Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội liên tục ho ra máu, thương thế rất nặng, khó mà cử động được. Hai vị Yêu tộc liếc nhau, lòng khiếp sợ. Trước đây khi Chung Nhạc cùng bọn họ rời khỏi Cô Hà thành thì tu vi thực lực xấp xỉ bọn họ, thậm chí thực lực của cả hai còn cao hơn hẳn Chung Nhạc.
Mà giờ đây, Chung Nhạc đã có thể tranh cao thấp với Đằng Vương của Hãm Không thánh thành, sự tiến bộ ấy thật kinh người.
– Đằng Vương chính là đệ nhị cao thủ Thoát Thai cảnh của Hãm Không thánh thành, gần như có thân thể bất tử, kẻ giao chiến với y, dù thực lực mạnh hơn nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay y, chẳng thể làm gì y được. Trong lần giao chiến trước đây, có Luyện khí sĩ đã chặt bỏ đầu của y, nhưng y lại mọc ra cái đầu khác, cuối cùng kẻ chết lại là vị Luyện khí sĩ kia.
Ngư Huyền Cơ nói với sắc mặt ngưng trọng:
– Nếu giao chiến với y, Long Nhạc huynh nên cẩn thận một chút. Tới nay vẫn chưa có Luyện khí sĩ nào phát hiện được nhược điểm của y!
Hồ Thất Muội cũng gật đầu:
– Thực lực của y rất mạnh, truyền thừa lại thần bí. Có lần y có xung đột với một vị cường giả Khai Luân cảnh đã tu thành Ngũ Hành Luân ở Hãm Không thánh thành, y thậm chí đã xông tới tận hang ổ đối phương, giết sạch già trẻ lớn bé nhà cường giả Khai Luân cảnh kia! Khắp núi đồi là quái đằng tiêu diệt toàn bị Luyện khí sĩ và Yêu tộc lớn nhỏ. Vị cường giả Khai Luân cảnh kia chẳng thể làm gì y, thậm chí dùng lửa đốt cũng chẳng thương tổn được tính mạng của y! Cuối cùng vị cường giả ấy thân bại danh liệt, bị ép cho phải đi rất xa, né tránh Đằng Vương! Long Nhạc huynh, bọn ta có lẽ chẳng thể trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ nữa, giờ chỉ có trông cậy vào ngươi mà thôi!
Bọn họ bị thương nặng, liệu có sống sót trở về hay không còn không rõ. Nay chỉ có Chung Nhạc giữ được trạng thái toàn thắng, bởi vậy đệ tử quan môn của Thánh thành chủ chỉ có thể là Chung Nhạc hoặc Đằng Vương.
Nếu Chung Nhạc thắng, Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội còn có hy vọng giữ được mạng sống, dẫu sao bọn họ chí ít còn có chút giao tình. Nếu Đằng Vương thắng, vì đảm bảo bản thân nhất định trở thành đệ tử của Thánh thành chủ, y sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Cho nên Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều mong Chung Nhạc sẽ thắng.
– Đằng Vương là cao thủ thứ hai ở thánh thành?
Chung Nhạc kinh ngạc, bèn hỏi:
– Như vậy đệ nhất cao thủ là ai?
– Thiên Yêu Lê Quân!
Hồ Thất Muội đáp:
– Thiên Yêu Lê Quân là đệ nhất cao thủ Thoát Thai cảnh mà Thánh thành chủ bổ nhiệm, Đằng Vương xếp ở vị trí thứ hai. Lần này Thiên Yêu Lê Quân cũng vào Hắc Sơn bí cảnh, nhưng tới nay chưa thấy gã xuất hiện. Hẳn là đã chết trong rừng rậm. Cho nên Đằng Vương mới là đệ nhất ở thánh thành.
– Thiên Yêu Lê Quân?
Chung Nhạc suy tư:
– Thực lực của gã so với Đằng Vương thì thế nào?
– Bọn họ chưa từng giao thủ bao giờ, nhưng Thánh thành chủ nói Lê Quân đứng thứ nhất, như vậy Lê Quân chắc chắn lợi hại hơn Đằng Vương!
Ngư Huyền Cơ chớp mắt, đáp:
– Theo suy đoán của ta, nhược điểm của Đằng Vương là ở chân của y, là nguyên hình của y, gốc rễ! Rễ đứt, cây chết. Nếu Long Nhạc huyng giao thủ với y, hãy chém đôi chân này, nếu chém đầu y thì sẽ bị y thừa dịp đánh lại!
Hồ Thất Muội lắc đầu nói:
– Chân của Đằng Vương từng bị người ta chém đứt, mà không hề chết, kẻ chết là đối thủ của y, cho nên nhược điểm không phải là đôi chân. Nếu dây leo mà đứt, rơi xuống đất vẫn mọc rễ, sinh mệnh lực ngoan cường tới đáng sợ. Đằng Vương là dây leo tu thành yêu, về sinh mệnh lực hơn xa dây leo rồi. Chặt chân y căn bản không làm gì được y đâu!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày:
– Chém đầu, chém chân đều không thể làm gì được y, vậy nhược điểm của y nằm ở đâu?
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều cảm thấy khó giải quyết vô cùng. Yêu tộc thường đều do mãnh thú tu luyện thành, nhược điểm đều là trái tim và đầu. Mà yêu do dây leo tu luyện thành thì nhược điểm nằm đâu, bọn họ thật sự không biết.
Qua lúc sau, Chung Nhạc nắm rõ tất cả đạo biến hóa của đồ đằng văn trong thiên trận pháp trên bức tường, bèn đứng lên, dặn hai người kia:
– Hai vị cứ ở đây dưỡng thương, ta đi một lúc rồi về.
Ngư Huyền Cơ khạc ra máu, cười thảm:
– Long Nhạc huynh, nếu ngươi không quay lại, mà kẻ quay lại là Đằng Vương, thì sợ rằng bọn ta cũng theo ngươi lên đường thôi.
Hồ Thất Muội gắng gượng ngồi dậy, nói:
– Đằng Vương lòng dạ độc ác, nếu y trở lại, nhất định sẽ tiêu diệt hai ta. Với thương thế hiện giờ, bọn ta không thể chống lại y. Long Nhạc huynh nhất định phải cẩn thận!
Chung Nhạc gật đầu, bước lên cầu treo, lạnh nhạt nói:
– Hai người yên tâm, người có thể ra khỏi Yêu Thần Minh Vương cung nhất định là ta!
Đồ đằng văn tự động hiện ra trên cầu, trận thế vận chuyển. Mà Chung Nhạc cũng vận chuyển Yêu Thần Minh Vương Quyết mà hắn lĩnh ngộ được, thân thể là thân thể Minh Vương với tám cánh tay, nguyên thần sừng sững phía sau cũng hiện ra nguyên thần chiến đấu có tám cánh tay. Tám cánh tay vung lên, mười sáu món vũ khí đao, kiếm, chùy, song thuẫn, song câu trong tay tạo nên hai tòa bát cực sát trận. Sát trận vận hành, đối ứng với đồ đằng văn trên cầu.
Đồ đằng văn trên cầu càng lúc càng nhiều, hóa thành trận pháp Bát cực sát trận, vận hành và thay đổi liên tục. Thân thể và nguyên thần của Chung Nhạc cũng thi triển ra biến hóa tương tự, không hề sai lệch chút nào.
Nếu sai lệch đi, sẽ bị Bát cực sát trận mà đồ đằng văn trên cầu biến thành giết trong trận. Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội bị trọng thương chính là vì thế.
Đột nhiên bờ vai Chung Nhạc khẽ run, hai tòa Bát cực sát trận bỗng có chút vận hành không được. Dẫu sao về mặt trận pháp hắn chẳng hiểu mấy, chỉ tu luyện qua kiếm trận tơ kiếm Kiếm Kiển không hoàn chỉnh, mà Bát cực sát trận của Yêu Thần Minh Vương Quyết lại phức tạp vô cùng. Hắn tuy cố lắm mới lĩnh ngộ được đạo biến hóa của trận pháp, nhưng về việc vận hành nó thì không được linh hoạt cho lắm.
Một bước sai, từng bước sai. Bát cực sát trận của Chung Nhạc nhất thời hỗn loạn, bị sát trận trên cầu xâm nhập, trên người hắn lập tức xuất hiện vết thương.
Oành…
Đồ đằng văn hóa thành một cái chùy lớn nện thật mạnh lên lồng ngực hắn. Lại có song câu móc tới cổ hắn, mà đao và kiếm thì chém vào thân hắn, huyết quang hiện lên.
Chung Nhạc thét lên một tiếng, lùi sau hai bước, tám cánh tay vung vẫy khiến bát cực sát trận khôi phục như thường. Đồ đằng văn trên cầu bình lặng trở lại, tương dung với đồ đằng văn trận pháp của hắn.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội suýt thì hô to. Nếu Chung Nhạc chết trên cầu, hoặc bị trọng thương, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết. Cho nên cả hai đều rất quan tâm tới sự an nguy của Chung Nhạc. Tới khi thấy Chung Nhạc ổn định mọi thứ, bọn họ mới thoáng yên tâm.
Chung Nhạc tiếp tục bước đi, không mắc sai lầm nữa. Ngư Huyền Cơ lại khẩn trương, thấp giọng nói:
– Sắp tới chỗ Minh Vương thần nhãn trận rồi. Ban nãy ta vì né tránh đồ đằng thần nhãn mà mới rối loạn bước chân, suýt nữa thì bị tiêu diệt. Không biết Long Nhạc huynh có vượt qa được cửa ải này không…
Hồ Thất Muội cũng khẩn trương không thôi.
Lại đúng lúc này, đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn trên cầu bùng nổ, một đạo thần quang bắn tới, phụp một tiếng, bắn vào mi tâm Chung Nhạc.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội hô to, nhắm mắt không dám nhìn. Một lúc sau, Hồ Thất Muội lặng lẽ mở mắt, thì thấy Chung Nhạc đứng yên trên cầu, mà đồ đằng văn thần nhãn trên cầu hóa thành thần nhãn to bằng cái chậu, bắn ra thần quang không ngừng vọt tới mi tâm Chung Nhạc.
Chung Nhạc đứng đó, tám binh khí trong tay biến hóa, vẫn diến biến ra Bát cực sát trận, để mặc thần quang bắn vào mi tâm mình.
Ngư Huyền Cơ run rẩy hỏi:
– Long Nhạc huynh còn sống không?
Chung Nhạc quay lưng về phía bọn họ, nên cả hai không tài nào biết được Chung Nhạc có bị thần quang bắn thủng mi tâm, đốt cháy đầu óc không.
– Ta không sao!
Chung Nhạc đáp, mà lúc này thần nhãn trên cầu kia dần bé lai. Qua thật lâu sau, năng lượng có chứa trong đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn bị tiêu hao sạch sẽ, biến mất không còn chút gì.
– Vẫn thiếu một chút năng lượng nữa mới có thể luyện nên con mắt thứ ba của Phục Hy. Nhưng thần nhãn thứ ba của ta vẫn đang từ từ hấp thu tinh khí trong nội đan thần thú, ước chừng mười ngày sau là có thể hoàn toàn luyện thành thần nhãn này.
Chung Nhạc khẽ than một tiếng, rồi cất bước đi lên bình đài thứ sáu. Hắn nhìn chung quanh, chỉ thấy bức từng cung điện trên bình đài này đã bị phá hủy, còn có một dấu móng vuốt thật lớn, không biết là do yêu ma quỷ quái nào để lại.
– Dấu vết này giống dấu vết trong Hắc Sơn huyệt động, xem ra ta đoán đúng, quái vật kia quả thực đã tới đây!
Chung Nhạc cất bước đi tiếp. Chỉ thấy trong cung điện, cột đồng đã sụp đổ hơn mười cái, xung quanh đều là mảnh vỡ hỗn độn của chiến ngẫu. Hẳn là Yêu Thần Minh Vương chế tạo đám chiến ngẫu này bảo vệ thi thể của mình, kết quả bị “đại quái vật” xâm nhập, đánh nát đám chiến ngẫu.
Cách đó không xa có một có một hồ máu rộng chừng hai trượng bốn thước, trong ao không còn máu, chỉ có một tấm bia đá, mà Đằng Vương thì đang đứng trước bia đá kia.
– Trên bia này có viết, trước khi lâm chung, Yêu Thần Minh Vương luyện thần huyết của mình ra khỏi cơ thể rồi để vào trong hồ máu này, có thể khiến mấy vạn năm cũng không bốc hơi, để cho Yêu tộc đời sau tới đây đạt được truyền thừa, dùng để tăng lên huyết mạch và tinh thần cùng thân thể, kế thừa di chí nơi đây.
Đằng Vương đột nhiên nói:
– Mà thần huyết trong hồ đã bị con quái vật xông vào nơi đây uống sạch, hèn chi nó có thể giết được Thánh thành chủ đời trước, ra là tác dụng của thần huyết.
Chung Nhạc bước tới, cẩn thận quan sát tấm bia đá. Trên đó có viết, Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh trấn thủ nơi đây, trông coi bảo vật, chờ bảo vật trưởng thành. Nếu có ai tới được nơi đây, đạt được truyền thừa của ông ta, uống thần huyết là có đủ thực lực để di chuyển thân thể ông ta, tiến vào nơi phong ấn bảo vật, tiếp tục bảo vệ bảo vật kia.
Chung Nhạc ngẩn ra, hỏi:
– Thân thể Yêu Thần Minh Vương đâu?
Sau đó hắn nhìn thấy thân thể Yêu Thần Minh Vương, một vị yêu thần có tám cánh tay nằm trên mặt đất, chỉ còn lớp vỏ da bên ngoài, còn huyết nhục bên trong đã biến mất. Không chỉ như vậy, da của vị Yêu Thần Minh Vương này cũng lỗ chỗ những vết thủng như bị bầy kiến gặm qua, thần tính trong đó đã xói mòn hết sạch.
– Thi thể Yêu Thần Minh Vương bị con quái vật kia ăn rồi.
Đằng Vương thở dài, tiếc nuối khôn nguôi:
– Xem ra không thể đạt được Yêu Thần Minh Vương Quyết hoàn chỉnh. Nhưng càng hận hơn là bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương canh giữ bị con quái vật kia bố trí thêm phong ấn.
Dây leo như rắn uốn éo trên không trung, xốc bộ xác của Minh Vương lên, để lộ ta hai cánh cửa. Trên đó có vẽ hoa văn kỳ quái, ở trung tâm là một con mẫu trùng, trong cơ thể mẫu trùng này có ngũ độc, mà đồ đằng văn ở trong ngũ độc lại thiếu một phần.
Chung Nhạc nhớ tới lệnh bài mà hắn lấy được từ trên người Chúc Tiên Nhi, hoa văn trên lệnh bài giống hệt hoa văn cánh cửa, nhưng ngũ độc ở ngoài, mẫu trùng ở trong. Nhưng ngũ độc đồ đằng văn này hoàn toàn có thể bổ sung cho ngũ độc đồ đằng văn trên cánh cửa, tạo thành một chỉnh thể.
“Chìa khóa của cánh cửa này đang ở trên tay ta!” Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu: “Bên trong hẳn là bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương phải canh giữ! Còn bây giờ, trở ngại duy nhất chính là Đằng Vương!”
Mà giờ đây, Chung Nhạc đã có thể tranh cao thấp với Đằng Vương của Hãm Không thánh thành, sự tiến bộ ấy thật kinh người.
– Đằng Vương chính là đệ nhị cao thủ Thoát Thai cảnh của Hãm Không thánh thành, gần như có thân thể bất tử, kẻ giao chiến với y, dù thực lực mạnh hơn nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay y, chẳng thể làm gì y được. Trong lần giao chiến trước đây, có Luyện khí sĩ đã chặt bỏ đầu của y, nhưng y lại mọc ra cái đầu khác, cuối cùng kẻ chết lại là vị Luyện khí sĩ kia.
Ngư Huyền Cơ nói với sắc mặt ngưng trọng:
– Nếu giao chiến với y, Long Nhạc huynh nên cẩn thận một chút. Tới nay vẫn chưa có Luyện khí sĩ nào phát hiện được nhược điểm của y!
Hồ Thất Muội cũng gật đầu:
– Thực lực của y rất mạnh, truyền thừa lại thần bí. Có lần y có xung đột với một vị cường giả Khai Luân cảnh đã tu thành Ngũ Hành Luân ở Hãm Không thánh thành, y thậm chí đã xông tới tận hang ổ đối phương, giết sạch già trẻ lớn bé nhà cường giả Khai Luân cảnh kia! Khắp núi đồi là quái đằng tiêu diệt toàn bị Luyện khí sĩ và Yêu tộc lớn nhỏ. Vị cường giả Khai Luân cảnh kia chẳng thể làm gì y, thậm chí dùng lửa đốt cũng chẳng thương tổn được tính mạng của y! Cuối cùng vị cường giả ấy thân bại danh liệt, bị ép cho phải đi rất xa, né tránh Đằng Vương! Long Nhạc huynh, bọn ta có lẽ chẳng thể trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ nữa, giờ chỉ có trông cậy vào ngươi mà thôi!
Bọn họ bị thương nặng, liệu có sống sót trở về hay không còn không rõ. Nay chỉ có Chung Nhạc giữ được trạng thái toàn thắng, bởi vậy đệ tử quan môn của Thánh thành chủ chỉ có thể là Chung Nhạc hoặc Đằng Vương.
Nếu Chung Nhạc thắng, Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội còn có hy vọng giữ được mạng sống, dẫu sao bọn họ chí ít còn có chút giao tình. Nếu Đằng Vương thắng, vì đảm bảo bản thân nhất định trở thành đệ tử của Thánh thành chủ, y sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Cho nên Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều mong Chung Nhạc sẽ thắng.
– Đằng Vương là cao thủ thứ hai ở thánh thành?
Chung Nhạc kinh ngạc, bèn hỏi:
– Như vậy đệ nhất cao thủ là ai?
– Thiên Yêu Lê Quân!
Hồ Thất Muội đáp:
– Thiên Yêu Lê Quân là đệ nhất cao thủ Thoát Thai cảnh mà Thánh thành chủ bổ nhiệm, Đằng Vương xếp ở vị trí thứ hai. Lần này Thiên Yêu Lê Quân cũng vào Hắc Sơn bí cảnh, nhưng tới nay chưa thấy gã xuất hiện. Hẳn là đã chết trong rừng rậm. Cho nên Đằng Vương mới là đệ nhất ở thánh thành.
– Thiên Yêu Lê Quân?
Chung Nhạc suy tư:
– Thực lực của gã so với Đằng Vương thì thế nào?
– Bọn họ chưa từng giao thủ bao giờ, nhưng Thánh thành chủ nói Lê Quân đứng thứ nhất, như vậy Lê Quân chắc chắn lợi hại hơn Đằng Vương!
Ngư Huyền Cơ chớp mắt, đáp:
– Theo suy đoán của ta, nhược điểm của Đằng Vương là ở chân của y, là nguyên hình của y, gốc rễ! Rễ đứt, cây chết. Nếu Long Nhạc huyng giao thủ với y, hãy chém đôi chân này, nếu chém đầu y thì sẽ bị y thừa dịp đánh lại!
Hồ Thất Muội lắc đầu nói:
– Chân của Đằng Vương từng bị người ta chém đứt, mà không hề chết, kẻ chết là đối thủ của y, cho nên nhược điểm không phải là đôi chân. Nếu dây leo mà đứt, rơi xuống đất vẫn mọc rễ, sinh mệnh lực ngoan cường tới đáng sợ. Đằng Vương là dây leo tu thành yêu, về sinh mệnh lực hơn xa dây leo rồi. Chặt chân y căn bản không làm gì được y đâu!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày:
– Chém đầu, chém chân đều không thể làm gì được y, vậy nhược điểm của y nằm ở đâu?
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều cảm thấy khó giải quyết vô cùng. Yêu tộc thường đều do mãnh thú tu luyện thành, nhược điểm đều là trái tim và đầu. Mà yêu do dây leo tu luyện thành thì nhược điểm nằm đâu, bọn họ thật sự không biết.
Qua lúc sau, Chung Nhạc nắm rõ tất cả đạo biến hóa của đồ đằng văn trong thiên trận pháp trên bức tường, bèn đứng lên, dặn hai người kia:
– Hai vị cứ ở đây dưỡng thương, ta đi một lúc rồi về.
Ngư Huyền Cơ khạc ra máu, cười thảm:
– Long Nhạc huynh, nếu ngươi không quay lại, mà kẻ quay lại là Đằng Vương, thì sợ rằng bọn ta cũng theo ngươi lên đường thôi.
Hồ Thất Muội gắng gượng ngồi dậy, nói:
– Đằng Vương lòng dạ độc ác, nếu y trở lại, nhất định sẽ tiêu diệt hai ta. Với thương thế hiện giờ, bọn ta không thể chống lại y. Long Nhạc huynh nhất định phải cẩn thận!
Chung Nhạc gật đầu, bước lên cầu treo, lạnh nhạt nói:
– Hai người yên tâm, người có thể ra khỏi Yêu Thần Minh Vương cung nhất định là ta!
Đồ đằng văn tự động hiện ra trên cầu, trận thế vận chuyển. Mà Chung Nhạc cũng vận chuyển Yêu Thần Minh Vương Quyết mà hắn lĩnh ngộ được, thân thể là thân thể Minh Vương với tám cánh tay, nguyên thần sừng sững phía sau cũng hiện ra nguyên thần chiến đấu có tám cánh tay. Tám cánh tay vung lên, mười sáu món vũ khí đao, kiếm, chùy, song thuẫn, song câu trong tay tạo nên hai tòa bát cực sát trận. Sát trận vận hành, đối ứng với đồ đằng văn trên cầu.
Đồ đằng văn trên cầu càng lúc càng nhiều, hóa thành trận pháp Bát cực sát trận, vận hành và thay đổi liên tục. Thân thể và nguyên thần của Chung Nhạc cũng thi triển ra biến hóa tương tự, không hề sai lệch chút nào.
Nếu sai lệch đi, sẽ bị Bát cực sát trận mà đồ đằng văn trên cầu biến thành giết trong trận. Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội bị trọng thương chính là vì thế.
Đột nhiên bờ vai Chung Nhạc khẽ run, hai tòa Bát cực sát trận bỗng có chút vận hành không được. Dẫu sao về mặt trận pháp hắn chẳng hiểu mấy, chỉ tu luyện qua kiếm trận tơ kiếm Kiếm Kiển không hoàn chỉnh, mà Bát cực sát trận của Yêu Thần Minh Vương Quyết lại phức tạp vô cùng. Hắn tuy cố lắm mới lĩnh ngộ được đạo biến hóa của trận pháp, nhưng về việc vận hành nó thì không được linh hoạt cho lắm.
