Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chung lão gia, chúng ta thật phải đi Thần Chiến Chi Địa sao?

Sắc mặt Sư Bất Dịch tái nhợt, tròng mắt đột nhiên chuyển động, thấp giọng nói:

- Đám Thần Linh này sống lại, đều đã đi tới Thần Chiến Chi Địa, vậy chúng ta đổi một con đường khác rời đi, đám lão quỷ này khẳng định không kịp ngăn trở!

Chung Nhạc cất bước tiến về phía trước, mỉm cười nói:

- Đi thôi, Sư Bất Dịch! Ngươi còn thiếu khuyết một lần sinh tử ma luyện mới có thể tu thành Nguyên thần Thuần dương, lần này đối với ngươi chính là một cơ hội khó được! Ngươi đã là tồn tại sắp sửa tu thành Yêu Thần rồi, sao có thể tham sống sợ chết như vậy?

Sư Bất Dịch không thể không đuổi theo hắn:

- Không phải là tham sống sợ chết, mà ngươi đây là khiêu chiến nội tình năm vạn năm của Tây Hoang ngươi có biết không? Hiện tại ngươi chưa phải là Thần, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là một tôn Bán Thần mà thôi, còn chưa bằng được Môn chủ đời thứ nhất của Kiếm Môn các ngươi nữa, làm sao có thể hành động thiếu suy nghĩ được?

- Nội tình năm vạn năm của Tây Hoang, khiêu chiến thì khiêu chiến thôi!



Chung Nhạc cười lạnh, nói:

- Nếu ta lại né tránh, vậy Đại Hoang liền tránh không thoát. Không bằng cứ đơn giản liều mạng một phen, giết ra Tây Hoang! Sự tôn kính của các tộc, không phải là do nhượng bộ lui ra mà có. Lui cả đời cũng không đạt được sự tôn kính! Tôn kính, là đánh mà ra, là giết mà ra!

Sư Bất Dịch nhất thời cảm giác được sát khí vô cùng mãnh liệt từ trên người hắn phóng thẳng lên cao, lay động thương vân, nhất thời cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Phảng phất như bên cạnh hắn không phải là một gã thiếu niên Nhân Tộc, mà là một thanh đao đã rút ra khỏi vỏ, tràn ngập chiến ý và sát ý. Thanh đao này, có thể vượt qua mọi chông gai, cũng có thể sát sinh, giết Thần, giết Ma!

Bụi gai ngăn cản ở trước mặt, chém bay bụi gai, Vạn Tộc ngăn cản ở trước mặt, chém giết Vạn Tộc, Thần Ma ngăn cản ở trước mặt, trảm sát Thần Ma!

Chính là một cỗ ngoan kính như thế, hung tàn tới mức khiến cho Sư Bất Dịch cũng phải liên tục rùng mình mấy cái.

- Cái tên này quá bá đạo rồi! Vẫn là còn trẻ tuổi a, tâm cảnh không trầm ổn bằng ta!

Trong lòng Sư Bất Dịch yếu ớt nói:

- Ta trầm ổn như vậy, còn bị tiểu tử này trấn áp, bị hắn biến thành tọa kỵ. Quả thật là không có thiên lý! Thương thiên không có mắt a!

o0o

Thần Chiến Chi Địa…

Phiến Thần Chiến Chi Địa kéo dài mấy vạn dặm này, là con đường mà Môn chủ đời thứ nhất của Kiếm Môn Nhân Tộc, Kiếm Thần đã từng đi qua. Con đường này, Kiếm Thần đã vì bảo hộ Nhân Tộc mà mở ra, đái lĩnh bọn họ tìm tới một mảnh tịnh thổ, vì vậy một thanh trường kiếm giết ra Tây Hoang, dùng Thần huyết của Tây Hoang và máu tươi của chính mình, đạp ra con đường này.

Trong Thần Chiến Chi Địa chôn xương vô số, mai táng thi cốt của từng tôn từng tôn tồn tại cường đại trong Tây Hoang năm xưa, cũng mai táng từng tôn từng tôn Thần Linh, từng tôn từng tôn Thần Ma. Đồng dạng chôn xương ở đây còn có rất nhiều tiên hiền Nhân Tộc đã chiến tử.

Không kẻ nào từ nhỏ đã là nô lệ, là lương thực trong miệng những chủng tộc khác. Nhưng không muốn làm nô lệ, không muốn làm thức ăn, chỉ có liều mạng đánh một trận.



Năm xưa, Kiếm Thần liều mạng đánh một trận, suất lĩnh Nhân Tộc gian khổ lập nghiệp, mở ra Đại Hoang. Mà hiện tại, Chung Nhạc lại tới nơi này, cũng sẽ liều mạng đánh một trận. Hắn liều mạng đánh một trận, muốn giết ra chính là tôn nghiêm của Nhân Tộc, sự tôn kính của các tộc!

