồi trong đại điện xoay chuyển, tấm gương chiếu rọi, Chung Nhạc đứng bên dưới, gương mặt không biết là vui hay buồn, ba mươi tỷ năm đã qua, hắn đã luân hồi không biết bao nhiêu lần, đã hồi sinh đi hồi sinh lại, hết lần này đến lần khác tìm thấy con đường mình đã để lại, nhiều lần giơ đao chém Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, nhiều lần tan thành tro bụi, hết lần này tới lần khác trở về điểm khởi đầu.
Hắn giống như chú kiến mãi mãi không mệt mỏi, làm đi làm lại một việc như cũ, nói gần như giống hệt những lời cũ, đi qua con đường đã qua.
Ba mươi tỷ năm, rốt cuộc hắn đã chết bao nhiêu lần?