Một bước sai, từng bước sai. Bát cực sát trận của Chung Nhạc nhất thời hỗn loạn, bị sát trận trên cầu xâm nhập, trên người hắn lập tức xuất hiện vết thương.
Oành…
Đồ đằng văn hóa thành một cái chùy lớn nện thật mạnh lên lồng ngực hắn. Lại có song câu móc tới cổ hắn, mà đao và kiếm thì chém vào thân hắn, huyết quang hiện lên.
Chung Nhạc thét lên một tiếng, lùi sau hai bước, tám cánh tay vung vẫy khiến bát cực sát trận khôi phục như thường. Đồ đằng văn trên cầu bình lặng trở lại, tương dung với đồ đằng văn trận pháp của hắn.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội suýt thì hô to. Nếu Chung Nhạc chết trên cầu, hoặc bị trọng thương, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết. Cho nên cả hai đều rất quan tâm tới sự an nguy của Chung Nhạc. Tới khi thấy Chung Nhạc ổn định mọi thứ, bọn họ mới thoáng yên tâm.
Chung Nhạc tiếp tục bước đi, không mắc sai lầm nữa. Ngư Huyền Cơ lại khẩn trương, thấp giọng nói:
– Sắp tới chỗ Minh Vương thần nhãn trận rồi. Ban nãy ta vì né tránh đồ đằng thần nhãn mà mới rối loạn bước chân, suýt nữa thì bị tiêu diệt. Không biết Long Nhạc huynh có vượt qa được cửa ải này không…
Hồ Thất Muội cũng khẩn trương không thôi.
Lại đúng lúc này, đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn trên cầu bùng nổ, một đạo thần quang bắn tới, phụp một tiếng, bắn vào mi tâm Chung Nhạc.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội hô to, nhắm mắt không dám nhìn. Một lúc sau, Hồ Thất Muội lặng lẽ mở mắt, thì thấy Chung Nhạc đứng yên trên cầu, mà đồ đằng văn thần nhãn trên cầu hóa thành thần nhãn to bằng cái chậu, bắn ra thần quang không ngừng vọt tới mi tâm Chung Nhạc.
Chung Nhạc đứng đó, tám binh khí trong tay biến hóa, vẫn diến biến ra Bát cực sát trận, để mặc thần quang bắn vào mi tâm mình.
Ngư Huyền Cơ run rẩy hỏi:
– Long Nhạc huynh còn sống không?
Chung Nhạc quay lưng về phía bọn họ, nên cả hai không tài nào biết được Chung Nhạc có bị thần quang bắn thủng mi tâm, đốt cháy đầu óc không.
– Ta không sao!
Chung Nhạc đáp, mà lúc này thần nhãn trên cầu kia dần bé lai. Qua thật lâu sau, năng lượng có chứa trong đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn bị tiêu hao sạch sẽ, biến mất không còn chút gì.
– Vẫn thiếu một chút năng lượng nữa mới có thể luyện nên con mắt thứ ba của Phục Hy. Nhưng thần nhãn thứ ba của ta vẫn đang từ từ hấp thu tinh khí trong nội đan thần thú, ước chừng mười ngày sau là có thể hoàn toàn luyện thành thần nhãn này.
Chung Nhạc khẽ than một tiếng, rồi cất bước đi lên bình đài thứ sáu. Hắn nhìn chung quanh, chỉ thấy bức từng cung điện trên bình đài này đã bị phá hủy, còn có một dấu móng vuốt thật lớn, không biết là do yêu ma quỷ quái nào để lại.
– Dấu vết này giống dấu vết trong Hắc Sơn huyệt động, xem ra ta đoán đúng, quái vật kia quả thực đã tới đây!
Chung Nhạc cất bước đi tiếp. Chỉ thấy trong cung điện, cột đồng đã sụp đổ hơn mười cái, xung quanh đều là mảnh vỡ hỗn độn của chiến ngẫu. Hẳn là Yêu Thần Minh Vương chế tạo đám chiến ngẫu này bảo vệ thi thể của mình, kết quả bị “đại quái vật” xâm nhập, đánh nát đám chiến ngẫu.
Cách đó không xa có một có một hồ máu rộng chừng hai trượng bốn thước, trong ao không còn máu, chỉ có một tấm bia đá, mà Đằng Vương thì đang đứng trước bia đá kia.
– Trên bia này có viết, trước khi lâm chung, Yêu Thần Minh Vương luyện thần huyết của mình ra khỏi cơ thể rồi để vào trong hồ máu này, có thể khiến mấy vạn năm cũng không bốc hơi, để cho Yêu tộc đời sau tới đây đạt được truyền thừa, dùng để tăng lên huyết mạch và tinh thần cùng thân thể, kế thừa di chí nơi đây.
Đằng Vương đột nhiên nói:
– Mà thần huyết trong hồ đã bị con quái vật xông vào nơi đây uống sạch, hèn chi nó có thể giết được Thánh thành chủ đời trước, ra là tác dụng của thần huyết.
Chung Nhạc bước tới, cẩn thận quan sát tấm bia đá. Trên đó có viết, Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh trấn thủ nơi đây, trông coi bảo vật, chờ bảo vật trưởng thành. Nếu có ai tới được nơi đây, đạt được truyền thừa của ông ta, uống thần huyết là có đủ thực lực để di chuyển thân thể ông ta, tiến vào nơi phong ấn bảo vật, tiếp tục bảo vệ bảo vật kia.
Chung Nhạc ngẩn ra, hỏi:
– Thân thể Yêu Thần Minh Vương đâu?
Sau đó hắn nhìn thấy thân thể Yêu Thần Minh Vương, một vị yêu thần có tám cánh tay nằm trên mặt đất, chỉ còn lớp vỏ da bên ngoài, còn huyết nhục bên trong đã biến mất. Không chỉ như vậy, da của vị Yêu Thần Minh Vương này cũng lỗ chỗ những vết thủng như bị bầy kiến gặm qua, thần tính trong đó đã xói mòn hết sạch.
– Thi thể Yêu Thần Minh Vương bị con quái vật kia ăn rồi.
Đằng Vương thở dài, tiếc nuối khôn nguôi:
– Xem ra không thể đạt được Yêu Thần Minh Vương Quyết hoàn chỉnh. Nhưng càng hận hơn là bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương canh giữ bị con quái vật kia bố trí thêm phong ấn.
Dây leo như rắn uốn éo trên không trung, xốc bộ xác của Minh Vương lên, để lộ ta hai cánh cửa. Trên đó có vẽ hoa văn kỳ quái, ở trung tâm là một con mẫu trùng, trong cơ thể mẫu trùng này có ngũ độc, mà đồ đằng văn ở trong ngũ độc lại thiếu một phần.
Chung Nhạc nhớ tới lệnh bài mà hắn lấy được từ trên người Chúc Tiên Nhi, hoa văn trên lệnh bài giống hệt hoa văn cánh cửa, nhưng ngũ độc ở ngoài, mẫu trùng ở trong. Nhưng ngũ độc đồ đằng văn này hoàn toàn có thể bổ sung cho ngũ độc đồ đằng văn trên cánh cửa, tạo thành một chỉnh thể.
“Chìa khóa của cánh cửa này đang ở trên tay ta!” Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu: “Bên trong hẳn là bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương phải canh giữ! Còn bây giờ, trở ngại duy nhất chính là Đằng Vương!”