Lúc này, Thần Chiến Chi Địa đã bất đồng so với trước đây. Trước đây, nơi này khắp nơi đều là dư uy Thần chiến chưa tan, dư ba thần thông phiêu đãng, các loại Thần quang không ngừng chớp lóe, còn có mảnh vỡ của các loại thần binh lợi khí, còn có mảnh vỡ của Bí cảnh Thần Linh. Mà trong đại trạch mênh mang, còn có không biết bao nhiêu thi cốt thỉnh thoảng từ trong bùn lầy chui lên.

Mà hiện tại, toàn bộ Thần Chiến Chi Địa tràn ngập thần thánh trang nghiêm. Các Đại Thần Tộc Tây Hoang cơ hồ đều đã tới đây. Từng vị từng vị Tế ty các tộc hình dung túc mục, ở trong Thần Chiến Chi Địa bày ra từng cái từng cái trận thế thật lớn, xây dựng ra từng tòa từng tòa Tế đàn.

Có Tế đàn phân chia thành sáu cạnh mười ba tầng, có Tế đàn là tám cạnh năm tầng. Có khi chỉ là một tòa lầu cao, có Thần Linh được cung phụng ở trong đó. Có khi là một gian điện thờ thật lớn, trước điện thờ hương khói lượn lờ, trong điện thờ là một cỗ Thần thi. Còn có Tế đàn thì cung phụng Thần binh, tế luyện Thần binh thành Linh.

Hiện tại, từng tôn từng tôn Thần Linh bị thức tỉnh lại, từng kiện từng kiện Thần binh sống lại, tản mát ra Thần uy ngập trời, trấn áp, trấn trụ đám thần thông tàn dư trong Thần Chiến Chi Địa kia, khiến cho phiến tuyệt địa này trở nên không còn nguy hiểm như vậy.

Chung Nhạc và Sư Bất Dịch đi tới sát biên giới Thần Chiến Chi Địa, từ xa nhìn lại, một người một sư đều lẳng lặng không nói lời nào.

Tây Hoang có bao nhiêu tôn Thần Minh? Hiện tại còn sống, kể cả Uy Huyết Thần cũng chỉ có bốn tôn.

Tây Hoang có bao nhiêu tôn Thần Linh? Cái này liền không ai biết được.

Thần Tộc Tây Hoang thật sự quá nhiều. Có Thần Tộc mặc dù chỉ còn lại một hai tộc nhân, nhưng có khả năng vẫn còn có Thần Linh phù hộ cho bọn họ. Dù sao mỗi một Thần Tộc cũng đều có lịch sử huy hoàng.

Thậm chí có chút Thần Tộc không chỉ cung phụng một tôn Thần Linh. Trong Tây Hoang cụ thể có bao nhiêu Thần Linh đang tiếp nhận cung phụng, tiếp nhận tế tự, thật sự không ai biết được.

Chung Nhạc từ xa nhìn về phía trước, chỉ thấy khí tức của từng tôn từng tôn Thần Linh và Thần binh dâng trào, một tầng lại một tầng, vẫn luôn kéo dài tới Sơn mạch Liên Vân cách đó mấy vạn dặm.

Con đường này, đã định trước là cực kỳ khó đi!



- Chung Sơn thị, lưu lại Uy Huyết Thần, ngươi còn có thể biểu đạt một chút thiện ý và kính ý với các tộc Tây Hoang chúng ta, mà các tộc Tây Hoang chúng ta cũng sẽ biểu đạt một chút thiện ý và kính ý với ngươi!

Trước một tòa Thần đàn, Đại Tế ty của Quỷ Thần Tộc là một tồn tại cảnh giới Thông Thần Cảnh gần như viên mãn, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm Chung Nhạc, thanh âm đinh tai nhức óc:

- Nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, vậy thì mời lên đường đi. Chư Thần các tộc Tây Hoang chúng ta sẽ tiễn ngươi đoạn đường này!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, hai tay chắp sau lưng tiến về phía trước, nhàn nhạt nói:

- Các Thần Tộc Tây Hoang thật rất thú vị a! Tên Hiếu Vô Kỵ kia liên tiếp tiêu diệt mấy tộc các ngươi, chiếm đoạt mấy Thần Tộc, thậm chí ngay cả Thần Linh của mấy Thần Tộc kia cũng bị hắn tiêu diệt, nhưng các ngươi cũng không tập hợp lại cùng một chỗ, liên thủ thảo phạt hắn!

Trong lòng Sư Bất Dịch lo lắng bất an, kiên nhẫn đi sát sau lưng hắn. Chung Nhạc lộ ra thần sắc trào phúng, thản nhiên nói:

- Hiếu Mang Lão tổ giết chết mấy tôn Thần Minh của Tây Hoang các ngươi, mấy tôn Thần Minh còn lại may mắn còn sống sót, lại trốn chui trốn nhũi kéo dài hơi tàn. Hiếu Mang Lão tổ rõ ràng là đã bỏ mình, chỉ còn lại có linh hồn ẩn núp ở trong Hiếu Mang Thần Miếu, các ngươi lại không hề liên thủ thảo phạt hắn!

- Ngươi muốn nói cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK