Chung Nhạc mỉm cười, không đáp ngay mà nói:
- Để ta suy nghĩ một chút.
Thường Khanh thở dài, rút tay vào ống tay áo, tà áo không gió mà bay, nói:
- Thường Khanh thật ra không muốn đối địch với Chung sư huynh trong Quy Khư.
Chung Nhạc cười lớn, y phục tung bay, nói:
- Giờ ta cũng không muốn đối địch với Thường Khanh huynh, huynh có thể đưa tay ra khỏi ống tay áo rồi.
Thường Khanh lập tức đưa tay ra ngoài, đột nhiên cúi người thi lễ, cười nói:
- Chung sư huynh đã không muốn thì tiểu đệ cũng không dám miễn cưỡng.
Chung Nhạc dịch người chắn trước Khâu Cấm Nhi, ôm quyền đáp lễ, cười:
- Khách khí, khách khí!
Uỳnh uỳnh!
Giữa hai người đột nhiên bùng nổ tiếng sấm, Khâu Cấm Nhi và tám con Kim Quang Hống giật mình, thấy đồ đằng văn trong cơ thể hai người Chung Nhạc và Thường Khanh lan ra ngoài, đan chéo nhau tạo thành dải đồ đằng văn, chỉ trong chớp mắt đã liên tục đối chọi mấy trăm phát.
Thường Khanh mắt lóe tinh quang, hai tay định thò ra khỏi ống tay áo thì Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, thần nhãn trên mi tâm mở ra.
Thường Khanh giật mình, cảm ứng được sát cơ của Chung Nhạc, lập tức bay lùi về sau, hai tay vẫn không đưa ra ngoài, cười:
- Chung sư huynh, nếu hôm khác gặp lại trong Quy Khư thì mong huynh nể mặt.
- Dễ nói thôi.
Chung Nhạc buông tay, thần nhãn nhắm lại, khách khí nói.
Khâu Cấm Nhi bực bội:
- Sư ca, vừa rồi sao hắn lại động thủ với huynh?
- Hắn muốn thăm dò xem ta có bản lĩnh thế nào.
Chung Nhạc nhìn bóng Thường Khanh đi xa, khẽ nói:
- Ta không đồng ý liên thủ với hắn nên hắn muốn xem bản lĩnh của ta liệu có phải đối thủ của hắn trong Quy Khư không. Một tính toán nữa của hắn chính là muốn nhân lúc ta không phòng bị liền phế ta. Hai tay hắn giấu trong tay áo đã chuẩn bị thần thông và hồn binh rồi. Nếu không cẩn thận là hắn sẽ toàn lực ra tay, khi hắn ra tay sẽ hạ thủ với muội trước để ta cứu. Khi ấy ta sẽ trúng bẫy của hắn.
Khâu Cấm Nhi giật mình kinh hãi, Chung Nhạc nói tiếp:
- Người này âm hiểm giảo hoạt, không thể không đề phòng. Vừa rồi ta không đồng ý liên thủ chính là biết thủ đoạn thâm trầm của thần ma. Mà Thường Khanh là đệ tử của Thường Chân Tôn Thần, huyết mạch thần minh, dù là trí tuệ hay thủ đoạn đều hơn xa kẻ khác. Vì thế ta nói phải suy nghĩ một chút. Lý do chính là xem con người thật của hắn. Hắn thấy ta không đồng ý liền biết ta thận trọng nên hai tay rút vào trong, có ý đồ hung ác.
Khâu Cấm Nhi lúc này mới hiểu, tim đập thình thịch, nói:
- Chúng ta và hắn chẳng có ân oán gì, tại sao lại muốn đối phó với chúng ta độc ác như vậy?
- Vì ta quá xuất sắc!
Chung Nhạc có chút cảm thấy có lỗi:
- Ta xuất sắc như vậy nên khiến hắn dè chừng, suýt nữa đã liên lụy muội.
Khâu Cấm Nhi gật đầu, thận trọng nói:
- Sư ca, muội cảm thấy đôi khi huynh nên ẩn dật một chút. Quá xuất sắc cũng không tốt lắm, dễ bị người khác thù hận.
Chung Nhạc xuýt xoa:
- Ta cũng nghĩ vậy. Chỉ là, ta giống như cây kim nhọn vậy, cất trong túi cũng sẽ chọc thủng túi.
- Sư ca, huynh cảm thấy Thường Khanh thực lực thế nào?
Khâu Cấm Nhi hỏi.
Chung Nhạc nói:
- Rất mạnh, nhưng kém ta một chút.
- Muội cũng thấy vậy.
Tám con Kim Quang Hống nhìn nhau rồi nhìn đôi sư huynh muội này nói chuyện. Khâu Cấm Nhi tâng bốc Chung Nhạc, Chung Nhạc cũng tự tâng bốc mình, chúng không khỏi dở khóc dở cười, nghĩ bụng:
- Đôi sư huynh muội này da mặt còn dày hơn chúng ta!
- Đúng rồi, các ngươi làm thế nào hợp thể?
Khâu Cấm Nhi chuyển sang nhìn tám con tiểu Kim Quang Hống, tò mò hỏi:
- Vừa rồi Thường Khanh nói thật ra các ngươi là Thiên Ngô, làm thế nào các ngươi biến thành Thiên Ngô được?
Tám con hổ tròn ủng nhìn nhau đều mơ hồ không hiểu. Khâu Cấm Nhi tiến lại, cầm lấy lớp da sau gáy của chúng xếp lên nhau, háo hức chờ một lúc, tám con Kim Quang Hống chẳng có động tĩnh gì, nàng phì cười:
- Cứ như một lồng bánh bao vậy.
Rồi nàng lại xếp tám con hổ tròn quay thành một hàng, lại không nhịn được cười:
- Giờ lại giống kẹo hồ lô.
Tám con Kim Quang Hống lại được nàng xếp thành vòng tròn, cười:
- Giờ lại giống bánh rán vòng rồi.
- Sao ngươi cứ nói tới đồ ăn thế?
Tám con Kim Quang Hống chán nản, đột nhiên Thiên Nhị kêu lên:
- Không phải ngươi định ăn bọn ta đấy chứ?
Khâu Cấm Nhi làm đi làm lại vẫn chưa cho tám con này hợp thể được, Chung Nhạc cười:
- Cấm Nhi không cần thử nữa, chúng tu luyện tám loại công pháp khác nhau, tám loại này muốn hợp lại cần một môn tổng cương, không có nó thì không thể hợp nhất được. Có lẽ môn tổng cương này trong tay Thiên Ngô Tôn Thần, vẫn chưa truyền thụ cho chúng mà muốn đợi khi Quy Khư mở mới truyền. Giờ ta tò mò là nhiều đệ tử truyền nhân chân chính của thần ma như vậy, rốt cuộc mạnh tới mức nào?
Hắn hào khí ngất trời, mấy nghìn vị thần ma, dùng mấy nghìn năm bồi dưỡng đệ tử có chiến lực của thiếu niên thần ma, được giao đấu với người như vậy sẽ nhận ra điểm mình còn yếu để cải tiến, hạ gục được những cường giả này mới thật sự sung sướng!
Hắn chỉ hận không thể lập tức so tài với những thiếu niên thần ma đó!
- Sư ca, chúng ta không phải người của Côn Luân Cảnh, sao vào Quy Khư được?
Khâu Cấm Nhi đột nhiên hỏi.
Chung Nhạc khựng ngườ, nhíu mày nghĩ. Bàn Đào thứ khiến các thần ma hồn điên phách đảo với hắn thì không có sức hấp dẫn mấy. Hắn tu thành sáu vòng luân hồi, mở sáu tòa nguyên thần bì cánh, nhục thân và nguyên thần thọ mệnh tương đồng, cũng có nghĩa là hắn sau khi tu thành thần ma có lẽ sẽ có năm vạn năm thọ nguyên, hơn nhiều so với thần ma khác.
Nhưng Bàn Đào, loại chí bảo trong thần dược này lại có thể bán được giá rất cao, đổi lại được không ít linh đan diệu dược và tài liệu, công pháp mà Kiếm Môn cần.
Hơn nữa trong Quy Khư cũng có nhiều thiên tài địa bảo khác nữa, thậm chí chưa biết chừng có thể tìm được lại thần dược dị bảo khác.
Nhưng Khâu Cấm Nhi cũng đã chỉ ra điểm khó ở đây. Họ không phải người Côn Luân Cảnh, ai dẫn họ vào Quy Khư?
- Thiên Nhất, lão gia nhà ngươi có từng nói làm thế nào vào Quy Khư không?
Chung Nhạc hỏi.
Thiên Nhất gật đầu:
- Có, chỉ cần lên vân đài là sẽ được truyền tống tới Quy Khư.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi mừng rỡ, Thiên Nhất nói tiếp:
- Nhưng cần có Truyền Tống Kim Phù, nếu không sẽ bị ở lại vân đài. Mà ta nghe lão gia nói, nếu mất kim phù thì sẽ mãi mãi ở lại Quy Khư không về được. Từng có không ít tên ngốc bị mất kim phù trong Quy Khư, kết quả chết trong đó đấy.
Chung Nhạc nhíu mày, đột nhiên một vị nam tử tuấn lãng bước tới, mắt phượng mày ngài, cúi người nói:
- Dám hỏi hai vị đây có phải Chung Nhạc Chung sư huynh và Khâu Cấm Nhi Khâu sư tỷ?
Chung Nhạc gật đầu, nghi hoặc nói:
- Các hạ là?
- Luyện khí sĩ Phượng Hoàng tộc, Phượng Minh Sơn.
Vị nam tử đó lấy ra hai tấm kim phù:
- Công chúa bảo ta giao cho hai vị.
Chung Nhạc nhận lấy hai tấm kim bài, ngạc nhiên:
- Công chúa Phượng Hoàng tộc? Dám hỏi công chúa các ngươi là?
- Công chúa bọn ta không phải công chúa của Phượng Hoàng tộc mà là công chúa Tây Vương Mẫu Quốc.
Phượng Minh Sơn cười:
- Hai vị, Minh Sơn cáo từ trước.
Nói rồi hắn quay người rời đi.
Chung Nhạc nhìn hai tấm kim bài, hỏi tám con Kim Quang Hống béo mập:
- Các ngươi biết công chúa Tây Vương Mẫu Quốc là ai không?
Tám con Kim Quang Hống cười:
- Xích Tuyết công chúa, Tây Vương Mẫu kế nhiệm, nghịch thiên mở được sáu vòng luân hồi, ngay điều này ngươi cũng không biết sao?
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi kinh ngạc. Chung Nhạc nhớ tới vị thiếu nữ đuôi báo cổ quái kia, lẩm nhẩm:
- Nàng ta là công chúa của Tây Vương Mẫu Quốc? Không giống lắm a…
Chung Nhạc, Khâu Cấm Nhi tiếp tục ngắn cảnh trên vân đài, rất nhanh Chung Nhạc nhận ra trong số các luyện khí sĩ này có những người thực lực rất mạnh, phải mạnh hơn nhiều so với bọn Mã Chính Phong. Chắc hẳn là đệ tử được các vị thần minh ở Côn Luân Cảnh chú trọng bồi dưỡng.
Những cường giả trẻ tuổi này đúng là xứng với xưng hiệu thiếu niên thần ma!
Vừa rồi Chung Nhạc đấu với bọn Mã Chính Phong, những cường giả này không hề ra mặt.
- Chung Sơn thị Chung Nhạc, thì ra ngươi trốn ở đây!
Chung Nhạc cảm nhận được hai luồng sát khí ập tới, quay lại nhìn thì giật mình. Thấy Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu, hai vị cự phách của Côn Bằng thần tộc cũng tới Dao Trì vân đài, sát khí đằng đằng đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào hắn.
- Hai vị hiền huynh, vẫn khỏe chứ?
Chung Nhạc mỉm cười.
Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu cười khảy, tiến lại gần. Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Hai vị hiền huynh tốt nhất đừng làm bừa. Ở đây là trọng địa của Tây Vương Mẫu Quốc, chư thần ở đây nếu động thủ hai vị sẽ chọc giận họ đấy.
Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu giật mình, ngẩng lên nhìn thần quang trên Dao Trì kim đài, có vài phần e dè.
Đột nhiên Mã Chính Phong đi tới, cười nói:
- Thì ra là sư huynh Côn Bằng tộc. Thiên Tứ thần tộc Mã Chính Phong xin chào hai vị. Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Côn Bằng thần tộc, Gia sư Mã Chính Tôn Thần muốn gặp, hai vị có nể mặt chút không?
- Tôn Thần muốn gặp bọn ta?
Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu nhìn nhau rồi gật đầu, theo Mã Chính Phong rời đi.
Mã Chính Phong dẫn hai người lên kim đài bái kiến Mã Vương Tôn Thần. Hai vị cự phách vội thi lễ, Mã Vương Tôn Thần giơ tay, cười:
- Không cần đa lễ. Ta tưởng Côn Luân Cảnh bọn ta không còn Côn Bằng thần tộc nữa, không ngờ hôm nay gặp được hai vị, dám hỏi hai vị từ đâu tới?
Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu không dám chậm trễ, cúi người nói:
- Vãn bối đến từ Tổ Tinh.
- Tổ Tinh?
Mã Vương Tôn Thần động dung, cười:
- Thì ra là ở đó. Hai vị tiểu hữu, Chung Sơn thị kia lai lịch thế nào?
- Cũng đến từ Tổ Tinh, là nhân tộc.
Bằng Kim Dật nói.
- Nhân tộc?
Mã Vương Tôn Thần nheo mắt, trầm ngâm nói:
- Luyện khí sĩ nhân tộc sao có thể mạnh đến vậy? Trong Côn Luân Cảnh ta chưa từng có nhân tộc nào lợi hại như vậy… Hai vị tiểu hữu có thù với hắn sao?
Bằng Thiên Thu nghiến răng:
- Thâm thù đại hận, không đội trời chung!
Mã Vương Tôn Thần cười lớn:
- Một kẻ nhỏ bé như vậy một ngón tay là ta có thể giết hắn. Hai vị tiểu hữu, ta có chuyện muốn nhờ…
Đúng lúc này, Thường Khanh tới trước Thường Chân Tôn Thần cúi người nói:
- Nương thân.
- Tên Chung Sơn thị đó, con đã thăm dò được chưa?
Thường Chân Tôn Thần hỏi.
- Rất đáng sợ, là kình địch của hài nhi.
Thường Khanh mỉm cười:
- Nhưng cao thủ như hắn ở Côn Luân Cảnh có không ít. Cường giả Khoa Phụ tộc cũng rất đáng sợ, hài nhi cho rằng đối thủ lớn nhất của con lần này không phải chúng mà là Xích Tuyết công chúa.
Thường Chân Tôn Thần gật đầu, cười:
- Nàng ta mở được vòng luân hồi thứ sau, con nghịch khai ngũ luân, chưa chắc đã thua kém nàng ta. Nàng ta là Tây Vương Mẫu kế nhiệm, ta thấy sẽ không ngồi vững được. Trong Tây Vương Mẫu Quốc có không ít hoàng thân quốc thích chỉ hận không thể cho nàng ta chết trong Quy Khư. Tây Vương Mậu đương nhiệm đã tới đại thọ vạn năm, cũng không còn bao nhiêu thọ nguyên. Nếu Xích Tuyết công chúa bỏ mạng trong Quy Khư, Tây Vương Mẫu không có Bàn Đào kéo dài tuổi thọ. Hà hà, Tây Vương Mẫu kế nhiệm không biết sẽ rơi vào tay vị thần nữ nào!
Thường Khanh cúi người:
- Cũng có thể là nương thân!
- Để ta suy nghĩ một chút.
Thường Khanh thở dài, rút tay vào ống tay áo, tà áo không gió mà bay, nói:
- Thường Khanh thật ra không muốn đối địch với Chung sư huynh trong Quy Khư.
Chung Nhạc cười lớn, y phục tung bay, nói:
- Giờ ta cũng không muốn đối địch với Thường Khanh huynh, huynh có thể đưa tay ra khỏi ống tay áo rồi.
Thường Khanh lập tức đưa tay ra ngoài, đột nhiên cúi người thi lễ, cười nói:
- Chung sư huynh đã không muốn thì tiểu đệ cũng không dám miễn cưỡng.
Chung Nhạc dịch người chắn trước Khâu Cấm Nhi, ôm quyền đáp lễ, cười:
- Khách khí, khách khí!
Uỳnh uỳnh!
Giữa hai người đột nhiên bùng nổ tiếng sấm, Khâu Cấm Nhi và tám con Kim Quang Hống giật mình, thấy đồ đằng văn trong cơ thể hai người Chung Nhạc và Thường Khanh lan ra ngoài, đan chéo nhau tạo thành dải đồ đằng văn, chỉ trong chớp mắt đã liên tục đối chọi mấy trăm phát.
Thường Khanh mắt lóe tinh quang, hai tay định thò ra khỏi ống tay áo thì Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, thần nhãn trên mi tâm mở ra.
Thường Khanh giật mình, cảm ứng được sát cơ của Chung Nhạc, lập tức bay lùi về sau, hai tay vẫn không đưa ra ngoài, cười:
- Chung sư huynh, nếu hôm khác gặp lại trong Quy Khư thì mong huynh nể mặt.
- Dễ nói thôi.
Chung Nhạc buông tay, thần nhãn nhắm lại, khách khí nói.
Khâu Cấm Nhi bực bội:
- Sư ca, vừa rồi sao hắn lại động thủ với huynh?
- Hắn muốn thăm dò xem ta có bản lĩnh thế nào.
Chung Nhạc nhìn bóng Thường Khanh đi xa, khẽ nói:
- Ta không đồng ý liên thủ với hắn nên hắn muốn xem bản lĩnh của ta liệu có phải đối thủ của hắn trong Quy Khư không. Một tính toán nữa của hắn chính là muốn nhân lúc ta không phòng bị liền phế ta. Hai tay hắn giấu trong tay áo đã chuẩn bị thần thông và hồn binh rồi. Nếu không cẩn thận là hắn sẽ toàn lực ra tay, khi hắn ra tay sẽ hạ thủ với muội trước để ta cứu. Khi ấy ta sẽ trúng bẫy của hắn.
Khâu Cấm Nhi giật mình kinh hãi, Chung Nhạc nói tiếp:
- Người này âm hiểm giảo hoạt, không thể không đề phòng. Vừa rồi ta không đồng ý liên thủ chính là biết thủ đoạn thâm trầm của thần ma. Mà Thường Khanh là đệ tử của Thường Chân Tôn Thần, huyết mạch thần minh, dù là trí tuệ hay thủ đoạn đều hơn xa kẻ khác. Vì thế ta nói phải suy nghĩ một chút. Lý do chính là xem con người thật của hắn. Hắn thấy ta không đồng ý liền biết ta thận trọng nên hai tay rút vào trong, có ý đồ hung ác.
Khâu Cấm Nhi lúc này mới hiểu, tim đập thình thịch, nói:
- Chúng ta và hắn chẳng có ân oán gì, tại sao lại muốn đối phó với chúng ta độc ác như vậy?
- Vì ta quá xuất sắc!
Chung Nhạc có chút cảm thấy có lỗi:
- Ta xuất sắc như vậy nên khiến hắn dè chừng, suýt nữa đã liên lụy muội.
Khâu Cấm Nhi gật đầu, thận trọng nói:
- Sư ca, muội cảm thấy đôi khi huynh nên ẩn dật một chút. Quá xuất sắc cũng không tốt lắm, dễ bị người khác thù hận.
Chung Nhạc xuýt xoa:
- Ta cũng nghĩ vậy. Chỉ là, ta giống như cây kim nhọn vậy, cất trong túi cũng sẽ chọc thủng túi.
- Sư ca, huynh cảm thấy Thường Khanh thực lực thế nào?
Khâu Cấm Nhi hỏi.
Chung Nhạc nói:
- Rất mạnh, nhưng kém ta một chút.
- Muội cũng thấy vậy.
Tám con Kim Quang Hống nhìn nhau rồi nhìn đôi sư huynh muội này nói chuyện. Khâu Cấm Nhi tâng bốc Chung Nhạc, Chung Nhạc cũng tự tâng bốc mình, chúng không khỏi dở khóc dở cười, nghĩ bụng:
- Đôi sư huynh muội này da mặt còn dày hơn chúng ta!
- Đúng rồi, các ngươi làm thế nào hợp thể?
Khâu Cấm Nhi chuyển sang nhìn tám con tiểu Kim Quang Hống, tò mò hỏi:
- Vừa rồi Thường Khanh nói thật ra các ngươi là Thiên Ngô, làm thế nào các ngươi biến thành Thiên Ngô được?
Tám con hổ tròn ủng nhìn nhau đều mơ hồ không hiểu. Khâu Cấm Nhi tiến lại, cầm lấy lớp da sau gáy của chúng xếp lên nhau, háo hức chờ một lúc, tám con Kim Quang Hống chẳng có động tĩnh gì, nàng phì cười:
- Cứ như một lồng bánh bao vậy.
Rồi nàng lại xếp tám con hổ tròn quay thành một hàng, lại không nhịn được cười:
- Giờ lại giống kẹo hồ lô.
Tám con Kim Quang Hống lại được nàng xếp thành vòng tròn, cười:
- Giờ lại giống bánh rán vòng rồi.
- Sao ngươi cứ nói tới đồ ăn thế?
Tám con Kim Quang Hống chán nản, đột nhiên Thiên Nhị kêu lên:
- Không phải ngươi định ăn bọn ta đấy chứ?
Khâu Cấm Nhi làm đi làm lại vẫn chưa cho tám con này hợp thể được, Chung Nhạc cười:
- Cấm Nhi không cần thử nữa, chúng tu luyện tám loại công pháp khác nhau, tám loại này muốn hợp lại cần một môn tổng cương, không có nó thì không thể hợp nhất được. Có lẽ môn tổng cương này trong tay Thiên Ngô Tôn Thần, vẫn chưa truyền thụ cho chúng mà muốn đợi khi Quy Khư mở mới truyền. Giờ ta tò mò là nhiều đệ tử truyền nhân chân chính của thần ma như vậy, rốt cuộc mạnh tới mức nào?
Hắn hào khí ngất trời, mấy nghìn vị thần ma, dùng mấy nghìn năm bồi dưỡng đệ tử có chiến lực của thiếu niên thần ma, được giao đấu với người như vậy sẽ nhận ra điểm mình còn yếu để cải tiến, hạ gục được những cường giả này mới thật sự sung sướng!
Hắn chỉ hận không thể lập tức so tài với những thiếu niên thần ma đó!
- Sư ca, chúng ta không phải người của Côn Luân Cảnh, sao vào Quy Khư được?
Khâu Cấm Nhi đột nhiên hỏi.
Chung Nhạc khựng ngườ, nhíu mày nghĩ. Bàn Đào thứ khiến các thần ma hồn điên phách đảo với hắn thì không có sức hấp dẫn mấy. Hắn tu thành sáu vòng luân hồi, mở sáu tòa nguyên thần bì cánh, nhục thân và nguyên thần thọ mệnh tương đồng, cũng có nghĩa là hắn sau khi tu thành thần ma có lẽ sẽ có năm vạn năm thọ nguyên, hơn nhiều so với thần ma khác.
Nhưng Bàn Đào, loại chí bảo trong thần dược này lại có thể bán được giá rất cao, đổi lại được không ít linh đan diệu dược và tài liệu, công pháp mà Kiếm Môn cần.
Hơn nữa trong Quy Khư cũng có nhiều thiên tài địa bảo khác nữa, thậm chí chưa biết chừng có thể tìm được lại thần dược dị bảo khác.
Nhưng Khâu Cấm Nhi cũng đã chỉ ra điểm khó ở đây. Họ không phải người Côn Luân Cảnh, ai dẫn họ vào Quy Khư?
- Thiên Nhất, lão gia nhà ngươi có từng nói làm thế nào vào Quy Khư không?
Chung Nhạc hỏi.
Thiên Nhất gật đầu:
- Có, chỉ cần lên vân đài là sẽ được truyền tống tới Quy Khư.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi mừng rỡ, Thiên Nhất nói tiếp:
- Nhưng cần có Truyền Tống Kim Phù, nếu không sẽ bị ở lại vân đài. Mà ta nghe lão gia nói, nếu mất kim phù thì sẽ mãi mãi ở lại Quy Khư không về được. Từng có không ít tên ngốc bị mất kim phù trong Quy Khư, kết quả chết trong đó đấy.
Chung Nhạc nhíu mày, đột nhiên một vị nam tử tuấn lãng bước tới, mắt phượng mày ngài, cúi người nói:
- Dám hỏi hai vị đây có phải Chung Nhạc Chung sư huynh và Khâu Cấm Nhi Khâu sư tỷ?
Chung Nhạc gật đầu, nghi hoặc nói:
- Các hạ là?
- Luyện khí sĩ Phượng Hoàng tộc, Phượng Minh Sơn.
Vị nam tử đó lấy ra hai tấm kim phù:
- Công chúa bảo ta giao cho hai vị.
Chung Nhạc nhận lấy hai tấm kim bài, ngạc nhiên:
- Công chúa Phượng Hoàng tộc? Dám hỏi công chúa các ngươi là?
- Công chúa bọn ta không phải công chúa của Phượng Hoàng tộc mà là công chúa Tây Vương Mẫu Quốc.
Phượng Minh Sơn cười:
- Hai vị, Minh Sơn cáo từ trước.
Nói rồi hắn quay người rời đi.
Chung Nhạc nhìn hai tấm kim bài, hỏi tám con Kim Quang Hống béo mập:
- Các ngươi biết công chúa Tây Vương Mẫu Quốc là ai không?
Tám con Kim Quang Hống cười:
- Xích Tuyết công chúa, Tây Vương Mẫu kế nhiệm, nghịch thiên mở được sáu vòng luân hồi, ngay điều này ngươi cũng không biết sao?
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi kinh ngạc. Chung Nhạc nhớ tới vị thiếu nữ đuôi báo cổ quái kia, lẩm nhẩm:
- Nàng ta là công chúa của Tây Vương Mẫu Quốc? Không giống lắm a…
Chung Nhạc, Khâu Cấm Nhi tiếp tục ngắn cảnh trên vân đài, rất nhanh Chung Nhạc nhận ra trong số các luyện khí sĩ này có những người thực lực rất mạnh, phải mạnh hơn nhiều so với bọn Mã Chính Phong. Chắc hẳn là đệ tử được các vị thần minh ở Côn Luân Cảnh chú trọng bồi dưỡng.
Những cường giả trẻ tuổi này đúng là xứng với xưng hiệu thiếu niên thần ma!
Vừa rồi Chung Nhạc đấu với bọn Mã Chính Phong, những cường giả này không hề ra mặt.
- Chung Sơn thị Chung Nhạc, thì ra ngươi trốn ở đây!
Chung Nhạc cảm nhận được hai luồng sát khí ập tới, quay lại nhìn thì giật mình. Thấy Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu, hai vị cự phách của Côn Bằng thần tộc cũng tới Dao Trì vân đài, sát khí đằng đằng đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào hắn.
- Hai vị hiền huynh, vẫn khỏe chứ?
Chung Nhạc mỉm cười.
Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu cười khảy, tiến lại gần. Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Hai vị hiền huynh tốt nhất đừng làm bừa. Ở đây là trọng địa của Tây Vương Mẫu Quốc, chư thần ở đây nếu động thủ hai vị sẽ chọc giận họ đấy.
Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu giật mình, ngẩng lên nhìn thần quang trên Dao Trì kim đài, có vài phần e dè.
Đột nhiên Mã Chính Phong đi tới, cười nói:
- Thì ra là sư huynh Côn Bằng tộc. Thiên Tứ thần tộc Mã Chính Phong xin chào hai vị. Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Côn Bằng thần tộc, Gia sư Mã Chính Tôn Thần muốn gặp, hai vị có nể mặt chút không?
- Tôn Thần muốn gặp bọn ta?
Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu nhìn nhau rồi gật đầu, theo Mã Chính Phong rời đi.
Mã Chính Phong dẫn hai người lên kim đài bái kiến Mã Vương Tôn Thần. Hai vị cự phách vội thi lễ, Mã Vương Tôn Thần giơ tay, cười:
- Không cần đa lễ. Ta tưởng Côn Luân Cảnh bọn ta không còn Côn Bằng thần tộc nữa, không ngờ hôm nay gặp được hai vị, dám hỏi hai vị từ đâu tới?
Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu không dám chậm trễ, cúi người nói:
- Vãn bối đến từ Tổ Tinh.
- Tổ Tinh?
Mã Vương Tôn Thần động dung, cười:
- Thì ra là ở đó. Hai vị tiểu hữu, Chung Sơn thị kia lai lịch thế nào?
- Cũng đến từ Tổ Tinh, là nhân tộc.
Bằng Kim Dật nói.
- Nhân tộc?
Mã Vương Tôn Thần nheo mắt, trầm ngâm nói:
- Luyện khí sĩ nhân tộc sao có thể mạnh đến vậy? Trong Côn Luân Cảnh ta chưa từng có nhân tộc nào lợi hại như vậy… Hai vị tiểu hữu có thù với hắn sao?
Bằng Thiên Thu nghiến răng:
- Thâm thù đại hận, không đội trời chung!
Mã Vương Tôn Thần cười lớn:
- Một kẻ nhỏ bé như vậy một ngón tay là ta có thể giết hắn. Hai vị tiểu hữu, ta có chuyện muốn nhờ…
Đúng lúc này, Thường Khanh tới trước Thường Chân Tôn Thần cúi người nói:
- Nương thân.
- Tên Chung Sơn thị đó, con đã thăm dò được chưa?
Thường Chân Tôn Thần hỏi.
- Rất đáng sợ, là kình địch của hài nhi.
Thường Khanh mỉm cười:
- Nhưng cao thủ như hắn ở Côn Luân Cảnh có không ít. Cường giả Khoa Phụ tộc cũng rất đáng sợ, hài nhi cho rằng đối thủ lớn nhất của con lần này không phải chúng mà là Xích Tuyết công chúa.
Thường Chân Tôn Thần gật đầu, cười:
- Nàng ta mở được vòng luân hồi thứ sau, con nghịch khai ngũ luân, chưa chắc đã thua kém nàng ta. Nàng ta là Tây Vương Mẫu kế nhiệm, ta thấy sẽ không ngồi vững được. Trong Tây Vương Mẫu Quốc có không ít hoàng thân quốc thích chỉ hận không thể cho nàng ta chết trong Quy Khư. Tây Vương Mậu đương nhiệm đã tới đại thọ vạn năm, cũng không còn bao nhiêu thọ nguyên. Nếu Xích Tuyết công chúa bỏ mạng trong Quy Khư, Tây Vương Mẫu không có Bàn Đào kéo dài tuổi thọ. Hà hà, Tây Vương Mẫu kế nhiệm không biết sẽ rơi vào tay vị thần nữ nào!
Thường Khanh cúi người:
- Cũng có thể là nương thân!